Mộng Giang Hồ

Chương 18: Chương 18: Bụng làm dạ chịu




Người đến là một lão giả mặc áo màu tro, khí khái bất phàm, khuôn mặt có một vế sẹo kéo dài từ giữa trán qua mắt trái, dừng lại ở đỉnh gò má nhăn nheo, nom có chút hung ác. Lão nhân này đến với sát khí kinh người, khiến cho người xung quanh không rét mà lạnh, nín thở xem diễn biến.

Thấy được lão giả này, mặt đám thiếu niên giãn ra không ít, đặc biệt là Hoàng Uyên và Tần Thử, chúng chỉ hận lúc nãy không nhớ ra là mình vừa ăn uống với lão giả này mà không biết vươn tay nhờ cành cây lớn này ra tay. Hai tên tiểu tử lúc này cũng là thở phào, lão giả đến muộn nhưng còn hơn là không đến, một bụng ủy khuất hôm nay nhờ lão nhân này đòi hộ cũng khiến tâm tình chúng thoải mái không thôi.

Thấy được khinh công của lão nhân, Lê Lục Giang sắc mặt ngưng trọng, y biết kẻ đến thực lực đã đến hàng tuyệt thế cao thủ thì mới có nội lực và khinh công mạnh mẽ như vậy. Lần này sự việc xảy ra theo chiều hướng hơi ngoài ý muốn của hắn.

Lão nhân thần bí ánh mắt nhìn về phía Uông Lâm và Lỗ Huyên, nhếch mép khinh thường. Hai người kia tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng không dám nói năng cái gì. Thực lực đối phương quá mạnh mẽ, lại là khách quý trong môn phái, bản thân họ chỉ là gia nhân, hai người đương nhiên không dám nửa điểm thất lễ.

“ Tiểu tử! Đắc tội người tam đại thế lực Chấn Xứ, ngươi có biết tội.”- lão nhân cất lời, không giận mà uy.

“ Tiền bối nói cái gì vô lý! Vãn bối tội tình gì, chuyện này ai cũng có thể thấy là trưởng bối của những thiếu niên này ra tay độc ác trước, chả nhẽ ta lại không thể vì người của mình đòi lấy công đạo, hơn nữa ta cũng đã yêu cầu họ xin lỗi đơn giản nhưng không ai chịu làm.”- Lê Lục Giang cũng không cố kỵ, bình tĩnh trả lời.

Lão nhân thần bí sắc mặt trầm xuống, mặc kệ vừa rồi bản lĩnh của Lê Lục Giang như thế nào, y cũng không có để vào mắt, lúc này lão gằn giọng nói: “ Ngươi đây là chất vấn lão phu vô sự đặt điều sao?”

“ Không đúng sao! Rõ ràng tiền bối đây không nói lý.”- Lê Lục Giang ngạo nghễ nói, thái độ có phần hơi xấc xược gọi đòn.

“ Làm càn! Dám vô lễ với Phương tiền bối, tiểu tử ngươi chán sống.”- Phụ nhân áo đen bất bình lên tiếng.

Lúc này, thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, Ngụy Dương hắng giọng nói: “ Còn xin Phương tiền bối cùng vị đại hiệp này hạ hỏa, mọi người chỉ là vô ý va chạm, không nên quá để tâm.”

Lão nhân họ Phương cũng không quá để mắt đến Ngụy Dương, trầm giọng nói: “ Ngụy tiểu tử, hôm nay nể mặt ngươi thiết đãi lão phu đại yến, lão phu không muốn gây khó dễ cho ngươi, lui ra đi, chỗ này không có việc của ngươi. Coi như là Ngụy Thư cha ngươi cũng quản không được.”

“ Nhưng...” Ngụy Dương đang muốn cất lời nhưng lại bị lão nông họ Nhạc kéo lại, ra dấu im lặng. Y hiểu rõ lúc này sự việc đã không phải họ có thể chạm.

Thấy được thái độ của Ngụy Dương, Cơm Trắng đối với vị công tử xa lạ này hảo cảm tăng lên không ít. Không cần biết y có ý đồ gì, chỉ là vì hạ hỏa hai bên mà vẫn can đảm đối mặt cao nhân, phong phạm này không phải người bình thường có được. Dẫu sao ý nghĩ của vị công tử này phần nào cũng là muốn tốt cho Cơm Trắng.

Lão giả họ Phương lại tiếp tục nhìn về phía Lê Lục Giang và Cơm Trắng, nhếch mép cười: “ Không hổ danh là đồ đệ của Mạc Thiên Vũ! Có đảm lượng.”- nói được nửa lời sắc mặt y trầm lại - “ Nhưng càng khiến người ta chán ghét. Ngươi càng giống lão gia hỏa ta càng muốn đập ngươi một trận, nửa đường đánh chết thì càng tốt.”

Lê Lục Giang sắc mặt cũng không có biến, mọi điều đều trong dự liệu của hắn. Lão nhân kia ngay từ đâu đã không có ý định cho hắn rời đi nên hắn cũng chẳng có lý gì phải bất ngờ. Lê Lục Giang liếc nhìn về phía Cơm Trắng, ra dấu cho hài tử rời đi một mình.

Biết ý của Lê Lục Giang là muốn tốt cho mình, nhưng Cơm Trắng dứt khoát không đi. Lê Lục Giang vì hắn mà bốc lên phong hiểm, hắn không có lý nào bỏ mặc vị Giang thúc này một mình ở lại cả.

“ Hu hu! Chỉ là một con quạ mà thôi, Huyền Trân tỷ, ta không muốn nữa, chúng ta mau rời đi.”- Ý thức được mọi chuyện nghiêm trọng, tiểu cô nương San San lắc lắc tay thiếu nữ tên Huyền Trân đòi rời đi.

“ San San ngoan! Lúc này không phải là lúc chúng ta có thể quyết định. Mau nín đi.”- Huyền Trân an ủi.

Bầu không khí căng thẳng, tất cả mọi người quan chiến đều lùi ra xa, họ không muốn bị quần ẩu ảnh hưởng. Bầu không khí đầy sát khí giương cung bạt kiếm này báo hiệu một cuộc chiến rất hỗn loạn, thường nhân cũng không muốn lẫn trong tình cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây.

“ Tiền bối đến cùng là muốn thế nào! Nếu muốn đánh thì xuất thủ đi, tránh người khác bảo ta cạy sức trẻ bắt nạt lão nhân gia ngươi.” – Lê Lục Giang nhếch mép khiêu khích.

Nghe được lời hỗn hào như vậy, lão giả họ Phương giận đen mặt, rõ ràng lão tuy già nhưng hàm dưỡng cực kém.

“ Hừ! Lời nói không khỏi quá vẹn toàn, thật tự bôi vàng lên mặt.”- Y hừ lạnh một tiếng.

“ Thế rốt cục là lão già ngươi có động thủ hay là không. Không đánh thì để ta đi, rất là mất thì giờ, già rồi mà mất nết.”- Lê Lục Giang mất kiên nhẫn, cau mày quát.

Lão nhân họ Phương tức giận đến cực điểm, gào lên: “ Ngươi....”

“ Được! Năm xưa không đấu lại sư phụ ngươi, ta phải ôm hận. Hôm nay mối hận này ngươi sẽ phải thay sư phụ ngươi nhận đủ.”

Lời vừa dứt, lão nhân xuất thủ, mọi người đều nín thở quan sát. Cao thủ so chiêu thường sẽ thăm dò đối thủ trước tiên, nhưng lão nhân này không có để ý đến điều đó, y đã quan sát quần đả lúc nãy, đã nắm rõ một phần thực lực của Lê Lục Giang, liền không cố kỵ ra toàn đòn hiểm. Lão hổ bắt thỏ cũng dùng toàn lực, huống hồ đối phương tuy nội công không mạnh bằng y, nhưng sức trẻ vẫn còn đấy, đánh chậm rãi không phải là cách tốt.

Lê Lục Giang chống đỡ cực kỳ vật vả, từng nắm đấm của lão nhân như búa sắt mấy chục cân, vừa nhanh vừa mạnh, cơ hồ không có cơ hội cho hắn né chiêu, chỉ có thể dơ tay chắn đòn. Lão nhân này rõ ràng không có thi triển chiêu thức gì cao siêu, chỉ dựa vào bộ pháp cực nhanh cùng những đòn đấm hiểm, không ngừng bức Lê Lục Giang lùi lại phía sau, khiến sắc mặt của gã thanh niên cũng là bực mình không thôi.

Lúc này trên lầu bát, nghi hoặc trước lai lịch của lão nhân thần bí, Đường Mặc Diệp nheo mắt lẩm bẩm: “ Lão nhân này là ai? Quyền pháp lại uy lực như vậy.”

Dẫu biết Đường Mặc Diệp là đang độc thoại, nhưng Mộ Dung Ngạo cũng trả lời: “ ‘Thiết Thủ Chân Nhân’ Phương Chung Ngọc, từng là cao thủ Bát Quái Sơn, cảnh giới theo như lời đồn thì chỉ thiếu một chút nữa là đến đăng phong tạo cực, sau phạm môn quy nên bị phạt đánh trọng thương, trục xuất sư môn. Ta nghe huynh trưởng nói năm xưa lão nhân này luyện được một đôi tay cực kỳ uy lực, tay không đấm thủng khiên sắt dày nửa tấc. Lão từng thách đấu Thiên Vũ Vương nhưng bại rất thảm, có vẻ do không thù không oán nên Thiên Vũ Vương cũng không có giết hắn, không ngờ y lại mang thù đến bây giờ. Cũng không phải Thiết Thủ Chân Nhân yếu mà là do lúc đó Thiên Vũ Vương đang thời kỳ đỉnh phong, đã đến cảnh giới vô địch, vừa chém Thiên quân đại thống lĩnh Ngô Phụng uy danh đương thế thịnh tại trận, chiến lực kinh người.”

“ Thì ra là vậy, không đánh lại sư phụ nên phát tiết lên đồ nhi, lão nhân này không khỏi quá vô sỉ a.”- Đường Mặc Diệp cảm khái.

Lúc này tình hình quần ẩu phía dưới lầu đã có chút biến, sau nhiều đòn công không đắc thủ, thế công của Thiết Thủ Chân Nhân chậm lại một chút để lấy hơi. Rốt cục áp lực đại giảm, Lê Lục Giang cũng là kịp thở dốc. Lê Lục Giang sau khi bị bức đến bực mình mới nhận ra lai lịch của lão giả, lúc này lòng khó chịu văng tục:

“ Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là lão con rùa đen rụt cổ Phương Chung Ngọc. Lão rõ ràng đã hơn bảy mươi mà vẫn còn vô sỉ như vậy. Cái gì vì đám ranh con tam đại thế lực đòi công đạo, rõ ràng là chó má lý do. Lão có giỏi tìm đến đánh nhau với sư phụ ta, bắt nạt ta tên tiểu bối này, ta còn chưa nhập tuyệt thế, lão vẻ vang cái gì. Đồ chó già mất nết, cậy già lên mặt.”

“ Tiểu ranh con! Có trách thì trách sư phụ ngươi, ha ha. Bụng làm thì dạ chịu, ai bảo ta đánh không lại hắn. Hôm nay ngươi tốt nhất là chịu đòn tốt một chút, đừng có gục xuống, không ta đấm cho ngươi mồm ngậm đầy đất. Hahaha.”- Thiết Thủ Chân Nhân cười hả hê.

Lão nhân lại tiếp tục ra đòn, vẫn là bộ pháp cực nhanh theo sát Lê Lục Giang không rời, giữ khoảng cách đúng tầm tung ra từng cú đấm mạnh như búa bổ. Lê Lục Giang thân thủ tuy nhanh nhưng nội công không bằng y, không cách nào kéo dài khoảng cách để ra đòn.

“ Tiểu tử, xuất ra bản lĩnh thật đi! Diệt Thiên Thần Công đâu, dùng đi không tí nữa không có cơ hội dùng.”- Thiết Thủ Chân Nhân vừa đấm vừa cười khiêu khích.

“ Lão gia hỏa! Như ngươi muốn, Cách Sơn Đả Sơn.”- Lê Lục Giang tức giận rống to.

Tay trái Lê Lục Giang mở rộng, hơi khum lại, vận nội lực, một chưởng lao về phía trước, cơ hồ muốn ôm trọn nắm đấm của Thiết Thủ Chân Nhân vào lòng bàn tay. Một tiếng uỳnh vang lên, chưởng phong và chạm với quyền phong, phản lực của đòn đánh tách hai người ra hai phía.

Thiết Thủ Chân Nhân cũng là mặt mày hơi biến, tiểu tử trước mặt vậy mà dấu kỹ như vậy, nội lực của hắn chắc chắn đã đến cực hạn trong hàng nhất lưu. Đòn vừa rồi khiến bả vai lão cực kỳ tê nhức, Cách Sơn Đả Sơn tinh diệu ở chỗ như vậy, cách vật đả thương vật, rõ ràng là chưởng kình va chạm với nắm đấm, nhưng dư lực lại ảnh hưởng đến tận bả vai.

Lê Lục Giang nuốt ngược lại ngụm máu trong khoang miệng, đòn vừa rồi vận dụng nội lực có hơi quá tải, nội tạng cũng là co bóp cực hạn, khiến hắn chịu tổn thương khá nặng. Lê Lục Giang lúc này đã nghĩ đến chuyện chạy trốn, dẫu sao tránh voi chẳng xấu mặt nào, đối phương là tuyệt thế cao thủ từng tiếp cận cảnh giới đăng phong tạo cực, Lê Lục Giang hắn đây còn chưa cả nhập tuyệt thế, làm sao đánh lại, hơn nữa hắn sở trường là dùng vũ khí chứ không phải quyền pháp, tay không đánh nhau với một cao thủ quyền pháp như Phương Chung Ngọc thì chỉ ăn no thiệt thòi.

“ Đi.”- Lợi dụng lúc Thiết Thủ Chân Nhân đang lấy lại tinh thần, Lê Lục Giang thi triển bộ pháp nhanh như cắt đến trước mặt Cơm Trắng, giữ chặt vai hài tử, lại thi triển khinh công chạy trốn. Khinh công một đạo Lê Lục Giang vẫn là rất tự tin.

Mắt thấy Lê Lục Giang rời đi, Thiết Thủ Chân Nhân giật mình, giận tím mặt, tên tiểu tử này thật khác biệt lão thất phu Mạc Thiên Vũ một trời một vực, gian xảo tiểu thông minh có thừa.

“ Đứng lại cho ta.”

Lúc này mọi người có mặt quan chiến đều hai mắt nhìn nhau, rõ ràng hai bên vừa giao thủ tưng bừng, vỏn vẹn một chiêu lại biến thành truy đuổi nhau. Lúc này thiếu niên tam đại thế gia đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, mắt thấy cảnh Lê Lục Giang bị Thiết Thủ Chân Nhân đuổi đánh, chúng khá là hả hê.

“ Ha ha. Đệ tử Thiên Vũ Vương thì như thế nào, chẳng phải là vẫn bị đuổi đánh trối chết hay sao.”- Tần Thử cười to nhất.

Hoàng Uyên cũng gật gù cười khảy: “ Ta tưởng lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ là cạy sức bắt nạt. Đợi ta bằng tuổi hắn, ta có thể gõ hắn răng rơi đầy đất.”

Ngược lại với thái độ của hai thiếu niên kia, thiếu niên áo trắng tên Địch Hùng và tiểu nữ tử tên Huyền Trân đều không có cười.

“ Hừ! Còn cười được, nếu không phải Phương tiền bối kịp thời xuất hiện, các ngươi so với y còn muốn thảm.”- Huyền Trân nói.

“ Chu cô nương nói lời đấy không khỏi quá vô lý, không phải y vẫn bị Phương tiền bối đuổi đánh a.”- Hoàng Uyên không cho là đúng.

Địch Hùng lườm mắt nhìn Hoàng Uyên, thái độ chán ghét. Y không hiểu nổi vì sao giáo chủ Hắc Phong Giáo lại thu thiếu niên thiếu tâm nhãn này làm đồ đệ. Địch Hùng tiến về phía Ngụy Dương, lên tiếng: “ Ngụy huynh, chuyện hôm nay có chút ngoài ý muốn, chúng ta cũng không mong sẽ kinh động đến thành chủ, còn xin Ngụy huynh giúp đỡ một hai.”

Ngụy Dương thấy thái độ nhã nhặn của Địch Hùng không khỏi vội vã đáp lời: “ Địch huynh quá lời, mọi người đều là khách quý Bắc Biên Thành, nào dám nói đến giúp đỡ, chúng ta tất nhiên sẽ tận tình chủ nhà. Chỉ là sự việc lúc này vượt quá khả năng của ta, ắt sẽ kinh động đến gia phụ. Hừm, thôi, nếu mọi người không quan tâm đến náo nhiệt nữa, xin mời hồi nội phủ nghỉ ngơi.”

“ Được! Đa tạ Ngụy huynh.”- Địch Hùng nhận lời mời, quay lại nói với mọi người lời mời của Ngụy Dương.

Đúng lúc này, một tiếng gầm lớn vang vọng từ phía cổng nam của nội thành, mọi người đều kinh động nhìn về phía tiếng gầm phát ra. Rất nhiều người hiếu kỳ thậm chí còn chạy lại phía cổng nam để biết chuyện gì xảy ra.

Sau khi đảo mắt tìm kiếm vị trí âm thanh phát ra, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về đỉnh nóc Thiên Tượng Tháp, vốn là tháp chuyên dùng để quan sát khí tượng nên Thiên Tượng Tháp rất cao, thậm chí gần như gấp đôi chiều cao của Vọng Bắc Lâu. Lúc này tại đỉnh tháp xuất hiện một bóng người, trường bào màu đỏ bã trầu phất phơ trong gió, dáng vẻ phiêu nhiên thoát tục, khiến cho tất cả mọi người phía dưới đều ngưỡng mộ ngước nhìn.

Lúc này tại Vọng Bắc Lâu, ‘ Tuyết Ảnh Nữ Hiệp’ Đông Phương Thanh Dận thần sắc ngưng trọng, nàng lúc này mới nhận ra rằng mình cung cấp thông tin chưa đầy đủ cho Phương Chung Ngọc. Ngược lại với thần sắc lo lắng của Đông Phương Thanh Dận, Đường Mặc Diệp cùng Mộ Dung Ngạo ở lầu bát vẫn là ngạc nhiên xen lẫn một chút thích thú.

“ Không ngờ người này không có rời khỏi Bắc Biên Thành.”- Đường Mặc Diệp cười nhẹ nói.

“ Vỏn vẻn một tiếng gầm có thể khiến vạn chúng chú mục. Thật khủng khiếp! Lần đầu mục kích đệ nhất cao thủ Đông Thành một thời, thật khiến ta hào hứng không thôi.”- Mộ Dung Ngạo phấn khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.