Thời gian chớp mắt trôi qua, đã nhiều tháng kể từ khi lễ bái sư diễn ra, trừ những lúc phải theo chân Dương lão đầu lên núi hái thuốc ra thì Trần Bạch Hoàng có rất nhiều thời gian rảnh, vì vậy Dương lão tạo điều kiện cho hắn tranh thủ luyện quyền.
Dương lão là một vị sư phụ rất nghiêm khắc, Phạm Tuyệt ngày trước căn bản là không đủ so sánh với lão nhân. Hàng ngày, thiếu niên phải thức dậy từ rất sớm, luyện tập quyền thung trên những cọc trúc ở ven đầm nước, lại phải chạy bộ xung quanh khu rừng trúc rộng lớn, kể cả trong lúc làm việc lão sư phụ cũng ép Trần Bạch Hoàng phải tuân theo các đường bộ pháp đã vạch sẵn, tuân theo các thế vận động lão nhân đã dạy, không được nửa điểm lười nhác.
Điều làm Trần Bạch Hoàng sợ nhất khi luyện quyền chính là luận bàn với sư phụ mình. Nói là luận bàn nhưng thực chất là bị Dương lão đầu cho ăn một hồi quyền cực kỳ tàn bạo, cơ hồ mỗi lần như vậy thân thể thiếu niên giống như một cái huyết nhân, máu me be bét, xương cốt đau nhức rã rời, đi lại không vững. Thế nhưng thời gian qua đi, Trần Bạch Hoàng dần quen với việc ăn đòn, thân thể như lì đòn hơn, không còn cảm giác bị động khi giao thủ nữa. Dương lão đầu dĩ nhiên thấy đủ là dừng, ra tay cũng lựa chọn những vị trí không quá yếu hại trên cơ thể thiếu niên, lão nhân cũng không muốn mình quá tay khiến cho Trần Bạch Hoàng bị tổn thương đến căn cơ võ học...
...
Một buổi chiều cuối hạ đầu thu, mây đen từ từ kéo đến, che lại những tia nắng gắt của thái dương, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới. Giữa đầm nước, một thiếu niên đang luyện quyền trên bãi tẩu thung, quyền ý tỏa quanh người, mỗi lần ra chiêu đều dứt khoát, đơn giản nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Mỗi bước chân của thiếu niên đều vô cùng vững chắc, bộ pháp đơn giản, nhưng lại luyện đến mức độ lô hỏa thuần thanh, thoăn thoắt như chồn sương bắt mồi. Thiếu niên đó chính là Trần Bạch Hoàng.
Dù lúc này Dương lão đầu không tại chỗ chỉ bảo Trần Bạch Hoàng, nhưng mỗi lần ra chiêu, trong đầu thiếu niên luôn văng vẳng lời răn dạy của Dương lão đầu:“ Ra quyền phải nhanh, phải dứt khoát. Cơ bắp co giãn đúng lúc, đồng thời phải tận dụng thời cơ tranh thủ thả lỏng toàn thân khi thu quyền để lấy sức, không phải lúc nào cũng gồng mình cứng đối cứng. Nếu cơ thể lúc nào cũng gồng lên ra chiêu, toàn thân cương cứng thì chẳng khác nào một que củi khô, chỉ cứng vỏ ngoài nhưng bên trong rỗng mục, giòn và dễ gãy.”
“ Võ phải có cương có nhu. Cương nhu kết hợp sẽ khiến võ đạo của ngươi hoàn hảo vô khuyết. Mỗi lần đối phương ra đòn hiểm, ngươi phải biết tùy cơ ứng biến, né đi thế mạnh của đối phương, lấy nhu chế cương, lấy cương khắc nhu, chứ không phải lúc nào cũng đứng yên ngạnh kháng, không được dùng cái dũng của lũ thất phu, giết địch một nghìn tự tổn tám trăm.”
“ Luôn luôn tự tin vào quyền ý của mình! Quyền ta phía trước, không người là địch.“...
Cơn nóng bức của ngày hạ đã qua, từng luồng khí se lạnh bắt đầu xâm chiếm Chấn Xứ, mang theo những cơn mưa rào cuối hạ, hạ nhiệt cho vạn vật sau những ngày khô héo. Trần Bạch Hoàng đình chỉ luyện quyền, thiếu niên vội vã rời khỏi bãi cọc, nhanh như cắt phi thân về phía khoảng đất trống trước nhà, cất những nong, nia lá thuốc vào trong gian phòng lụp xụp. Thiếu niên luôn vô cùng cẩn thận để mắt tới những nia thảo dược phơi khô này vì đây là nguồn hàng hóa duy nhất mà hai sư đồ họ Trần có thể dùng để trao đổi lấy gạo cùng nhu yếu phẩm khác.
Hiếm khi được khoảnh khắc thảnh thơi, Trần Bạch Hoàng ngồi lặng ngươi bên ghế mây của sư phụ mình, ánh mắt trong veo nhìn về phía làn mưa trắng xóa trời đất. Luồng khí mát dịu của cơn mưa đem đến cho thiếu niên cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Cơn mưa tầm tã, dưới một cành lá mon cực lớn, mụ gà mái dang rộng cánh che chở cho đàn gà con, hình ảnh này không khỏi khiến tâm tình Trần Bạch Hoàng nặng trĩu. Hắn lại nhớ về cảnh xưa, nơi những ngày mưa phụ mẫu che chở cho hắn dưới căn nhà lụp xụp, dột nước tứ tung. Đã gần một năm qua đi thế nhưng những hồi ức khi xưa vẫn giống như mới xảy ra ngày hôm qua, khiến cho thiếu niên chỉ biết lặng người buồn bã.
Tiếng ho vang lên trong gian nhà đổ nát, một bóng người già nua từ từ bước lại phía Trần Bạch Hoàng. Dương lão đầu hôm nay cảm thấy hơi không khỏe, đã lên giường nằm từ đầu giờ chiều. Có lẽ do cảm thấy nằm lâu khó chịu, lão nhân rốt cục ra khỏi giường gỗ ọp ẹp, tiến đến chỗ ghế mây quen thuộc.
Thấy sư phụ tới, thiếu niên họ Trần lập tức rời khỏi ghế, nhường lại chỗ cho Dương lão. Dương lão nhìn ra tâm trạng trong lòng thiếu niên, chỉ lộ vẻ cười khẩy, cũng không bình luận cái gì.
Một tay cầm tẩu thuốc rít một hơi, lão nhân cất lời: “ Tiết trời giao mùa, phế phủ dễ bị nội hư. Tạm thời hai ba hôm nữa đình chỉ luyện quyền, chỉ tập thể lực nhẹ nhàng thôi. Nếu cảm thấy quá rảnh rỗi thì chạy ra chợ mua thêm mấy hũ rượu nữa về ngâm thuốc. Ngươi dùng rượu thuốc tốn quá, ta chưa kịp dùng đã sắp cạn.”
Trần Bạch Hoàng gật đầu đáp ứng, quả thật những ngày tháng qua hắn bị ăn quyền rất nặng, những lúc ấy chỉ có thể xoa bóp rượu thuốc để nắn lại gân cốt cho đỡ đau. Việc này khiến Dương lão cũng rất xót của, mấy vò rượu đó đủ để lão nhập bồng lai tiên cảnh mấy ngày. Không có cách, dẫu sao Trần Bạch Hoàng cũng là ái đồ của lão, nên đậm tay một chút.
“ Ngươi lại đang nhớ về gia đình của ngươi sao?”- lão nhất cất lời.
“ Chỉ là có một chút tưởng niệm một vài khoảnh khắc năm xưa. Không sao. Dẫu sao đồ nhi hiện tại cũng sống được rất khá, lại được sư phụ dạy bảo cẩn thận. Tin tưởng nếu cha mẹ ở Bờ Bên Kia nhìn thấy tình trạng hiện tại của con cũng sẽ rất hài lòng”- Trần Bạch Hoàng mím nhẹ môi, ánh mắt mang chút âu sầu, đáp lời.
Dương lão miệng nhả khói thuốc, cười nhạt: “ Sống tốt là được!”
“ Có nhiều thứ không cần cố gắng phải quên đi. Tuy thế nhân đều nói làm người nên dẹp bỏ những kí ức không vui, không nên để trong lòng, nhưng ta thấy những ký ức đó giống như những vết thương trên da thịt vậy. Những vết thương ấy có thể sẽ lành lại, không chảy máu nữa, nhưng chúng sẽ để lại sẹo, trở thành một phần của cơ thể chúng ta, mãi mãi không thế xóa nhòa.”
“ Làm người, tựu chung vẫn không thể quên được quá khứ.”- lão nhân thở dài cảm khái.
Trần Bạch Hoàng gật đầu, ghi lòng tạc dạ câu nói của lão nhân. Hàng ngày tuy có những thời điểm Dương lão đầu rất không đứng đắn, thế nhưng vẫn có những thời điểm lão nhân nói ra lời vàng ý ngọc, đúc kết từ những năm tháng lăn lộn trong nhân gian mà thành. Là đồ đệ, thiếu niên đương nhiên sẽ cực kỳ xem trọng những lời răn dạy đó, bởi vì trong lòng thiếu niên, vị sư phụ này không chỉ đơn giản là người dạy võ, mà còn là người truyền đạo, dạy hắn cách đối nhân xử thế, dạy hắn cách tiếp nhận sóng gió của cuộc đời.
“ Sư phụ! Lần trước, lúc người giao thủ với mấy tên lính Thiên Quốc, con thấy người vô cùng lãnh khốc vô tình, có đôi mắt đỏ ngầu như máu, toàn thất toát lên một cỗ khí thế lạnh lẽo, không biết lúc đó người sử dụng tuyệt kỹ gì?”
“ Con chỉ tò mò võ công của sư phụ thôi, không hề có ý nhắc lại lý do người giết bọn họ đâu?”
Trần Bạch Hoàng bất chợt đổi chủ đề, lời nói lo được lo mất, mang tính chất thăm dò hư thực về lai lịch của sư phụ hắn. Kì thực lần gặp gỡ giữa Dương lão đầu và Tống Vĩnh Huy ở rừng trúc không có mặt hắn, vì vậy xuất thân của Dương lão đầu vẫn là một ẩn số đối với thiếu niên, hắn chỉ suy đoán sư phụ mình rất có thể từng là một cái đại ma đầu, bởi vì tính tình lão nhân thay đổi thất thường, ra tay tàn độc, giết người không gớm tay. Thế nhưng dù sao lão nhân từng ra tay cứu giúp hắn, vì vậy thiếu niên cho rằng kỳ thực Dương lão đầu không có ác như trong tưởng tượng của hắn về những kẻ theo con đường ma đạo mà hắn từng đọc từ trong sách.
Dương lão đầu đương nhiên biết ý định của Trần Bạch Hoàng là đang muốn dò xét bản thân lão là người thế nào, thế nhưng lão không có để trong lòng. Lão nhân cũng là người đã trải qua thương hải tang điền, chịu đựng nhiều đau thương mất mát, đã sớm nhìn thấu hồng trần, sự nghi ngờ của đồ đệ dành cho hắn cũng chẳng tính vào đâu, lão coi đó chỉ là chuyện nhân chi thường tình.
Trong bản tâm lão vẫn còn một chút lương thiện, một chút bản lĩnh đủ để đưa ra chính kiến rõ ràng giữa ranh giới thiện ác. Một người không thể nào khát máu mãi được, lão cho rằng ít nhất lão không phải vậy, bởi vì lão từng vì thiên hạ chín xứ Cửu Địa, hiên ngang đứng ra chiến đấu với người kia, người mà bất cứ kẻ nào cùng thời với lão đều cho là một đe dọa đến cục diện cân bằng của Đông Thành nhưng không ai có can đảm đứng ra trừ diệt. Đó chẳng phải là vì đại nghĩa hay sao, rõ ràng lão đâu có ác như thiên hạ đồn đại.
“ Là võ kĩ ma đạo, hay còn còn gọi là ma công.”- Dương lão đầu nhàn nhạt trả lời.
“ Sư phụ là một ma đạo cao thủ?”- Trần Bạch Hoàng trợn mắt ngạc nhiên.
“ Đã từng! Giờ thì chỉ là một cái lão già hom hẹm.”
Thiếu niên nghe vậy không đưa ra bình luận gì thêm. Giữ im lặng một lúc, hắn lại hỏi tiếp: “ Vậy ma đạo và chính đạo khác nhau ở điểm nào? Chả lẽ người theo ma đạo bắt buộc phải giết chóc, người theo chính đạo thì luôn là chính nhân quân tử, bênh vực kẻ yếu?”
Dương lão đầu nghe được câu hỏi của Trần Bạch Hoàng suýt sặc khói thuốc, trợn mắt nhìn thiếu niên, giống như nhìn một tên ngốc: “ Ngươi bao nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn còn tin mấy cái điều ngây thơ nhảm nhí đấy à?”
Trần Bạch Hoàng nghĩ là mình nói sai nên mới khiến sư phụ giật mình như vậy, nhưng hắn lại không biết mình sai ở điểm nào, chỉ có thể lắc đầu, nói tiếp: “ Kỳ thực đồ nhi đã lâu không có đọc sách, hiểu biết có chút nông cạn, sư phụ đừng trách.”
Dương lão đầu nghe vậy cũng chỉ biết thở dài. Trần Bạch Hoàng kinh lịch còn quá khuyết thiếu, cách duy nhất giúp thiếu niên thu nạp kiến thức ở thời điểm này là đọc sách, thế nhưng chút bạc vụn ít ỏi của đống lá thuốc chỉ đủ để đổi nhu yếu phẩm cần thiết, không dư dả mua kinh thư về đọc. Gặp hoàn cảnh này khiến cho Dương lão đầu chỉ biết lắc đầu tự trách bản thân quá túng thiếu, không thể đem lại cho Trần Bạch Hoàng những thứ hắn cần. Nhớ lại thuở trước, chỉ cần là những thứ lão cần, lão sư đều có thể đáp ứng.
“ Thôi! Sách ngươi đọc dù sao cũng là do mấy cái tên thư sinh lấy quan điểm phiến diện viết ra, ngươi nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ.”- Dương lão đầu chậm rãi nói.
“ Kỳ thực ma đạo không phải tất cả đều xấu xa độc ác, mà chính đạo cũng chẳng phải là đám hoàn toàn tốt đẹp như cái vẻ ngoài đạo mạo của chúng.”
“ Ma đạo là đạo của người tu ma công, lấy dục vọng bản năng là gốc dễ, ưa thích bạo lực, hỗn loạn, làm việc không thích gò bó, hành động tùy tâm sở dục. Những cao thủ ma đạo thường mang trong mình nội công thâm hậu do sự hình thành của các loại ma khí như âm khí, tử khí, sát khí, độc công. Người thiên hạ quan niệm những kẻ theo ma đạo đều là loại cùng hung cực ác là bởi vì những kẻ chúng gặp đều là những kẻ hiếu sát, thích giết chóc, không thích bị quy củ ràng buộc.”
“ Tu ma có hai loại, loại thứ nhất lấy sát đạo làm gốc, giết sinh linh như người, động vật để tích tụ ma tính trong chân khí cơ thể, từ đó gia tăng nội lực của bản thân, trở nên mạnh mẽ. Đây là kiểu tu võ cực đoan mà rất nhiều ma đạo cự phách đi theo, vì nó ít rủi ro, đơn giản mà hiệu quả. Tất nhiên những kẻ theo kiểu tu luyện này đều không phải hạng tốt lành gì.”
“ Tu ma dạng thứ hai là lợi dụng ma tính từ ma vật, độc vật để hấp thụ hoặc sản sinh ra ma khí, âm khí, tử khí. Kiểu tu ma này thường được gọi là dùng ma khí quán thể, có ưu điểm là trong thời gian ngắn có thể gia tăng nội lực bản thân, đồng thời không cần giết chóc mà vẫn có thể luyện được một thân tuyệt học. Nhưng nhược điểm của kiểu tu ma này thì lại rất lớn. Do phụ thuộc ma vật, độc vật nên cơ thể hoàn toàn có thể bị nhiễm độc tính tiềm ẩn từ ma vật mà sinh ra tổn thương, thậm chí là tử vong. Đương nhiên việc gia tăng nội lực trong thời gian ngắn cũng sẽ khiến cơ thể bị phản phệ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, phát điên hoặc chết. Quan trọng hơn là ma vật khó kiếm, cũng không ai nguyện ý mạo hiểm đặt cược vào kiểu võ tu này.”
“ Thực ra thiên hạ vẫn rất nhiều kẻ tính cách dị hợm, tu cả hai loại tu ma này. Lão phu cũng là một trong số đó. Đương nhiên chuyện giết chóc đã là quá khứ, khi đó đều là bất đắc dĩ.”
“ Lão phu nói như vậy để cho ngươi biết rằng người theo ma đạo chưa chắc là những kẻ hung thần ác sát, ưa thích giết chóc. Vẫn có nhiều kẻ nhân tính không tệ nhưng vì mục đích nào đó chấp nhận mạo hiểm mạng sống để nhập ma đạo.”
“ Là sư phụ, lão phu không muốn ngươi đi theo ma đạo. Lão phu tuy từng là một đại ma đầu, tuyệt học ma đạo đầy mình, nhưng sẽ không bao giờ truyền thụ cho ngươi. Thọ nguyên của lão phu sắp cạn, không đủ thời gian để chỉ bảo ngươi. Ngươi tự mình lần mò chắc chắn sẽ vô cùng mạo hiểm. Chưa cần nói đến mặt đạo đức, chỉ riêng việc nguy hại tiềm ẩn khi tu ma cũng có thể khiến ngươi đau đầu ứng phó rồi.”
“ Dĩ nhiên, nếu ngươi có cơ duyên xảo hợp, may mắn tu luyện một môn bí kíp ma đạo nào đó thì cũng đành thôi. Lão phu chỉ hi vọng ngươi không lấy con đường giết chóc làm gốc rễ.”
Trần Bạch Hoàng chăm chú nghe lời giảng giải của vị sư phụ già. Tuy trong lòng chưa phục chi tiết lão nhân biện hộ cho tội lỗi của lão nhưng thiếu niên tin tưởng với tính cách kiêu ngạo của sư phụ thì chắc chắn lão khinh thường lừa dối hắn.
“ Thế còn chính đạo thì sao?”- Trần Bạch Hoàng tiếp tục hỏi.
Dương lão đầu nhếch mép, lộ ra hàm ý mỉa mai: “ Cái lũ tự coi mình là chính đạo chỉ là cái lũ giả nhân giả nghĩa, miệng nam mô bụng bồ dao găm. Hừ! Lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ đạo mạo, tiên phong đạo cốt, kì tình chúng là hạng bậc thầy trong việc tính toán hại người, chuyên làm ra cái chuyện gắp lửa bỏ tay người.”
“ Đương nhiên không phải tất cả đều như vậy. Kỳ thực bất kể là chính đạo hay ma đạo đều chỉ là đám người kia phô trương bản thân đồng thời hạ bệ đối thủ mà thôi.”
“ Chỉ cần lợi ích xuất hiện, khi đó làm gì còn khái niệm chính ma. Chung quy lại tất cả đều là con người, lợi ích đến ắt sẽ đi kèm bản năng tham lam cố hữu. Đến lúc đó ai còn quan tâm đối phương là ai.”
“ Một khi tranh giành lợi ích nổ ra, ai chẳng muốn bản thân bớt đi một hai đối thủ. Chính khoảnh khắc ấy tâm ma vốn tiềm ẩn từ những dục vọng thuần túy bắt đầu trỗi dậy trong lòng mỗi người. Trong lòng có ma ắt nhập ma. Chính đạo ma đạo khi đó chỉ còn là cái danh.”
“Lời ta có hơi dài dòng, chỉ cần nhớ kỹ! Muốn hiểu như nào thì sau này lăn lộn ngươi tự trải nghiệm sẽ biết.”
Dương lão đầu nói đến đây, ánh mắt bắt đầu trầm xuống, nhấn mạnh từng chữ:
“ Nên nhớ! Thiên hạ đều là ma. Trên chiến trường hay kể cả trong việc đối nhân xử thế, không phải đối thủ nào cũng sẽ chơi đẹp, không phải bằng hữu nào cũng thật tâm đối đãi với ngươi. Tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng bị người chắc chắn phải có. Bản thân ngươi không thể lúc nào cũng vin vào những triết lý đạo đức trong sách vở mà sống được, luôn phải tùy thời thay đổi. Luôn phải nhớ một điều đó là 'đạo lý là vật chết, chỉ có bản thân ngươi là sống'.”
“ Là đệ tử của lão phu, hi vọng ngươi không ngu ngốc bị lũ khốn kiếp lợi dụng. Rõ chưa?”
Trần Bạch Hoàng gật đầu thụ giáo. Dương lão nhấn mạnh như vậy chắc chắn lời nói không giả. Thiếu niên rất rõ ràng thế gian muôn màu muôn vẻ, lòng người thâm sâu khó dò, bất kể là ma đạo hay chính đạo, không thể tùy tiện đặt mạng mình cho người khác nắm được. Những lời dạy bảo hôm nay của sư phụ khiến hắn như tỉnh ngộ khỏi cơn mê, thoát khỏi những suy nghĩ đơn thuần của một thiếu niên ít trải sự đời.