“Hôm đó...anh...rất tuyệt vời.”
Nghe câu này từ miệng của cô gái nhỏ thốt ra với vẻ ngượng ngùng tràn ngập, thiếu chút nữa thì Trịnh Liệt đã phun ra ngụm cà phê vừa bỏ vào miệng.
Cố nén cho cái cảm cúc nhất thời không tên kia, Trịnh Liệt ho khan hai tiếng, sau đó đặt tách cà phê xuống dĩa sứ.
“Ờm...không có gì. Nhiệm vụ của tôi mà.” Trịnh Liệt dường như đang nén cười đến mức bả vai run run, khoé miệng co giật, ngừng một chút hắn lấy chiếc bút và tờ tập giấy nhỏ cạnh góc bàn, soẹt soẹt lên đó vài nét rồi đưa đến trước mặt cô.
Lâm Vĩnh Túc nhíu mày không hiểu.
Hàng lông mi cong dài chớp nhẹ, đáy mắt ẩn hiện như có ánh sáng li ti mê người.
Trịnh Liệt nhìn bộ dạng này của cô đến ngẩn người, suýt chút nữa thì quên luôn lời mình định nói, vội hắng giọng một tiếng, sau đó đưa mắt đi nơi khác, dường như là sợ cô phát hiện ra sự khác thường trong bất chợt đó.
“Đây là số điện thoại của tôi. Không phải khi nãy cô nói không biết cách liên lạc với tôi sao?”
“À...” Lâm Vĩnh Túc à lên một tiếng, sau đó nhận lấy tờ giấy nhỏ, nhìn tờ giấy một phút sau đó mới cầm lấy bỏ vào trong túi.
“Nếu cô cần cứ gọi cho tôi.”
“Như vậy có phiền anh không? Lỡ như...” Lâm Vĩnh Túc dừng một chút, nói tiếp: “...lỡ như lúc ấy anh đang tiếp khách thì phải làm sao?”
Lờ nói vừa ra khỏi miệng, Lâm Vĩnh Túc liền dùng tay bịt lấy miệng mình.
Hắn ta là “nhân viên cao cấp” của câu lạc bộ đêm, nhưng đúng ra là cô cũng không nên nói những lời như vậy, chắc hẳn sẽ khiến hắn đã tổn thương nay lại tiếp tục thương tổn đến lòng tự trọng cao ngạo của đàn ông.
“Không sao. Cô có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào cô muốn.”
Ném cho hắn một ánh mắt đầy nghi hoặc: “Anh nói thật chứ?”
Trịnh Liệt không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày biểu thị cho câu trả lời.
***___ ___
Trong tầng cao nhất, phòng tổng giám đốc của tập đoàn IE
Căn phòng chỉ đơn giản được trang trí với hai màu chủ đạo là trắng và đen
Những vật dụng cho công việc như chiếc bàn, bộ ghế sofa và chiếc máy tính
Bên cạnh là dãy cửa sổ kính lớn đến choáng ngợp, dường như một mặt tường kia được làm bằng thứ thuỷ tinh trong suốt vậy.
Hai hàng rèm cửa màu đen với hoa văn tinh tế nhẹ nhàng phất phơ
Trước dãy cửa kính nhìn ra không gian bên ngoài đó, một chàng trai với quần âu và áo sơ mi trắng đang đứng. Một tay hắn bỏ túi quần, tay còn lại cầm điện thoại để bên tai.
“Tối mai sao? Được...Gặp nhau ở quán bar cũ.”
Tắt máy, Trịnh Liệt nhìn xuống màn hình điện thoại di động màu đen, mím nhẹ môi.
Cô ấy khóc.
Lâm Vĩnh Túc đơn giản kia vì chuyện gì mà có thể làm cho cô ấy khóc được.
Lâm Vĩnh Túc gập điện thoại lại, nước mắt lại rơi thêm một giọt thấm ướt gối.
Mẹ cô, người mẹ mà cô hằng kính mến lại mang theo nam sủng về nhà. Bà ấy nói muốn hắn ta ở đây, ở tại ngôi nhà của gia đình cô.
Rốt cuộc bà ấy nghĩ gì? Bà ấy thật sự muốn gia đình này tan vỡ sao?
Cô không hiếu...hoàn toàn không thể hiểu được...
Cô đau lòng thế nào bà ấy có biết không? Mẹ cô có biết đứa con gái này đang nhìn như thế giới màu hồng của mình sụp đổ một cách bất lực như thế nào không?
Cô cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng biết yêu thương và đau khổ...
Nhưng nỗi đau này thì mình cô gánh không xuể, cô cần có người ở bên, cần có người san sẻ cùng, hay ít nhất...
...là cần người giúp cô quên đi nỗi đau đó.
Cho dù là một thoáng chốc thì cô cũng không muốn nghĩ về nó nữa.
Đã vậy... cô sẽ cho cả bố và mẹ cô thấy, đứa con gái ngoan ngoãn cưng chiều của mình hư hỏng đến mức nào. Cô cũng chẳng cần giữ kẽ gì nữa, cô sẽ thác loạn hết mình.