Mộng Dục

Chương 45: Chương 45: Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?




Trịnh Liệt ngồi trên giường

Trên người khoác bộ áo bệnh nhân nhưng thân thể hắn lại toát ra một cỗ áp bách vương giả đến ngạt thở khiến kẻ khác phải vô thức mà cúi đầu trước mặt hắn.

Lâm Vĩnh Túc cầm bát cháo trên tay, thổi từng ngụm từng ngụm đưa lên miệng đút cho hắn ăn.

Trong phòng bệnh rộng lớn chỉ có hai người. Mà Lâm Vĩnh Túc thì không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, còn Trịnh Liệt lại âm trầm im lặng mà ăn, không nói một câu nào. Không khí trong phòng vô cùng... vô cùng ngột ngạt.

Lâm Vĩnh Túc cũng trầm mặc, chỉ đơn giản là đút cháo cho hắn ăn thôi mà cũng khiến cô mặt đỏ tim đập.

Cô đúng là có bệnh rồi.

Hắn rõ ràng là kẻ đã giết cha cô nhưng cô lại không thấy hận hắn. Tại sao chứ?

Hắn rõ ràng có khả năng là kẻ đã khiến mẹ cô bị thương, tại sao cô vẫn không thấy căm ghét hắn?

Chẳng lẽ là vì hắn đã đỡ một viên đạn cho cô sao?

Lâm Vĩnh Túc thầm nghĩ, quên mất là mình đang đút cháo cho Trịnh Liệt, bàn tay cô cứ dơ giữa khồn trung rồi “anh” lên một tiếng. Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn lại... Ôi trời. Cô lại làm đổ cháo nóng lên người hắn.

Lâm Vĩnh Túc rối rít đứng lên, rút ra tập khăn giấy trên bàn lau chỗ bẩn trên người Trịnh Liệt.

CHỉ là... Lâm Vĩnh Túc lau lau vài cái mới nhận ra rằng...

Chỗ bẩn đó...

Ở chỗ đó...

Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt muốn rụt tay về quay đi nơi khác, nhưng mà dường như Trịnh Liệt đang vô cùng tức giận, cô cảm thấy như hơi thở của hắn cũng đang mang theo sự tức giận. Lâm Vĩnh Túc cắn cắn môi, tiếp tục di tay lau cho hắn, dẫu sao cũng là do cô không cẩn thận mà làm bẩn hắn, không thể cứ để thế được. Hơn nữa, cô cũng có gì mà phải ngại ngùng nữa chứ?Truyện chỉ được up tại wappad.Rõ ràng là giữa hai người đã xảy ra quá nhiều chuyện còn hơn thế này rồi. Nghĩ vậy bàn tay của Lâm Vĩnh Túc vẫn lâu trên nơi đó của Trịnh Liệt, động tác càng nhanh như thể phải bỏng vậy. Còn về phần Trịnh Liệt thì hơi thở của hắn trầm trầm, nặng nhọc thở hắt ra.

Lau xong, Lâm Vĩnh Túc rụt tay về đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì cổ tay cô đã bị tay của Trịnh Liệt nắm chặt lấy. Sau đó là một lực kéo khá mạnh kéo cô ngã xuống giường.

Mái tóc Lâm Vĩnh Túc xõa tung mềm mại như sóng nước chảy, cổ áo vì xung lực mà có chút trở nên xộc xệch, hở ra một bên vai trắng muốt cùng bộ ngực mềm mại đang nhấp nhô.

Trịnh Liệt?

Lâm Vĩnh Túc mở to mắt nhìn Trịnh Liệt. Hắn... không phải đang bị thương sao?

Vai hắn chắc hẳn vẫn còn đau. Vậy....

Một bàn tay vuốt ngược từ đùi ra phía sau rồi luồn vào bên trong áo cô. Đưa tay ra phía sau mở khuya áo trong, chiếc áo bung ra khiến đôi ngực được giải thoát khiến Lâm Vĩnh Túc thoải mái hơn rất nhiều so với việc cứ bị bó sát như vậy.

Lâm Vĩnh Túc thở hắt một cái, sau đó mới ý thức được là bản thân mình đang rơi vào hoàn cảnh nào. Vội vàng kéo áo lên che ngực, luống cuống muốn ngồi dậy, lại bị Trịnh Liệt một tay đè xuống, ghì chặt lấy cô, sau đó cúi đầu đặt cằm lên vào cô, thì thầm: “Em đang cô tình chơi trò mèo vờn chuột à?”

Lâm Vĩnh Túc nghe vậy, không nói gì. Chỉ đơn giản là bởi vì... cô cũng không rõ mình là đang muốn chạy trốn, hay là đang mong chờ điều gì đó nữa.

Lâm Vĩnh Túc nhắm hai mắt lại, không động đậy. Chỉ là hai núi tuyết phập phồng dữ dội nói rõ rằng cô đang rất hồi hộp. Tim cô đang đập loạn.

Trịnh Liệt cười nhẹ một tiếng: “Em xem, cơ thể em rất chân thực. Nhất là.... Chỗ này.” nói xong, bàn tay Trịnh Liệt đã đặt lên hạ bộ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: “Thấy không? Rất nhanh đã ẩm ướt.”

Bàn tay hắn cách qua lớp quần lót, mân mê với vẻ say sưa. Khuôn mặt hắn đang chôn ở cổ cô dần dần chuyển lên vài rồi đến xương quai xanh. Mỗi tấc da thịt nơi mà hắn lướt qua đều để lại những dấu răng và vệt nước miếng ám muội, mỗi tấc da thịt mà hắn lướt qua đều nóng bừng, ray rứt như hàng nghìn con kiến đang bò lên người cô vậy.

Nhịn không được, Lâm Vĩnh Túc cắn răng, rên nhẹ một tiếng.

Trịnh Liệt ngẩng mặt nhìn Lâm Vĩnh Túc, giọng nói mang theo trầm đục: “Mới như vậy mà đã muốn sao?”

Nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của hắn nhưng là Lâm Vĩnh Túc lại không thể ngừng lại được cảm giác muốn hắn đang dâng lên trong cơ thể.

Hỏng rồi, hỏng rồi. Cô đã bị hắn dạy dỗ đến hỏng rồi. Không bao giờ nghĩ mình lại có thể như thế này.

Trịnh Liệt dùng ngón tay gảy viên trân châu một cái, khiến Lâm Vĩnh Túc giật mình cong mông lên.

“Aaa....ưm...''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.