“Trần Bạch Nghiên?” Nhiên Thuần Hạo nhẩm lại trong đầu cái tên này một lần rồi lại tiếp tục bước theo sau Nhiên Vũ Kính.
Nhiên Thuần Hạo khịt khịt cái mũi, vừa đi theo phía sau vừa hướng Nhiên Vũ Kính cười nói: “Anh Vũ Kính, học sinh trường này chất lượng quả là không tệ.”
“Chất lượng không tệ? Ý em là Trần Bạch Nghiên sao? Hắn tất nhiên là chất lượng không tệ rồi, không phải là không tệ mà còn phải gọi là trên cả tốt ấy.” Nhiên Vũ Kính đi trước tâm tình dường như có chút khó chịu, giọng nói và vẻ mặt đều bày ra vẻ không thoải mái: “Nhưng chất lượng tốt thì sao? Từ khi nào em lại quan tâm những thứ này vậy?”
Nhiên Thuần Hạo nhíu mày. Anh Vũ Kính lúcc nào cũng vậy, từ nhỏ đã quản cậu quá mức, đến bây giờ bản tính vẫn không thay đổi.
Cậu im lặng không nói gì, chỉ dừng chân, sau đó hơi quay đầu về phía gốc cây liễu đang đung đưa những tán lá dưới nắng, ánh dương xiên xiên tịch mịch rơi trên người đàn ông kia tỏa ra như vầng hào quang mê hoặc.
Hắn dựa người vào gốc cây liễu, như một bức tranh truyệt đẹp, nụ cười lạnh lẽo vừa nãy bỗng nhiên đã được chuyển thành thân thiện,ấm áp. Khiến cho người nhìn vào vô thức lạc trong sự ham muốn có được chút ấm áp đó.
Bộp!
“Á đau.” Nhiên Thuần Hạo nhăn nhăn mũi, ôm lấy cánh tay vừa bị Nhiên Vũ Kính đánh vào.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau về phòng mà sửa soạn đồ đạc?” Nói xong, anh ta không thèm nhìn lại mà đi thẳng.
Cậu đuối theo phía sau, chạy lớn mấy bước thì đã đi cạnh bên Nhiên Vũ Kính: “Sao vậy? Anh giận em?”
Vẻ mặt của Nhiên Vũ Kính có chút mất tự nhiên, không nhìn thẳng vào mắt Nhiên Thuần Hạo: “Không phải.”
Nhiên Thuần Hạo bĩu môi: “Vậy mà em ngửi thấy mùi khói sắp cháy.”
“Mũi em là mũi chó à?” Nhiên Vũ Kính bật cười, sau đó đi về khu kí túc xá.
Sau một hồi chật vật với đống hành lý vừa được chuyển tới thì mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy. Nhiên Vũ Kính đã quay về phòng của anh ta, trong phòng có thêm ba người bạn cùng phòng mới. Có hai người là đàn anh, sinh viên năm hai, còn một người kia lại ngẫu nhiên là người mà lúc sáng đến làm thủ tục nhập học đã đụng phải, hơn nữa hai người còn cùng lớp.
Bước ra khỏi phồng tắm, hơi nước bốc bên quanh người, làn da trắng như men sứ của cậu vì thế mà hơi ủng đỏ. Nhiên Thuần Hạo kéo cái ghế trước bàn học lại cạnh cửa sổ, sau đó ngồi xuống, tay vẫn cầm lấy khăn bông mà lau tóc.
Không hiểu sao mà cậu cảm thấy có gì đó rất khó nói.
Tâm tình vô cùng phức tạp.
Khi nhìn thấy người đàn ông tên là Trần Bạch Nghiên đó, bỗng nhiên trong lòng cậu xuất hiện một cảm giác quen thuộc. Hình như đã gặp ở đâu trước đây rồi, vậy nhưng nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra.
Mà không sao, cùng một trường, lại còn dạy đúng môn học của cậu nên chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau. Sẽ tiếp xúc thử xem có thể lại nhớ ra.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, não bộ của Nhiên Thuần Hạo đột nhiên mờ ảo hiện lên một câu nói: “Bảo bối, bắt đầu nhé!”
Bảo bối, bắt đầu nhé.
Bảo bối...
“Này Nhiên Thuần Hạo, cậu có nghe không vậy?”
“Hả?” Nhiên Thuần Hạo giật mình quay đầu, thì ra là bạn học kiêm bạn cùng phòng: “Sao cơ?”
“Chậc... đang nghĩ cái gì thế? Tôi nói chuyện nãy giờ mà cậu không nghe sao? Thật là... Cậu xem, cái nào đẹp hơn?” Cậu bạn dơ lên hai tờ giấy, trên đó có vẽ hai bộ váy dạ hội rất... à mà thật ra thì Nhiên Thuần Hạo chả biết chút gì về hội họa hay nghệ thuật cả.
“Cái này.” Nhiên Thuần Hạo chỉ bừa một tấm.
Thế nhưng bạn học lại tỏ vẻ vô cùng phấn khích mà hét lên: “Ôi, Nhiên Thuần Hạo, tôi không ngờ cậu lại có am hiểu về thiết kế đến như vậy. Thật là bất ngờ. Tôi cũng thấy tấm này được tả chi tiết, chất liệu và các đường cắt tinh tế hơn rất nhiều.” Ôm chầm lấy Nhiên Thuần Hạo một cái: “Thật không ngờ bạn cùng phòng lại có con mắt nghệ thuật như vậy. Đi, tôi mời cậu đi ăn.”
“...” Thật ra Nhiên Thuần Hạo thấy tấm đó cực kỳ rườm rà, kiểu như có thêm một đống giẻ rách quấn quanh nên mới chọn. Lại không ngờ... ai nói cho cậu biết đi, bọn nghệ thuật toàn lũ dở hơi thế này à?
Dù trong lòng không muốn đi nhưng thứ nhất là bị kéo đến trước tủ quần áo rồi, thứ hai nữa thì trước giờ cậu không quen từ chối người khác, nhất là những người nhiệt tình lại càng không: “Được rồi, đợi tôi thay quần áo.”
Trên đường đi, ai ai cũng nhìn vào Nhiên Thuần Hạo. Tất nhiên không phải vì cậu đẹp trai soái ca hay mỹ nam nhân gì đâu. Mà là vì người đi cùng cơ.
“OA... Nhiên Thuần Hạo, cái vòng này đẹp quá. Nó được làm từ gỗ tràm đấy, nét khắc thật tinh tế...”
“Ôi... nhìn này Nhiên Thuần Hạo, bộ đồ này rất hợp với cậu đấy, áo phông quần jean, không quá màu mè hay nhiều hoa văn nhưng rất hợp với tính cách của cậu...”
Nhiên Thuần Hạo cúi cúi mặt, lấy tay che lại gương mặt của mình trước tất cả những ánh mắt đang chĩa vào, vừa cười vừa nghiến răng nói: “Rốt cuộc chúng ta đi ăn hay đi chợ mua đồ vậy?”
Đang ngó nghía chiếc áo được treo trên dãy thì bạn học dừng tay lại, quay đầu nhìn Nhiên Thuần Hạo: “Tất nhiên là đi ăn, nhưng tôi không thể để bạn của mình ăn mặc như thằng nhà quê thế này được.”
Thề có chúa... Nhiên Thuần Hạo muốn giết người.