Mộng Giang Hồ

Chương 72: Chương 72: Một khúc Nghênh Phong cùng xảo ngộ




Trần Bạch Hoàng ngồi lặng lẽ lắng nghe hai người Hạ Quang Nghĩa và Phổ Đức Thánh Tăng trò chuyện. Đầu óc non nớt chẳng thể lọt nhiều điều, song thiếu niên họ Trần lại cực kỳ chú tâm đến lời nói của Phổ Đức Thánh Tăng, lời nói dù sao cũng khiến thiếu niên nhận ra nhiều điều hay.

Phổ Đức Thánh Tăng không cất lời nào nữa, Hạ Quang Nghĩa cũng lâm vào trầm mặc, dường như cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, Tuệ An hòa thượng lại lên tiếng:

“ Không biết Hạ thí chủ là đang đi về đâu? Phải chăng cũng đến Bát Vương Thành?”

Họ Hạ đáp: “ Đúng vậy! Sắp tới Bát Vương Thành tổ chức đại hội giao thương thường niên, chúng ta cũng đến đó mở mang tầm mắt.”

Đương nhiên họ Hạ chỉ đơn giản đưa lời cho qua, mục đích chính của Hạ Quang Nghĩa cũng không phải 'mở mang tầm mắt' như lời y nói, chỉ là việc kinh doanh của y cũng không phải là thứ mà đám hài tử như Trần Bạch Hoàng có thể hiểu.

“ Vậy là chúng ta có thể đồng hành cùng đi. Tiểu tăng thấy giữa đường thênh thang đi cùng chư vị thí chủ cũng đỡ tẻ nhạt một chút.” – Tuệ An tỏ ra ngây ngô nói.

Trần Bạch Hoàng nhíu mày, tiểu hòa thượng này nhiều lúc cư xử cũng không khỏi quá đơn thuần đi, một toán người lạ có cái gì tốt đồng hành cùng, chẳng nhẽ y ko thấy trong đám người này có vài kẻ không vừa mắt sư đồ hai người hay sao.

Hạ Quang Nghĩa cười nhạt đáp: “ Cái này đơn giản, thế nhưng còn tùy vào ý kiến của thánh tăng.”

Bỗng nhiên bị lôi kéo, Phổ Đức Thánh Tăng mặt không biểu tình, đáp: “ Tuệ An! Ngươi chớ hồ nháo. Hạ thí chủ mang bên mình sự vụ to lớn, chúng ta chớ làm phiền.”

Nghe thấy sư phụ nhắc nhở, Tuệ An chỉ đơn giản bĩu môi chán nản, ánh mắt có chút thâm thúy nhìn thoáng qua nam tử mặt rỗ Vương Hội. Dường như nhớ ra điều gì, Tuệ An lập tức quay lại hỏi Trần Bạch Hoàng:

“ Này! Ngươi không có nơi để đi, hay là theo thầy trò chúng ta tiến về Bát Vương Thành. Đến lúc đó chúng ta chiếu cố lẫn nhau cũng bớt đi vài phần nguy hiểm ven đường.”

Trần Bạch Hoàng chỉ cười nhẹ, lắc đầu không có đáp lời, hắn không có chắc chắn mình có nên đi theo đám người này hay không, dù sao hắn cũng không muốn va chạm quá nhiều người lạ. Bản thân vốn là kẻ tứ khố vô thân, lại sớm tiếp xúc với nhiều phiền toái, Trần Bạch Hoàng càng thích độc lai độc vãng hơn là đồng hành cùng người khác, trong thâm tâm thiếu niên luôn lo sợ hoặc hắn làm liên lụy người khác, hoặc vô duyên vô cớ dính vào rắc rối không đáng có, dù sao thiên hạ đang loạn, nào ai biết có cái gì sẽ xảy ra trên đường dài phía trước.

“ Tẻ nhạt!” – Tuệ An hòa thượng lần nữa bĩu môi chán nản – “ Thôi! Ta đi ngủ trước, họ Trần ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi kẻo mệt mỏi quấn người.”

Dứt lời, Tuệ An chạy lại chỗ sư phụ của mình, hai tay bó gối, gục mặt xuống, chỉ vài nhịp thở sau tiểu hòa thượng đã chìm vào giấc ngủ say.

Ngoài kia trời vẫn mưa rả rích không ngớt, Trần Bạch Hoàng ánh mắt lờ đờ nhìn về phía màn mưa ngoài xa, lặng lẽ thở dài, đầu óc thiếu niên lúc này trống rỗng, hắn thật muốn biết bản thân mình rốt cục đang muốn đi đầu về đâu, làm sao để vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng sau này.

Thiếu niên hai tay ôm gối, ánh mắt lim dim, muốn bắt đầu giấc ngủ….

……

Hừng đông, trời quang mây tản, đám người giang hồ trong miếu cổ rục rịch đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, Hạ Quang Nghĩa có ngỏ lời mời sư đồ Phổ Đức Thánh Tăng đi cùng song vị sư già vẫn một mực từ chối ý tốt. Hết cách, họ Hạ cũng chỉ có thể dẫn theo đám thuộc hạ tiến về phía đông.

Trần Bạch Hoàng vốn mệt lả sau một đêm dài dầm mưa, phải đến khi đám người Thần Quyền Bang rời đi đã lâu, hắn mới tỉnh dậy. Mắt thấy miếu cổ chỉ còn mình và hai sư đồ Long Môn Tự, Trần Bạch Hoàng cũng không thể hiện ra quá nhiều biểu tình. Thiếu niên không suy nghĩ nhiều về đám người đã rời đi kia, dù sao cũng chỉ là nước lã gặp đá rêu, chạm mặt một lần rồi thôi, chẳng có cái gì liên hệ, đối phương cũng bất quá coi hắn chỉ là một tên ăn mày mà thôi.

Thấy Trần Bạch Hoàng đã rời khỏi ổ, Tuệ An mặt mày hớn hở đến nói:

“ Ngươi thế mà tỉnh rồi! Ta vốn định đánh thức ngươi dậy nhưng sư phụ lão nhân gia người không muốn ta làm phiền ngươi. Ha ha.”

Phổ Đức Thánh Tăng nghe vậy chỉ mỉm cười: “ Vô sự chớ phiền người! Mong thí chủ thứ lỗi cho đồ đệ nghịch ngợm.”

Trần Bạch Hoàng cũng chỉ cười mím mối, không có nói cái gì. Thấy vậy, Phổ Đức Thánh Tăng lại hỏi tiếp: “ Thí chủ có dự định gì không?”

Được hỏi thăm, Trần Bạch Hoàng không dám tỏ ra lãnh đạm, vội vàng quẹt mắt đứng dậy hành lễ, thiếu niên lễ phép đáp: “ Đa tạ Thánh Tăng phân ưu, vãn bối là người giang hồ, không có dự định gì to tát, chỗ nào có thể đi liền đi.”

Phổ Đức Thánh Tăng mỉm cười gật đầu, cũng không dài dòng, chỉ nói:

“ Người trẻ tuổi vô ưu vô phiền, thật tốt.”

Im lặng nửa ngày, Trần Bạch Hoàng rốt cục nói thêm: “ Đêm qua, vẫn là đa tạ Thánh Tăng trong cơn hoạn nạn ra tay cứu giúp, vãn bối xin ghi lòng tạc dạ.”

“ Thí chủ không cần quá để trong lòng chuyện đã qua, chuyện cũng không có gì to tát cả.” - Phổ Đức Thánh Tăng chỉ lắc đầu cười nhẹ, cũng không có nói thêm cái gì, quay gót rời đi, thả lại tiếng lòng sau lưng:

“ Thiên hạ tuy rộng mà lại hẹp, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”

Trần Bạch Hoàng nhíu mày, còn chưa thông suốt lời nói của lão hòa thượng, chợt Tuệ An lên tiếng:

“ Ngươi cùng tiểu ô nha bảo trọng! Nếu có thể, hãy đến Bát Vương Thành, biết đâu nơi đó chúng ta có thể gặp lại.”

Nghe thấy lời này, Trần Bạch Hoàng vô thức lẩm bẩm: “ Bát Vương Thành! Có lẽ nên đi một chuyến.”

Tuê An hòa thượng cũng không để ý nhiều đến dáng vẻ ngây ngốc của Trần Bạch Hoàng, vội quay gót chạy theo sư phụ, không quên nói: “ Trần thí chủ bảo trọng.”

Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, Trần Bạch Hoàng vội nói vọng theo: “ Thượng lộ bình an.”

Đứng nhìn hai sư đồ một già một trẻ rời đi đến khi khuất bóng lưng, Trần Bạch Hoàng mới thở dài ngồi bệt xuống đất, trong đầu mông lung không biết có nên tiếp tục đi về phía trước hay không. Tiểu Ô bay đến bên cạnh y, gõ gõ đầu lên má thiếu niên, lần nữa kéo y từ cơn mơ trở về.

Trần Bạch Hoàng nhớ lại bản thân từng nói sẽ đi về phương đông, mà thực tế đi đâu y cũng chưa rõ. Bỗng nhiên, họ Trần nhớ lại cái tên Bát Vương Thành, y chợt tự nhủ:

“ Chả nhẽ lại chạy theo họ? Hay là thôi đi, nghỉ ngơi một lát, dù sao ta cũng không việc gì phải vội.”…

Sau một đêm mưa, tiết trời có chút ẩm ướt, cây cối đọng lại từng hạt vũ sa đong đưa trong gió sớm, khiến cho không gian lần nữa giống như có mưa bay.

Trần Bạch Hoàng đã rời đi miếu cổ, bước chân lần nữa bước về phía đông, chỉ là không có đi theo con đường lớn hai sư đồ Phổ Đức Thánh Tăng và đám người Hạ Quang Nghĩa rời đi. Trong suy nghĩ của thiếu niên, càng ít tiếp xúc với người lạ càng tốt, dẫu sao bản thân cũng đang bị Nghị Ma Đường truy tung tìm vết, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Thiếu niên thi thoảng dừng lại hai bên đường, bới móc một chút lá to bản còn đọng lại nước mưa mà uống, hắn đồng thời ra dấu cho Tiểu Ô tự bay đi kiếm ăn, dù sao đường dài còn đó, Trần Bạch Hoàng cũng chưa biết mình còn đủ lương khô ăn qua ngày hay không, vì thế cũng không thể chia cho quạ nhỏ ăn được.

Lang thang thất thểu hơn nửa ngày, Trần Bạch Hoàng vô tình ngộ nhập vào một mảnh sơn lâm lúc nào không hay. Xung quanh thiếu niên lúc này là một mảnh núi non trùng điệp, một bên là vách đá cheo leo, một bên là dốc núi rừng xanh phủ kín, giữa sườn núi lộ ra một con đường độc đạo rộng lớn, đủ để một đại quân có thể di chuyển qua. Trần Bạch Hoàng cũng ko lấy làm hoảng, thiếu niên không hề e ngại rừng hoang núi vắng, vẫn một mực tiến lên phía trước.

Một cơn gió nhẹ thổi qua sơn đạo, ẩm ướt và mát rượu. Gió thổi khoan khoái, trong lòng tự nhiên cõ nhã hứng, Trần Bạch Hoàng vội tìm mỏm đá lớn, đu mình nhảy lên giữa tảng đá, rút ra cây tiêu trúc rồi bắt đầu thổi.

Tiếng tiêu trầm bổng, tựa như từng làn gió mát chạy trên da thịt, tựa như thanh âm ca vũ ở chốn bồng lai, mang lại cảm giác phiêu nhiên thoát tục.

Tiêu đạo một đường, Trần Bạch Hoàng từng được Tạ lão khi xưa chỉ điểm qua một chút, song phải đến khi gặp được Ma Trảo Long Thánh, thiếu niên mới chính thức biết thế nào là thiên hạ nhất tuyệt.

Dương lão đầu dạy cho họ Trần kỹ thuật thổi tiêu thượng thừa, lại dạy âm luật, chỉ dẫn hắn thổi theo nhạc phổ, ngộ tính Trần Bạch Hoàng cũng không tồi, thiếu niên cũng chẳng phải kẻ lười biếng, thường ngày ngoài giờ luyện võ hái thuốc, hắn đều đem tiêu ra luyện tập, vì thế tiêu đạo cũng không hề thua kém nhiều so với kỳ vọng của sư phụ hắn.

Dù sao Dương Vân Châu cũng là một đợi tuyệt thế, lại là người chuyên tâm nên võ học, y thuật cùng tiêu đạo đều là nhất đẳng. Làm người kĩ tính, cố sư phụ của Trần Bạch Hoàng đương nhiên không thể hời hợt rèn giũa cho ái đồ được…

Trần Bạch Hoàng hai mắt nhắm nghiền, miệng say sưa thổi tiêu trúc, tiếng tiêu vọng sơn lâm, vang thiên địa, giống như tiếng nam nhi buồn bực về cõi đời không như mộng. Bỗng nhiên, một giọng hát lớn hòa cùng tiếng tiêu của thiếu niên vang lên, trầm bổng mà âu sầu:

“ Thiên địa bốn mùa thay nhau đổi,

Rừng xanh nước biếc cũng tản đôi,

Cứ ngỡ nắng kia còn ở lại,

Ngờ đâu hạ tản nắng liền thôi…

Thanh phong ơi! Hỡi thanh phong!

Bận lòng hỏi gió liệu có hay,

Làm sao vô ưu giữa chốn này.

Bỏ mặc nhân gian luân phiên chuyển,

Bốn mùa vẫn thế chẳng đổi thay.

Thanh phong ơi! Hỡi thanh phong!

Hạ tàn rồi, người bỗng tỉnh bờ môi.

Nắng đi rồi còn lại mỗi gió thôi,

Ta ở đây, đón ngươi đến nhập bọn,

Chớ bỏ mặc đi đến chốn xa xôi.

Thanh phong ơi! Hỡi thanh phong!

Thân áo vải ôm lấy dáng thân gầy,

Tâm nhuộm sầu để mắt nhòe lệ cay,

Ta đưa tay giang rộng vươn đón gió,

Một đời này, một lòng chẳng đổi thay.

Thanh phong ơi! Hỡi thanh phong!

Bận lòng hỏi gió liệu có hay,

Làm sao vô ưu giữa chốn này.

Bỏ mặc nhân gian luân phiên chuyển,

Bốn mùa như thế chẳng đổi thay.

Thanh phong ơi! Hỡi thanh phong!

Nguyện làm gió một kiếp này!

Tâm chẳng sợ, lòng chẳng thay.

Sống một đời vĩnh viễn chẳng mảy may….”

…………………….

Tiếng hát hòa cùng tiếng tiêu, nhịp nhàng mà thánh thót, lại bị vách núi cao vọng lại âm thanh, vô tình tạo thành một khúc nhạc hoàn hảo vô khuyết, lúc u buồn lúc lại hóa tiêu diêu, khiến cho tâm can như đi qua muôn vàn cảm xúc, tựa như được đắm chìm giữa những năm tháng xa xôi kia.

Trần Bạch Hoàng giật mình, ngừng thổi tiêu, bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía tiếng hát cất lên, chỉ thấy trước mắt xuất hiện bóng dáng một nữ nhân khí chất bất phàm đang đứng trên vách núi nhìn xuống.

Ánh mắt Trần Bạch Hoàng nhìn về phía người lạ mặt, thiếu niên không khó để nhận ra người cất lên tiếng hát chính là nàng. Phụ nhân này dung mạo trạc độ tam tuần, to nhỏ vừa tầm,ngắn dài hợp độ. Cổ gáy thon dài, da tựa bạch ngọc. Tóc búi mây bồng, mày uốn thon cong. Ngoài môi thắm đỏ, răng duyên hơi lộ. Phong tư kiều diễm, nhu mì mà khoan nhã, là một trang tuyệt sắc giai nhân.

Phụ nhân bên tay dắt theo bội kiếm khảm nạm ngọc vàng, chỉ là nàng bận một thân xiêm y màu đen từ đầu đến cuối, tựa như một cái góa phụ, dáng vẻ phi thường cô đơn.

Phụ nhân đáp lại ánh mắt của Trần Bạch Hoàng, từ từ nhoẻn miệng cười lộ ra răng duyên, vô cùng phong tình, nàng cất tiếng:

“ Vị tiểu ca này tiêu đạo rất có nghề, lại có thể thổi thành thạo Nghênh Phong Khúc, thật diệu quá thay!”

Trần Bạch Hoàng thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp:

“ Phu nhân quá khen! Ta chỉ là thổi bậy thổi bạ mà thôi, tiếng hát của phu nhân mới là nhân trung nhất tuyệt!”

Vi phu nhân kia nghe Trần Bạch Hoàng vuốt mông ngựa đến là khéo, chỉ có thể cười:

“ Ngươi ngược lại là một cái người khéo miệng đến cực điểm, ha ha ha.”

Lời dứt, nàng đu người về phía mỏm dưới mỏm đá nơi Trần Bạch Hoàng đang ngồi, ánh mắt hiền lành, nói:

“ Tiểu ca ngươi là người của Nghị Ma Đường sao? Không đúng! Là hậu nhân của Ma Trảo Long Thánh sao?”

Trần Bạch Hoàng vốn đang loay hoay nhảy xuống phía sơn đạo, bỗng giật mình hoảng sợ, đối phương một câu hỏi liền có thể khám phá ra thân phận của mình, hắn làm sao mà không lo lắng cho được.

Thấy biểu tình của thiếu niên, phu nhân lạ vội trấn an: “ Đừng sợ hãi! Ta không có ý xấu, chỉ tiện hỏi mà thôi.”

Nàng quả thật cũng không có ý xấu, cũng hiểu nỗi lo sợ trong lòng thiếu niên. Ma Trảo Long Thánh tuy đã ngót nghét hai mươi năm không hành tẩu giang hồ, thế nhưng là uy danh vẫn còn đó, kèm theo đó cũng có rất nhiều địch nhân đỏ mắt tìm kiếm lão. Lời hỏi của nàng dễ khiến Trần Bạch Hoàng hiểu lầm là địch nhân của lão Long Thánh cũng là chuyện đương nhiên.

Trần Bạch Hoàng bán tín bán nghi, lạnh giọng hỏi:

“ Phu nhân làm sao khám phá được thân phận của ta?”

Phu nhân lạ không có trả lời ngay, chỉ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía chân núi xa xôi, ánh mắt xa xăm pha chút buồn, cất lời:

“ Tiểu ca ngươi hẳn là mới xuất đạo a? 'Nghênh Phong Khúc' thế nhưng là tuyệt khúc độc quyền của Ma Trảo Long Thánh tiền bối nhà ngươi, lời bài hát cũng là lão Long Thánh viết ra, ngươi vậy mà không có biết ư?”

Trần Bạch Hoàng như nhập bến mê, lắc đầu.

“ Ha ha ha! Ngươi nếu như biết rằng thiên hạ người có thể được lắng nghe tuyệt khúc này đều đếm trên đầu ngón tay chắc còn bất ngờ nữa. Còn có thể thổi được như ngươi, ha ha, coi như là muốn học cũng không có cái phúc ấy, ít nhất người ta biết ngoại trừ tác giả là lão Long Thánh ra thì ngươi tính là cái người thứ hai.”

Trần Bạch Hoàng ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ, nếu đúng như lời phu nhân này nói thì chẳng phải ngoài Dương lão và hắn ra thì còn có người nữa có thể thổi bài nhạc này.

“ Nghe một khúc ca đón gió, tựa như gió mát bốn phương đều tại trong tâm can vậy, đủ cả sầu bi cùng vui sướng, khiến người mê man.”

Trần Bạch Hoàng nhún vai đón lấy Tiểu Ô đậu lại, hai tay ôm chặt tiêu trúc, ánh mắt phức tạp, nói:

“ Cái này… quả thật ta cũng không có rõ! Lão nhân gia người chỉ tiện tay dạy ta mà thôi, ta cũng không nghĩ nó lại có lai lịch lớn như vậy.”

Phụ nhân từ bỏ ánh nhìn xa xăm, quay lại nhìn kỹ họ Trần, ánh mắt như muốn nhìn thấu lai lịch cùng tâm tư thiếu niên, khiến Trần Bạch Hoàng có chút chột dạ trong lòng:

“ Ngươi thế nhưng là đệ tử của lão Long Thánh?”

........................................................

P/S: Suýt nữa thì quên deadline, xin lỗi chư vị

Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.

Ngự tỷ: Coi mắt?

Tiếu Ngự: “Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.