Dương lão thân mang nội thương, không thể duy trì thể lực được quá lâu, chỉ vác theo bên người Trần Bạch Hoàng một lúc cũng khiến lão nhân đã cảm thấy huyết khí trong cơ thể cạn kiệt, nội công chân khí dường như cũng không còn lại mấy thành.
Nhìn thấy tình trạng không ổn của sư phụ, thiếu niên họ Trần vội nói: “ Sư phụ! Hay người cứ thả con xuống, con quen thuộc nơi đây, có thể chạy trốn được.”
“ Ngu xuẩn! Từ lúc ngươi xuất hiện đã dính lên người Lạc Hoa Tán của Ngô Hiểu Đồng rồi, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được sao.” – Dương lão lườm nhẹ Trần Bạch Hoàng, lạnh giọng quát.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên không hiểu sự lợi hại của Lạc Hoa Tán, thế nhưng từ thái độ lo lắng của Dương lão đầu, thiếu niên cũng là minh bạch bản thân vô pháp chạy trốn khỏi nanh vuốt của Ngô Đồng lão nếu tách ra một mình.
Lạc Hoa Tán, hương hoa rơi trên người, diệu dụng như tên, đây là một loại kỳ dược có tác dụng thu liễm khí tức cơ thể, đồng thời giúp đánh dấu người khác nhờ vào hương hoa bám lại trên y phục của kẻ đó. Lạc Hoa Tán có hương thơm nhẹ nhàng, người bình thường rất khó có thể khám phá ra mùi hương này, muốn phát hiện ra Lạc Hoa Tán đồng thời xóa bỏ hương hoa lưu lại trên thân thì phải là cao thủ nội công thâm hậu mới có thể làm được, bởi vì chỉ có sử dụng nội công chân khí mới có năng lực cưỡng ép Lạc Hoa Tán tiêu tan tại không trung.
Lạc Hoa Tán chính là độc chiêu đi theo Ngô Đồng lão cả một đời, nàng nội công thâm hậu, có thể dễ dàng điều khiển hương hoa tản mát ra xung quanh mà không hề lo sợ bị phát hiện. Thế nhưng, lão đầu Dương Vân Châu không phải tay mơ, lão đã quen thuộc với vị sư muội này không biết bao nhiêu năm, vì vậy dễ dàng phát hiện ra hương hoa bám lại trên người Trần Bạch Hoàng.
Bích Hải Triều chạy song song với Dương lão, lúc này nam tử cảm thấy chạy trốn không còn là cách hay nữa, bởi vì hắn biết bản thân chắc chắn cũng không thoát khỏi kỳ dược Lạc Hoa Tán. Hơn nữa, nam tử thấy lão nhân bên cạnh mình đang không ngừng thở dốc vì mất sức, trong lòng cũng không khỏi thở dài lo lắng.
Được một khắc suy nghĩ, họ Bích nói: “ Dương tiền bối, nếu không hai người cố gắng chạy trước, vãn bối ở lại chặn chúng một chút, trong nhịp thở chắc là được.”
Dương lão đầu cũng không đáp lời, ánh mắt lão nhân lăng lệ đến cực điểm. Trên thực tế, lão nhân cũng không quá tin tưởng vào thực lực của họ Bích, lão không cho rằng Bích Hải Triều có thể đủ sức chặn lại đám cao thủ tuyệt thế phía sau. Ngô Đồng lão, Liễu Thiên Hộ, Vạn Lý Trường Khê đều là cao thủ trong cao thủ, không phải một cái kiếm khách nhất lưu có thể kháng cự.
“ Thôi được rồi! Lão phu ở lại chặn chúng, các ngươi đi trước đi.”
Nghe thấy Dương lão nói lời vậy, cả Bích Hải Triều lẫn Trần Bạch Hoàng đều giật mình cả kinh. Hai người biết Dương lão không đơn giản, thế nhưng thân lão mang trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của đám người kia được.
“ Lão phu đứng ở đây cũng dư sức ngăn cản bọn chúng một hai, các ngươi chỉ để ý chạy trốn, đừng ủy mị như đàn bà nữa, quyết đoán lên.” – Dương lão lần nữa nhắc nhở.
Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt cương quyết của Dương lão khiến hai ngươi khó có thể cự tuyệt. Trầm lặng trong nhịp thở, Bích Hải Triều quyết đoán xách vai Trần Bạch Hoàng rời đi trước.
“ Sư phụ! Bảo trọng.” – Trần Bạch Hoàng mím chặt môi, cất giọng.
“ Yên tâm! Lão phu theo sát phía sau các ngươi ngay thôi.” – Dương lão lạnh nhạt nói.
Bóng lưng Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng dần khuất sau tán trúc, chỉ còn lại mình Dương lão đầu ở lại dưới mặt đất, không hề có một chút gợn song trên nét mặt, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhìn về phía đám cao thủ đang đuổi giết đằng sau. Mắt thấy đám người đã ở trước mặt, ánh mắt lão nhân trở nên lăng lệ ác liệt, lão lầm bầm trong mồm:
“ Hổ không rừng các ngươi lại tưởng rừng xanh vô chủ sao? Đã vậy lão phu sẽ cho ngươi kiến thức lại một chút Ma Trảo Long Thánh một thời.”
Lời dứt, Dương lão chợt trợn mắt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, huyết khí toàn thân sôi trào, làn da lão nhân vốn luôn nhợt nhạt bỗng trở nên đậm màu máu huyết. Nội công chân khí của lão nhân di động khắp các kinh mạch, cơ bắp dường như được phép tiên hóa phép, trở nên vô cùng cường tráng, vóc dáng lão nhân giống như quay về thời kỳ đỉnh phong sung mãn nhất.
Lúc này, Dương lão toàn thân toát lên cỗ khí thế hung ác dữ tợn, nét mặt lão giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, khiến cho người đối diện cảm thấy bị đè ép khó thở.
Đám cao thủ Bích U Cung cùng Nghị Ma Đường vừa hay đuổi đến nơi Dương lão đang đứng chờ sẵn, mắt nhìn thấy sự thay đổi trên thân thể Dương lão đầu, kẻ nào kẻ nấy đều ngưng trọng, lộ ra dáng vẻ cẩn thận đối đãi.
Liễu Thiên Hộ quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng của Bích Hải Triều lẫn Trần Bạch Hoàng đâu, y lập tức hiểu ra vấn đề, bèn lạnh giọng nói: “ Sư huynh là muốn cản chân chúng ta cho hai tên tiểu tử kia chạy sao? Thế thì không khỏi quá ngây thơ.”
Dương lão chỉ nhếch mép cười khinh thường, nói: “ Thì sao? Ngươi nắm chắc đánh lại ta sao?”
Vạn Lý Trường Khê đứng ở bên đám nhân sĩ Bích U Cung nghe vậy thì cười lạnh: “ Dương tiền bối không khỏi quá khinh thường cao thủ thiên hạ. Tuy nói hai mươi năm trước tiền bối đúng là cao thủ vô địch, thế nhưng thời thế thế thời, thiên hạ hôm nay cũng không phải hai mươi năm trước, dám hỏi tiền bối có mấy phần nắm chắc cản được chúng ta?”
Dương lão híp mắt cười, lại nói: “ Đối phó các ngươi, chút khí huyết tồi tàn này của lão phu vẫn dư xài.”
Liễu Thiên Hộ mất kiên nhẫn, trong lòng y lo lắng Dương lão đầu đã mang tín vật đưa cho hai người Trần Bạch Hoàng, vì vậy không dám dông dài, vào thẳng vấn đề: “ Sư huynh đã không biết được bí mật kia vậy thì mời trở về đi, chỉ cần kêu Trần hiền điệt giao phó cho chúng ta tín vật kia, đệ tuyệt đối thề với trời sau này sẽ hết lòng phò trợ hắn về Nghị Ma Đường.”
“ Nói nhiều làm gì, sư huynh đã muốn chiến thì chiến.” – Ngô Đồng lão cau mày, sau đó lao về phía Dương lão trước nhất.
Liễu Thiên Hộ trầm xuống ánh mắt, Ngô Đồng lão hành động quá cảm tính, điều này làm ảnh hưởng đến tính toán của y rất lớn, song tình cảnh trước mắt đã không thể vãn hồi, y cũng lập tức nhập cuộc.
Đứng ở một bên, Vạn Lý Trường Khê chưa vội ra tay, y quay sang nhỏ giọng truyền âm cho Vạn Lâm Hùng: “ Ta sẽ kiềm chế mấy lão gia hỏa này, các ngươi nhanh chân đuổi theo Bích Hải Triều cùng tiểu tử họ Trần kia, rất có thể trên người hắn có món đồ quý giá nào đó mà Nghị Ma Đường đang khao khát muốn có. Hiểu ý ta chứ.”
Vạn Lâm Hùng đương nhiên minh bạch ý nghĩ của sư huynh mình, gật đầu nói: “ Sư huynh cẩn thận một chút.”
“ Được rồi, để ta nhập quần chiến trước, ngươi theo sau.”
Lời dứt, Vạn Lý Trường Khê lập tức cầm kiếm phi thân về phía đám người Liễu Thiên Hộ, lớn tiếng quát: “ Nhị vị tiền bối, Vạn mỗ giúp các ngươi một tay.”…
Dương lão làm sao không biết ý định của đám người này, thế nhưng lão nhân cũng chẳng hề vội vã, đợi cho đám người kia lao về phìa mình, lão nhân lập tức thủ thế, toàn thân quay vòng tròn tại chỗ với tốc độ nhanh.
Xung quanh thân thể Dương lão hình thành một luồng khí xoay vòng như lốc xoáy, mang theo lực lượng cực lớn. Lốc xoáy lấy lão nhân làm trung tâm, hình thành càng ngày các rõ ràng. Các khóm trúc xung quanh gãy rạp, cuốn theo hướng gió. Lá trúc khô cùng bụi mục xung quanh bị thổi bay lên, tràng cảnh giống như đang bị một cơn cuồng phong quét qua, mạnh mẽ và không thể ngăn cản. Cuồng phong như từng đầu hỗn ma, điên cuồng táp vào mặt, vào người từng người, lạnh lẽo và thô ráp. Tiếng âm thanh của gió lốc giống như ngàn vạn oan hồn tử sĩ thét gào từ Bờ Bên Kia vọng sang, khiến cho lòng người không rét mà run, sợ hãi không thốt nên lời.
Đám cao thủ hai phái đứng quá gần cơn cuồng phong, lập tức cố gắng định trụ thân hình không để cơn gió lớn thổi bay. Thế nhưng, một vài kẻ yếu không chịu được lực lượng của lốc xoáy liền bị đánh văng ra xa, thân dính trọng thương.
Mọi chuyện mô tả thì dài nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt. Cả Liễu Thiên Hộ, Ngô Đồng lão và Vạn Lý Trường Khê đều trầm xuống ánh mắt, trong lòng lo lắng không thôi. Ba cao thủ lúc này đều đã nhập vào rìa của cơn cuồng phong, vận chuyển hết sức lực để giữ thân thể thăng bằng. Liễu Thiên Hộ thật không ngờ Dương lão vốn luôn mang dáng vẻ dầu hết đèn tắt lúc này lại có thể thôi diễn ra khí thế mạnh mẽ bất ngờ như vậy.
Ngô Đồng lão ở một bên cũng không vội lao lên tiếp, ánh mắt bà có chút kiêng kỵ: “ Không hổ danh Ma Trảo Long Thánh sư huynh của ta, có thể luyện Hỗn Thế Ma Công đến mức độ này.”
“ Năm đó ai cũng nghĩ rằng Dương Vân Châu giỏi nhất tại trảo thủ, thật không ngờ y cũng luyện thành tuyệt học trấn phái của Nghị Ma Đường. Xem ra Lê sư bá cùng Long sư bá quá ưu ái y.” – Liễu Thiên Hộ cũng tròn mắt cảm khái.
Hỗn Thế Ma Công, một trong các công pháp ma đạo hàng đầu, là bí kíp được tổ sư Nghị Ma Đường sáng tạo ra sau khi chiêm nghiệm từ những năm tháng học lỏm 'Đại Ma Phổ', đệ nhất võ phổ ma đạo. Hỗn Thế Ma Công là công pháp vô cùng thần bí, không nhiều người biết rõ bí mật tu luyện cũng như tinh hoa của bí phổ này.
Bởi vì Hỗn Thế Ma Công rất khó luyện thành, đồng thời chứa nhiều bí mật liên quan đến nội bộ Nghị Ma Đường, vì vậy tổ huấn của Nghị Ma Đường chỉ cho phép đường chủ cùng những đệ tử xuất sắc nhất mới được truyền thụ lại bí kíp này. Năm đó Dương Vân Châu chính là người xuất sắc nhất cùng thế hệ đồng môn, lẽ dĩ nhiên y cùng vị đường chủ sư huynh kia là hai người duy nhất được truyền thụ lại tuyệt học này.
Thế nhưng công pháp dù có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng có điểm yếu, để có thể tạo ra luồng kình phong lớn vây quanh như vậy đòi hỏi người thi triển phải là cao thủ có nội lực vô cùng thâm hậu, mà lúc này Dương lão lại bị tổn hại đan điền, chân khí trong cơ thể không ngừng xói mòn, lục phủ ngũ tạng có dấu hiệu không chịu nổi lực lượng cơ thể đang phải gánh chịu. Thời khắc này, Dương lão đầu không biết đã nuốt đi nuốt lại bao nhiêu lần máu huyết bị trào ra ở trong miệng, tuy hãm tuyệt cảnh song lão nhân cố gắng trấn định không để lộ sơ hở cho địch nhân nhìn thấy.
Là cáo già sống đã thành tinh, Liễu Thiên Hộ đương nhiên biết nhược điểm của những loại võ kỹ công pháp sử dụng nội lực, y thừa hiểu tình trạng của Dương lão đầu lúc này. Mặc dù thân thể vẫn đang bị hãm trong gió lốc, thế nhưng vị Hắc Ưng Vương này vẫn cố tỏ ra trấn định, cười lớn: “ Sư huynh! Hỗn Thế Ma Công cho dù là nội công thâm hậu cũng không chèo chống được quá lâu, dạng người sống dở chết dở như huynh là muốn rung cây dọa khỉ hay sao. Ha ha ha.”
Dương lão cũng không hề vì lời vạch trần của Liễu Thiên Hộ mà biến sắc, lão chỉ cười nhạt rồi hét lớn: “ Thế sao! Vậy cho các ngươi thử một chút. VẠN MA TRIỀU BÁI.”
Tiếng hét vừa dứt, Dương lão đầu đình chỉ điều chuyển nội công chân khí, chỉ dùng lực bàn tay thôi động kình phong xung quanh người. Hai thủ chưởng của lão nhân giơ lên quá đầu, sau đó úp bàn tay xuống, động tác mau lẹ, dồn hết kình lực vỗ xuống mặt đất.
Một tiếng 'đoành' vang lên, cơn gió lốc lập tức bắn ra xung quanh, giống như một vại nước đầy bị đánh vỡ. Kình phong mang theo lực lượng thật lớn lẫn thân trúc gãy cùng cành gai văng ra xung quanh, đánh ngã đám cao thủ đứng gần cơn gió lốc, kẻ nào kẻ nấy nằm sóng soài trên mặt đất, thương thế không rõ.
Lúc này, một khoảng đất trống rộng lớn lộ ra, trên mặt đất chỉ còn lại những gốc trúc vỡ nát, những thân trúc đổ gãy ngổn ngang, tràng cảnh có chút bừa bãi, lộn xộn.
Ở giữa khoảng đất trống ấy chỉ còn lại ba người còn định trụ thân hình là Ngô Đồng lão, Liễu Thiên Hộ và Dương lão đầu. Vạn Lý Trường Khê khá hơn đám lâu la bị đánh ngã kia một chút, chỉ phải quỳ một gối xuống đất, tuy nhiên y đã bị nội thương nhẹ.
“ Thật... thật mạnh.” – Vạn Lý Trường Khê lau nhẹ vết máu trên khóe miệng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Dương lão đầu.
Ngô Đồng lão cùng Liễu Thiên Hộ sắc mặt nhợt nhạt, tuy không có bị thương nghiêm trọng, song dư ba từ làn sóng kình phong vừa rồi khiến hai ngươi không dễ chịu chút nào.
Ngô Đồng lão đứng gần trung tâm cơn lốc xoáy nên bị chấn động mạnh nhất, chỉ là nàng nội công thâm hậu, không có bị tổn hại đến căn cơ.
Ngược lại với Ngô Đồng lão, Liễu Thiên Hộ huyết khí còn đang ở độ sung mãn, không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi kình phong, chỉ là y đang vô cùng kiêng kỵ Dương Vân Châu sau đòn đánh vừa rồi.
Thế nhưng khi nhìn lại Dương lão, Liễu Thiên Hộ không khỏi cười lạnh, y nhận ra Dương lão đã hao tổn hết khí lực, đã đến nước dầu hết đèn tắt, dễ dàng bị cầm xuống. Bằng chứng là Dương lão đầu lúc này đã không còn khí thế dọa người lúc trước, toàn thân lão nhân khôi phục lại dáng vẻ tiều tụy, xơ xác, điều tàn, giống như một kẻ bệnh phu sắp chết.
Liễu Thiên Hộ cười lạnh, nói: “ Vạn Ma Triều Bái thật cường đại, sư huynh cũng rất cường đại, thế nhưng bây giờ liệu huynh còn có thể làm lại lần hai sao. Khôn hồn thì giơ tay chịu trói đi, đệ sẽ không làm khó dễ huynh, nếu không đừng trách đệ không nể tình đồng môn.”
Dương lão mặc dù rất muốn phản ứng, muốn chửi vào bản mặt trơ trẽn của Liễu Thiên Hộ, nhưng lão nhân chỉ có thể đáp lại lời bằng một ngụm máu huyết phun ra từ miệng. Dương lão đầu đã suy yếu đến cực điểm.
“ Ha ha ha. Đến nói cũng không thành lời rồi... Sư huynh! Thiên Hộ đắc tội.”
Liễu Thiên Hộ cười lớn một tiếng sảng khoái, sau đó từ tốn đi về phía Dương lão đầu, ý định phong bế huyệt đạo vị nhị sư huynh xấu số này lại...
Đứng ở một bên, thấy thế trận đã ngã ngũ, Vạn Lý Trường Khê cũng đang định rời đi theo hướng Vạn Lâm Hùng chạy lúc nãy, đột nhiên y cau mày nhìn về tán rừng trúc, chỉ thấy Vạn Lâm Hùng bị thương rất nặng, máu me be bét, chạy trối chết trở lại.
“ Sư... huynh! Không ổn... có cao thủ.” – Vạn Lâm Hùng thở không ra hơi, lắp bắp vội nói.
Lời của họ Vạn khiến cho Liễu Thiên Hộ lẫn Ngô Đồng lão ở giữa bãi đất trống nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là cường viện của Dương lão.
Lúc này, một giọng nói đanh thép vang vọng trúc lâm, giống như muốn để cho đám người kia biết rằng chủ ý của tiếng nói là nhằm vào họ.
“ Dương Vân Châu sao có thể chết dưới tay lũ chó chết các ngươi. Mạng hắn là của ta, ai cũng đừng tranh.”
......................................
Muốn ra nhiều chương cho các đạo hữu, song tại hạ cũng đang phải nỗ lực kiếm kế sinh nhai bên ngoài, không thể tập trung hàng ngày viết truyện được, mọi người thông cảm.
Dạo gần đây vốn từ vựng cùng câu chữ có phần hạn hẹp, chư vị bỏ quá, có góp ý cứ việc góp lời cmt, tại hạ sẽ tiếp thu và sửa chữa.