*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương lão đầu không còn lặng im nữa, lúc này cũng bài trừ đi vẻ mặt trầm lãnh của mình, lão cười nhát ngừng, sau đó dường như không nhịn được nữa, cười lớn tiếng hơn.
“ Ha ha ha. Các ngươi đích thực làm cho người ta chán ghét vô cùng. Ta chẳng thể hiểu nổi lý do gì mà các ngươi bám riết lấy ta không rời. Lão phu muốn tìm nơi vắng vẻ, chết cho yên thân cũng không được sao?”
Liễu Thiên Hộ nghe thấy vậy, cũng chỉ cười nhạt, giọng nói trầm lạnh: “ Nhị sư huynh! Huynh cần gì phải giả mù sa mưa. Nếu huynh chịu nói ra tung tích của Thần Long Cốc cùng Xích Thiên Đao ngay từ đầu, chúng ta cần gì phải vất vả đền tìm huynh phiền toái.”
“ Lại nói, sư huynh đệ chúng ta tuy rằng có chút xích mích, những dẫu sao cũng là cùng xuất một môn, cũng nên bỏ một chút lực góp sức xây dựng Nghị Ma Đường chứ.”
Dương lão cũng không vội phản bác, lời nói của Liễu Thiên Hộ đương nhiên chẳng thể nào lọt tai lão, lão chỉ thắc mắc không hiểu thấu vì sao đám người Nghị Ma Đường luôn cố sống cố chết tin rằng lão nắm trong tay đáp án của hai bí mật kia.
Lão nhân hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ hài Ngô Đồng lão. Dường như nhận ra được ánh mắt của lão nhân, Ngô Đồng lão cũng cười nhẹ lên tiếng: “ Đây là Lê Phương Nhi, là đệ tử quan môn của ta. Thế nào, huynh thấy hứng thú sao?”
Ngô Đồng lão nhắc nhở nữ hài hành lễ: “ Phương Nhi, mau chào hỏi Dương sư bá.”
Nữ hài vội vã đứng lên một bước, ôm quyền hành lễ: “ Vãn bối Lê Phương Nhi, ra mắt Dương sư bá.”
Dương lão cũng không phải là hứng thú đến nữ hài, chỉ là bất giác nhìn vào mà thôi, vì vậy lão cũng chẳng thèm để ý đến lễ lạt của Lê Phương Nhi, điệu bộ lão lại trở lại dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Nội tâm lão chẳng có chút tình cảm nào với đám người phản trắc này cả, vì vậy muốn lão có thái độ tốt với họ là điều không thể.
Thấy Dương lão im lặng tiếp, Ngô Đồng lão cười mỉa mai: “ Ai da! Là sư muội có lỗi, quên mất sư huynh trước giờ quen độc lai độc vãng, nào có thú vui thu đồ đệ. Thật đáng tiếc a, truyền thừa võ đạo của Long sư bá vậy mà đến huynh lại đứt gãy. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Liễu Thiên Hộ đứng một bên cũng góp lời: “ Nhị sư huynh những năm này sống ẩn dật, không thấy được thế gian náo nhiệt, không thấy được Nghị Ma Đường đang trên đà quật khởi. Nghĩ lại, cũng thấy đáng tiếc cho sư huynh.”
Dương lão cũng lười trả lời, chỉ cười lạnh, dường như cũng không để trong lòng lời nói của hai người kia.
Đúng lúc này, tiếng Trần Bạch Hoàng vang lên ở nơi xa: “ Sư phụ...”
Tiếng gọi này lập tức để cho đám người Nghị Ma Đường hai mắt nhìn nhau, cả Ngô Đồng lão và Liễu Thiên Hộ chưa hề được báo cáo về sự xuất hiện của Trần Bạch Hoàng, vì vậy trong lòng có chút thắc mắc.
Vốn là lúc trước, Trần Bạch Hoàng tuy thi triển khinh công, nhưng tốc độ lại xa xa không kịp sư phụ hắn, vì vậy chỉ trong chốc lát thiếu niên thiếu niên đã mất dấu Dương lão đầu. Ngược lại với Trần Bạch Hoàng, Bích Hải Triều không hề lúng túng trong việc tìm kiếm tung tích lão nhân, hắn ra hiệu cho thiếu niên họ Trần đuổi theo sau mình, rất nhanh liền tìm được vị trí của Dương lão.
Thấy Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng xuất hiện bên cạnh Dương lão, cả Liễu Thiên Hộ và Ngô Đồng lão đều ngạc nhiên. Liễu Thiên Hộ lên tiếng trước: “ Thì ra sư huynh những năm này cũng không hề nhàn rỗi, cũng có đồ đệ kế thừa y bát cơ đấy.”
Dương lão nhướng mày nhìn về Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng, càu nhàu: “ Ai bảo các ngươi đến đây?”
Hai người bị hỏi khó, nhất thời chưa biết trả lời thế nào. Ngô Đồng lão ở một bên cười phấn khích góp vui: “ Lúc trước sư muội vạ mồm, thật không ngờ sư huynh thu hẳn hai vị đồ đệ.”
Nói đến đây, Ngô Đồng lão nhìn về phía Bích Hải Triều và Trần Bạch Hoàng, nhẹ nhàng nói: “ Đừng câu nệ! Giới thiệu với hai vị hiền điệt, bản tọa chính là Ngô Hiểu Đồng, là ngũ sư thúc của các ngươi. Vị bên cạnh ta đây chính là 'Hắc ƯngVương' Liễu Thiên Hộ, lục sư thúc của các ngươi. Còn bé gái này là Lê Phương Nhi, đồ đệ của ta.”
Nghe thấy sư phụ giới thiệu, ánh mắt Lê Phương Nhi tròn xoe nhìn về bà lão, rồi sau đó lại nhìn về phía Trần Bạch Hoàng, tư vị phức tạp vô cùng. Tuy Lê Phương Nhi bối phận khá cao trong nghị đường, thế nhưng duy chỉ có nàng là tuổi tác nhỏ nhất trong đám sư huynh đệ dòng đích, là người duy nhất chưa đến hai mươi tuổi. Sự xuất hiện của Trần Bạch Hoàng khiến nàng có chút thích thú, hóa ra nàng cũng có một vị sư huynh tuổi không lớn hơn nàng là bao.
Trần Bạch Hoàng không quá chú ý đến Lê Phương Nhi, hắn đang muốn đứng ra hành lễ, lập tức bị Dương lão cản lại. Lão nhân lườm nhẹ về phía thiếu niên, nói: “ Đã không phải là môn hạ Nghị Ma Đường, không cần nhận lễ sư thúc, bái tiền bối là được.”
Nhìn thấy thái độ của sư phụ, Trần Bạch Hoàng cũng rõ ràng ý nghĩ của lão, lập tức tại chỗ ôm quyền: “ Vãn bối Trần Bạch Hoàng, ra mắt hai vị tiền bối.”
Bích Hải Triều đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “ Vãn bối Bích Hải Triều, ra mắt Ngô Đồng tiền bối, Hắc Ưng Vương tiền bối.”
Ngô Đồng lão không có vì xưng hô của hai tên tiểu bối làm mất lòng, chỉ cười quở trách Dương lão đầu: “ Sư huynh việc gì phải bắt bẻ con trẻ! Huynh định chạy trốn quá khứ sao? Dẫu sao tất cả chúng ta đều từng cùng một gốc mà ra đấy.”
Liễu Thiên Hộ đột nhiên nhìn về Bích Hải Triều với ánh mắt đầy nghi hoặc, dường như lão cảm thấy gã kiếm khách có chút quen mắt. Đảo mắt một lúc, Liễu Thiên Hộ rơi ánh mắt vào thanh kiếm trên tay họ Bích, miệng lão khẽ nhếch lên.
Ngô Đồng lão nhìn thấy thái độ của sư đệ, tò mò hỏi: “ Thế nào? Có gì lạ sao?”
Liễu Thiên Hộ chỉ cười cười lắc đầu, sau đó cất tiếng nói, giọng đủ lớn để cho tất cả cùng nghe: “ Hóa ra ngươi chính là Bích Hải Triều, nhi tử của Bích Vân Nham, một trong Tứ Xuân Kiếm Khách mới nổi trên giang hồ? Quả là hổ phụ vô khuyển tử, khí thế không đến nỗi nào a.”
“ Liễu tiền bối quá khen! Chỉ là người thiên hạ quá lời mà thôi.” – Bích Hải Triều khiêm tốn ôm quyền đáp.
Ngô Đồng lão ánh mắt nhìn về phía Bích Hải Triều đầy thâm thúy, dường như bà vừa nảy ra một ý định trong đầu, lập tức hướng Liễu Thiên Hộ nói nhỏ truyền âm điều gì đó.
Dương lão ở phía đối diện có ánh mắt vô cùng tinh tường, làm sao lại không nhận ra sự thay đổi trong hành động của hai người kia. Lão nhân lập tức cười lạnh, nói: “ Thế nào? Thấy của báu lại động lòng tham à?”
“ Liễu Thiên Hộ thì cũng thôi! Thế nhưng còn ngươi, Hiểu Đồng? Ngươi thật quá khiến người sư huynh này thất vọng. Ngô Đồng Tiên Tử tâm cao khí ngạo một thuở, vậy mà giờ đây lại nổi lòng đạo tặc, đánh chủ ý lên gia bảo của một cái tiểu bối.”
Liễu Thiên Hộ thấy vậy, cười lạnh: “ Sư huynh nói đùa gì vậy? Bích Huyết Kiếm thế nhưng là một trong Thập Nhị Thần Binh, người người đều muốn. Thế nhưng là, chúng ta cũng không có ý nghĩ xấu đấy.”
“ Bích U Cung thù trong giặc ngoài, thân là thiếu cung chủ, Bích thiếu hiệp hẳn cũng hiểu rõ tình cảnh của mình lúc này a.”
Bích Hải Triều nhướng mày, lên tiếng: “ Không biết Liễu tiền bối có điều gì chỉ giáo.”
Liễu Thiên Hộ cười nhạt, nói ra: “ Vốn ban đầu lão phu chẳng có ý định gì với ngươi! Thế nhưng là bảo vật trước mặt, lão phu cũng không thể làm như không thấy. Nếu là bình thường, lão phu cũng chẳng có tâm tư đánh chủ ý lên gia bảo Bích U Cung các ngươi, thế nhưng tình hình hiện tại, ngươi hẳn là rõ rằng sức người có hạn, một mình ngươi không thể lay chuyển được địa vị của Vân Xung tại Bích U Cung.”
“ Vân Xung lão gia hỏa kia võ công tuyệt thế, chiến lực mạnh mẽ, Bích U Cung trên dưới hiện tại đều bị y kiểm soát. Điều này hẳn Bích thiếu hiệp rõ hơn tất cả chúng ta a.”
“ Nhưng Nghị Ma Đường đâu? Nghị Ma Đường tuy không dám nói là thiên hạ đệ nhất thế lực hiện nay, thế nhưng vẫn đủ sức tranh dài ngắn với Bích U Cung của Vân Xung. Chúng ta sẵn sàng ra tay hỗ trợ ngươi giành lại quyền kiểm soát Bích U Cung, chỉ với một điều kiện, đó là trao đổi Bích Huyết Kiếm, thế nào?”
Dương lão đầu đứng ở bên, giống như nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất từ trước đến giờ, lập tức cười lớn: “ Ha ha ha! Nói đến nửa ngày, quanh đi quẩn lại vẫn là Bích Huyết Kiếm. Lòng tham của các ngươi ngày một lớn a.”
Ngô Đồng lão cũng không chịu im lặng, chỉ cười lạnh nói: “ Sư huynh việc gì phải khều đểu nhau. Lục đệ mới đưa ra lời đề nghị mà thôi, quyết định còn nằm ở Bích thiếu hiệp đây.”
Dương lão chỉ nhếch môi khinh thường, từ chối cho ý kiến. Ngô Đồng lão nói đúng, quyết định nằm ở Bích Hải Triều, lão nhân dù sao cũng chỉ là người ngoài, không tiện quan tâm.
Ngược lại với vẻ mong chờ từ nhị lão Nghị Ma Đường, Bích Hải Triều cũng không hề suy nghĩ quá lâu, hắn quả quyết từ chối lời đề nghị của họ: “ Đa tạ nhị vị tiền bối đã vì vãn bối cân nhắc. Vãn bối không có ý định trao đổi Bích Huyết Kiếm.”
Liễu Thiên Hộ cười nói: “ Bích thiếu hiệp vội gì chứ? Cứ cân nhắc kỹ lời của ta…”
Lời Hắc Ưng Vương chưa dứt, bỗng từ đâu vang lên tiếng nói thật lớn cắt đứt mạch nói của lão.
“ Từ bao giờ chuyện riêng của Bích U Cung chúng ta cần Nghị Ma Đường các hạ xen vào vậy?”
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về nơi giọng nói vang lên, một toán người cầm kiếm từ đâu đi tới, khí thế mười phần hung lệ, nhân số còn nhiều hơn đám người Nghị Ma Đường và ba người Dương lão cộng lại.
Nhìn thấy đám người này, ánh mắt của Bích Hải Triều không khỏi trầm xuống, bởi vì hắn nhận ra chúng là ai.
Đứng đầu toán người mới đến là hai người nam tử trung niên, trong đó một kẻ mắc hắc bào thêu song long ở ngực áo, tay cầm trường kiếm chạm trổ thần long, có thân hình cân đối, vẻ mặt lãnh khốc vô tình, ánh mắt lăng lệ đầy sát khí, khiến cho người đối diện một cỗ áp lực không hiểu thấu, kẻ này chính là đại đệ tử của Vân Xung, tên Vạn Lý Trường Khê.
Bích Hải Triều cũng nhận ra gã tráng hán đi bên cạnh Vạn Lý Trường Khê, gã có thân hình to lớn vạm vỡ vô cùng, ăn mặc lôi thôi, ống tay áo ngắn đến vai, để lộ ra những bắp thịt rắn rỏi, mồm miệng râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù hoang dã, giống như một con gấu lớn luôn sẵn sàng xé toác con mồi trước mặt mình, y chính là Vạn Lâm Hùng, nhị đệ tử của Vân Xung đồng thời cũng là đường đệ của Vạn Lý Trường Khê. Vạn Lâm Hùng vác theo bên mình một thanh trọng kiếm, khí thế dũng mãnh, dữ tợn, khiến cho người đối diện hít thở không thông, khí thế so với Vạn Lý Trường Khê không kém là bao.
Ngô Đồng lão cũng không vì sự xuất hiện của hai kẻ kia mà lo lắng, bà chỉ cười nhạt nhìn về phía Dương lão, nói: “ Hừm! Xem ra sư huynh có khách khác, có cần hai người bọn muội đứng ra hỗ trợ tiếp khách không?”
Dương lão cũng chẳng mặn nhạt gì với đám người ở đây, bất kể là Nghị Ma Đường và Bích U Cung, lão nhân chỉ rút ra tẩu thuốc, nhẹ nhàng rít một hơi thật sâu. Từng làn khói thuốc từ từ phiêu miểu trong không trung, khuôn mặt lão nhân như hư ảnh trong làn khói mờ, ẩn ẩn hiện hiện, khó có thể nhìn thấu thái độ. Im lặng một hồi, lão lên tiếng:
“ Chuyện chẳng liên quan gì đến lão phu, các ngươi nếu muốn đến vãn cảnh hay là gây sự đánh nhau, cứ tùy tiện.”
Lời dứt, lão nhân quay gót rời đi, Trần Bạch Hoàng đằng sau cũng rời bước theo sau, chỉ có Bích Hải Triều là đứng yên tại chỗ. Bích Hải Triều không muốn kéo theo Dương lão cùng Trần Bạch Hoàng dính vào chuyện rắc rối của hắn, vì vậy hắn chỉ có thể đứng tại chỗ đề phòng đám người Bích U Cung manh động.
“ Muốn đi là đi được sao! Sư huynh, ngươi chưa bàn giao bí mật kia, còn xin ở lại.” – Liễu Thiên Hộ quát lớn, sau đó thi triển bộ pháp, nhanh như cắt đứng trước mặt sư đồ Dương lão.
Bích Hải Triều thấy vậy liền động kiếm, ý muốn phi lên phía trước chặn lại Liễu Thiên Hộ, song ngay lập tức đám người Bích U Cung vòng ra bảo vây hắn.
“ Các ngươi muốn làm cái gì?” – Bích Hải Triều nhướng mày.
Ngô Đồng lão nhìn thấy có kịch hay trước mắt, cười lớn, tiếng cười có chút điên dại, để cho đám người còn lại sợ hãi không thôi: “ Ha ha ha. Quả là có trò hay trước mặt. Đám kiếm sĩ Bích U Cung các ngươi nổi tiếng huynh đệ tình thâm, thế mà cũng có ngày đưa kiếm về phía người mình, ha ha ha. Sư huynh, xem ra huynh không cô đơn a.”
Nghe được lời này, không chỉ mình đám nhân sĩ Bích U Cung cảm thấy khó chịu, mà Liễu Thiên Hộ đang chặn trước mặt Dương Vân Châu cũng trầm mặt xuống, y biết Ngô Đồng lão là đang nói kháy y cùng các vị trưởng lão khác ở Nghị Ma Đường.
Hơn ai hết, Liễu Thiên Hộ hiểu rõ Ngô Đồng lão là người duy nhất không vừa mắt hành động của đám cao tầng Nghị Ma Đường năm đó, lợi dụng Dương Vân Châu trọng thương mà bỏ đá xuống giếng, vi phạm tổ huấn. Những năm nay, tính tình Ngô Đồng lão thay đổi thất thường, thế nhưng do bà vô tâm dính vào tranh đấu trong nghị đường, nên cũng không có người tìm nàng gây sự.
Lần này vì đại sự môn phái, mấy vị trưởng lão phải rất khó khăn mới thuyết phục được bà ra mặt, lợi dụng chút ân tình giữa bà và Dương Vân Châu hòng biết được bí mật của Xích Thiên Đao và Long Thần Cốc, chỉ là thái độ của Dương Vân Châu khiến cho Liễu Thiên Hộ cũng vô cùng thất vọng, hóa ra mối bất hòa năm ấy giữa huynh muội hai người này đã không thể lấy lẽ thường lý giải.