Ráng hoàng hôn tô thắm thiên khung, tựa như ai đó đang châm lửa đốt chân trời. Tại khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm này, cảnh vật rừng núi xung quanh có chút đìu hiu vắng lặng. Khoảng không rộng lớn phía sau những ngọn núi xa xăm kia xuất hiện từng đàn chim lặng lẽ bay về tổ, trở về với nơi nghỉ ngơi an lành ấm áp của mình. Thì ra, sinh vật chung quy lại vẫn phải tuân theo quy luật tự nhiên mà sống, ông trời chuẩn bị đi ngủ, nhân gian vì vậy cũng vội vã làm theo.
Giữa thênh thang một đoạn đường lớn, xuất hiện một thiếu niên đội nón trúc mang dáng vẻ điêu tàn cô độc. Toàn thân thiếu niên khoác một lớp áo vải rách rưới màu lá chàm, ống tay áo vải thậm chí chỉ che được đến phần cùi chỏ, để lộ ra đôi cánh tay gầy guộc được bao bọc bởi lớp dây vải quấn chặt. Thiếu niên bước từng bước nhẹ nhàng trên mặt đất khô khốc bằng đôi giày cỏ đã cũ nát từ lâu, thế nhưng mặc kệ dáng vẻ rách nát bần hàn ra sao, mỗi bước chân của y đều mạnh mẽ vững chắc, không hề có nửa điểm yếu nhược hèn mọn.
Một đầu quạ đen khá lớn lởn vởn trên đỉnh đầu của thiếu niên, đã một khắc lâu mà nó không có rời đi đâu cả, chỉ loanh quanh bên cạnh thiếu niên kia. Được một lúc, có vẻ hắc điểu đã mệt mỏi với chuyện vỗ cánh, nó liền từ từ đáp nhẹ lên bờ vai mỏng của thiếu niên. Hóa ra thiếu niên kia là chủ nhân của nó, y có họ Trần, tên Bạch Hoàng.
Trần Bạch Hoàng đã rời đi đầm Di Trạch từ lâu, vốn ban đầu bước chân hắn lang thang vô định chẳng biết nên đi về đâu, thế nhưng đi loạn nửa ngày linh tính liền mách bảo hắn rời gót tiến về phương đông, đi về nơi mặt trời thức dậy mỗi sớm mai, có lẽ nơi đó là nơi hắn có thể xuất sinh một lần nữa.
Thiếu niên họ Trần thường trốn tránh nơi đông người, hắn là lo sợ trong lúc bất cẩn vô tình bắt gặp đám nhân sĩ Nghị Ma Đường thì khốn, dù sao thực lực hắn còn non kém, thoát thân còn khó nói chi đến việc chọi cứng với người ta.
Thực tế, trong đầu Trần Bạch Hoàng trống rỗng vô cùng, hắn chưa có một ý định cụ thể nào cho tương lai sau này cả, hắn chỉ biết sự tồn tại của mình là nhờ rất nhiều người hi sinh mà có, vì vậy việc tốt nhất hắn có thể làm là sống sót thất tốt, thế nhưng sống sót rồi thì làm gì để sống tốt, việc này thiếu niên chưa có nghĩ đến.
Lúc trước, Trần Bạch Hoàng không thể nhìn thấy tâm ý của vị Cuồng Nhân kia, vì vậy một mực từ chối xuống dưới, không có đáp ứng lời mời làm môn hạ Thái Bình Sơn. Lúc đó thiếu niên chỉ nghĩ đơn giản rằng Nhuận Hoành Thổ chỉ là đưa ra lời nói cho có mà thôi, dù sao vị kia cả đời cũng không hợp với lão sư phụ của mình, cùng lắm thì vứt Trần Bạch Hoàng hắn tự sinh tự diệt tại môn phái là được. Là một người tâm tư đơn thuần, vốn ưa thích an ổn tĩnh tu lại từng chứng kiến một phần ân oán nội bộ của hai đại môn phái Nghị Ma Đường và Bích U Cung, Trần Bạch Hoàng đương nhiên không chịu gia nhập những nơi lắm người lắm chuyện như vậy. Trong mắt thiếu niên, bất kể một chốn đông vui nào cũng là một nơi thị phi, nên tránh thì hơn.
Về phần đi theo Thanh Thản Kiếm Thánh hay Bích Hải Triều, vẫn là thôi đi. Lão kiếm thánh cùng Trương Thượng Bảo tính cách quá tùy hứng, làm việc quá khó đoán, không phải phong cách mà Trần Bạch Hoàng có thể tự uốn nắn học theo. Không phải người một đường tất có suy nghĩ khác, hơn nữa xa thơm gần thối, chẳng thà họ Trần hắn phiêu bạt nhân gian một mình mà vẫn giữ được mối lương duyên tốt đẹp với sư đồ hai người kia còn hơn đi cùng họ để rồi mâu thuẫn xích mích sau đó lại tan rã trong không vui. Còn việc đi theo Bích Hải Triều, cũng chẳng cần phải suy xét nhiều, Trần Bạch Hoàng hắn tuy không phải người ham sống sợ chết, thế nhưng cũng không muốn làm gánh nặng trên đường chạy trốn của vị thiếu chủ Bích U Cung kia.
Tương lai vô định, tuổi trẻ lại không người dẫn dắt, Trần Bạch Hoàng có hơi chán nản trong lòng, chả nhẽ đời sau hắn phải sống như cô hồn dã quỷ, không chốn sinh hoạt, không nơi để về sao.
Nghĩ đến tâm sự trong lòng, thiếu niên đưa tay lên vuốt ve quạ đen bên cạnh, miệng không khỏi lẩm bẩm:
“ Tiểu Ô a Tiểu Ô! Ngày sau nên đi nơi nào đây? An phận quá lâu, thật khó để phiêu bạt nhân gian một mình a.”
“ Không được! Ta không thể cứ đi loạn mà sống được, có lẽ nên kiếm nơi nào đó làm việc kiếm tiền sống qua ngày a?”
Thiếu niên cứ thế độc thoại một mình, được nửa ngày ngây người, y rốt cục vẫn phải tìm cho mình chỗ trú chân ban đêm. Dù sao tuổi nhỏ kinh nghiệm ít, giữa vùng đất trời hoang vu này đâu đâu cũng có thú dữ lẩn khuất, tốt nhất vẫn nên kiếm một chỗ ngủ an toàn thì hơn.
Mặt trời đã xuống núi từ lâu, trong khoảng rừng thưa cây bụi dần lộ ra màn sương mờ ảo lặng lờ trôi. Chạy linh tinh cả buổi, cho đến khi nhận ra màn trời xung quanh đã đổi màu, thiếu niên mới sực tỉnh nhận ra tình cảnh của mình vô vọng của mình lúc này. Sau từng tầng mây trên đỉnh đầu Trần Bạch Hoàng cũng bắt đầu phát ra từng tiếng sấm chớp đi đùng, dường như trời sắp trở cơn mưa.
“ Hú...hú...ú...ú”
Trớ trêu hơn, đâu đó giữa rừng khuya, tiếng sói tru thành từng tràng dài vang vọng khắp chốn hoang vu này khiến Trần Bạch Hoàng không khỏi rùng mình e ngại, từng sinh hoạt nơi thâm sơn cùng cốc, hắn hiểu tập tính săn mồi của giống loài bầy đàn kia nguy hiểm như thế nào.
Nghĩ đến mối nguy hiểm đang rình mò ngoài kia, Trần Bạch Hoàng càng khẩn trương đảo mắt tìm kiếm một chỗ nghỉ ngơi an toàn cho mình.
Trời đã tối mịt mù, chút ánh sáng ít ỏi từ mặt trăng kia cũng đang dần bị những đám mây xâm lấn thôn phệ, khắp nơi lộ ra một màu đen đáng sợ.
Trần Bạch Hoàng thính lực cực nhạy, hắn bắt đầu nhận ra tiếng sột soạt xung quanh mình. Phía bên cạnh, dường như cảm nhận được nguy cơ tứ phía, tiểu ô nha giang rộng đôi cánh tỏ vẻ e sợ.
Không chần chừ nửa khắc, thiếu niên cắm đầu thi triển khinh công tiến về phía trước, không mảy may để tâm đến phương hướng mà mình đang đi là về đâu. Phía sau họ Trần, xuất hiện từng đầu quái thú màu đen lẳng lặng vọt ra khỏi bụi rậm. Dưới ánh chớp lóe sáng, Trần Bạch Hoàng nhận ra từng tôn hắc lang mắt đỏ như máu, mang theo mồm miệng đầy nước dãi bắt đầu tăng tốc đuổi về phía hắn.
Nhận ra cứ chạy dài không phải là cách, Trần Bạch Hoàng lập tức nhảy phốc lên trên một tảng đá lớn bên cạnh lối mòn, ý định cố thủ ở đây một chút thời gian lấy sức. Thiếu niên vươn tay với sang tán cây tùng gần cạnh, bẻ một thanh củi dài vừa tầm tay sau đó thủ thật chắc bên người.
Đối với người bình thường, ở vào khoảnh khắc bản thân chẳng còn gì để mất, tâm thế con người ta bỗng trở nên mạnh mẽ đến lạ kỳ, thế nhưng với Trần Bạch Hoàng, loại tâm thế này y đã trải qua không phải lần một lần hai nữa. Thời khắc này, Trần Bạch Hoàng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về đám dã lang trước mặt, không còn lộ ra bất kỳ chút sỡ hãi nào nữa. Thiếu niên đã hoàn toàn sẵn sàng cho một cuộc quần đả với đám dã thú kia, tất nhiên là trong trường hợp chúng tiếp cận được nơi hắn đứng cái đã, dù sao tảng đá khá lớn, sói bình thường khó lòng mà nhảy lên được.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, trời bắt đầu đổ cơn mưa, từng giọt nước mưa dần nặng hạt kèm theo gió mạnh tạt thẳng vào mặt vào người Trần Bạch Hoàng khiến thân hình mảnh khảnh của hắn siêu vẹo. Từng làn nước lạnh từ từ nhiễm vào bề mặt đá trơn khiến cho nỗ lực định lại thân hình của Trần Bạch Hoàng trở nên vô cùng khó khăn. Ở bên cạnh, Tiểu Ô bị nước mưa dội lên lớp lông đen mượt chỉ biết im lặng cam chịu, hai chân bám chặt lên vai chủ nhân của mình, từng chiếc móng sắc từ đó vô tình xuyên thủng lớp áo mỏng, ghim chặt vào phần da thịt vốn bị trầy sát chưa lành hẳn của Trần Bạch Hoàng khiến thiếu niên càng đau đến điên dại.
“ Hú...hú...ú...ú”
Đám sói đói như nhận ra con mồi của mình sắp không thể chống đỡ nữa liền hưng phấn mười phần, lập tức bao vây bốn phía tảng đá, chỉ chờ Trần Bạch Hoàng mắc sai lầm liền chồm lên cắn xé.
Trần Bạch Hoàng cũng không có đẩy Tiểu Ô rời khỏi vai mình, hắn cắn chặt môi nén đau nhìn về phía xa. Bỗng nhiên trong tầm mắt thiếu niên, một ánh lửa le lói xuất hiện giữa làn mưa dày hạt, thập phần mờ ảo.
Như không tin vào mắt mình, Trần Bạch Hoàng đưa tay lên gạt đi từng giọt nước mưa bám trên mí mắt, cố gắng mở căng mắt nhìn về phía đốm lửa ma mị kia. Thiếu niên sau đó dần nhận ra đốm lửa kia không phải là hư ảnh, mà đó chính xác là một đống nhấm xuất hiện trong một tòa kiến trúc cũ kỹ giống như miếu nhỏ đổ nát nằm bên vệ đường.
Trần Bạch Hoàng lộ ra nét mừng rỡ, cỗ cảm giác tuyệt vọng trong lòng liền biến mất, tình thế lúc này chẳng khác nào sắp chết đuối lại vớ được cọc cả.
Không dám chần chờ thêm khắc nào nữa, Trần Bạch Hoàng vội vã vận chuyển hết chân khí có thể, lập tức phi thân nhảy một cú thật xa, vọt qua đầu đám dã lang đói khát phía dưới, ý định chạy nhanh về tòa miếu cổ kia.
Những tưởng có thể nhẹ nhàng tẩu thoát, nào ngờ chân vừa chạm đất ẩm, Trần Bạch Hoàng liền ngã sóng soài, cả người lăn lộn trong lớp bùn đất ngập ngụa phía dưới thân. Nước mưa thấm đất khiến cho bề mặt quá trơn, Trần Bạch Hoàng lại vì bản thân vội vã mà không để ý, trong chớp mắt liền rơi vào tình cảnh nguy hiểm vô cùng.
May mắn thay, do luyện quyền đã quen, chân tay thiếu niên không có bị xoay khớp trật xương, vì thế hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng, sau đó ném mạnh thanh củi trong tay về phía trước mặt, ngăn cản một con sói đói vốn nhân lúc thiếu niên bị ngã vọt lên lao về phía hắn.
Mặc dù con sói đói kia bị thanh củi đập mạnh liền bắn ra sau, thế nhưng Trần Bạch Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngưng trọng bởi vì đồng bạn của con sói lại tiếp tục thế chân nó lao lên.
Nhớ lại những gì sư phụ từng dạy, 'thấy biến không kinh', Trần Bạch Hoàng lập tức hít thở một hơi thật sâu, toàn thân hạ tấn, nhanh chóng thi triển nội công chân khí, hai cánh tay đan vào nhau tụ lực chờ thời cơ.
Ngay khi cảm nhận được hai ba con sói kế tiếp bắt đầu lao về phía mình, Trần Bạch Hoàng lập tức thét lớn: “ Chưởng Xuất Vô Hối.“. Hai cánh tay thiếu niên từ bỏ vị trí ban đầu, vung mạnh về phía trước mặt, mang theo một luồng kình phong thật lớn đánh bay ba bốn con sói kia.
Với nội công non trẻ của mình, 'Chưởng Xuất Vô Hối' lần này của Trần Bạch Hoàng cũng không quá tệ, ít nhất so với mấy lần thực hiện trước, thiếu niên đã biết kiểm soát nội lực của bản thân, không có lập tức bị rút khí đến kiệt sức.
Thế nhưng do đã mất quá nhiều thể lực để chạy trốn, đồng thời lại một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu khiến cho cơ thể Trần Bạch Hoàng sinh ra cỗ cảm giác suy yếu.
Không vì đắc thủ mà chủ quan, nhận ra tình huống tệ hại của bản thân mình, nhân lúc đàn sói phía sau có chút khựng lại khi thấy đồng bạn bị đánh thất điên bát đảo, thiếu niên quyết đoán nhấc bước chạy vội về phía miếu cổ trước mặt.
Thực ra trong lòng Trần Bạch Hoàng thật muốn mắng cha chửi mẹ lôi thần trên cao kia, nếu không phải vì tiếng sấm sét quá lớn cùng tiếng mưa gió át đi âm thanh xung quanh, có lẽ thiếu niên đã hét lên tiếng 'Cứu' không biết bao nhiêu lần để đánh thức lòng từ bi hỉ xả của đám người trong tòa miếu cổ kia.
Nhận ra đàn sói không có bỏ lại phía sau quá xa, Trần Bạch Hoàng lần nữa sinh ra cảm giác tuyệt vọng, trong lòng đắng chát không thể tả.
“ Con mẹ nó! Hết lần này tới lần khác bị dồn vào chỗ chết. Ông trời a, kiếp trước ta làm gì sai a.“...
..................
Dưới làn mưa rào ồn ã, trong tòa miếu nát lụp xụp giữa chốn hoang vu kia xuất hiện hai bóng người đang ngồi cạnh đống lửa hồng sưởi ấm, hai bóng người kia chính xác là hai hòa thượng một già một trẻ.
Hòa thượng già thân thể gầy khô náu mình trong lớp áo cà sa trắng cũ mèm, dáng vẻ khắc khổ, lão hòa thượng có một đôi tai bồ tát to lớn, một gương mặt già nua kèm theo bộ lông mày dài quá mang tai tương đối lạ mắt. Mặc cho mưa gió bên ngoài thét gào, lão hòa thượng vẫn nhập tâm lẩm bẩm tụng kinh trong miệng, phong thái thiền sư vô cùng bất phàm.
Trái với vẻ nghiêm túc của lão hòa thượng trước mặt, tiểu hòa thượng ngồi ở đối diện tỏ ra vô cùng láu lỉnh, y đang liếc nhìn trộm xem sư phụ của mình xem lão có để ý thấy mình đang ăn vụng cơm nắm hay không. Chú tiểu này tuổi trạc mười hai, có làn da trắng trẻo cùng gương mặt tuấn tú, y mặc một thân áo quần màu nâu, dáng vẻ có chút nghịch ngợm ương bướng.
Đang ngon lành ăn vụng, tiểu hòa thượng lập tức bị ánh mắt của sư phụ làm cho giật nảy mình.
Lão sư phụ nhàn nhạt lên tiếng: “ Tuệ An! Con vừa ăn xong, sao lại ăn vụng nữa hả?”
“ Ai da! Sư phụ a, con thực sự đói lắm, người bảo con phải làm sao?”
“ Mau cùng ta niệm kinh đi! Chỉ cần thức tỉnh tuệ căn, trong lòng liền có phật, khi đó yêu ma quỷ quái cùng dục vọng tầm thường liền không thể làm vẩn đục con. Khi đó còn lo gì đói.” – Lão hòa thượng ôn tồn nói.
“ Sư phụ yên tâm! con thông minh lắm, dăm ba tuệ căn gì gì đó, con nhập tâm là thức tỉnh được ngay mà. Nhưng mà muốn nhập tâm thì để con ăn no trước đã sư phụ. Bụng con đói tuệ căn không thông.”
Tiểu hòa thượng Tuệ An bẻm mép nói. Nói xong liền ôm một nắm cơm to bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm. Lão hòa thượng nhìn thấy thế không khỏi lắc đầu lẩm bẩm nói:
“ Hai giời! Rõ ràng con chỉ biết ăn chứ nào có hiểu tuệ căn là cái gì.”
Nói dứt lời, lão hòa thượng cũng chẳng quan tâm đến tên tiều đồ đệ đang phồng mồm trợn mép trước mặt nữa. Lặng người trong nhịp thở, vị sư ông lặng lẽ nhìn ra màn mưa ngoài cửa, bất chợt ánh mắt vốn luôn híp mắt lờ đờ của lão hòa thượng mở to, tinh mâu như muốn xuyên thẳng màn đêm trước mặt.
Lão hòa thượng đình chỉ dáng ngồi, thân hình bỗng nhiên đứng lên thẳng tắp, nhất thời khiến cho chú tiểu Tuệ An giật mình. Hai tay trước ngực, lão hòa thượng lẩm bẩm:
“ A Di Đà Phật! Không ngờ nơi hoang vu cùng cốc này lại có thể nhìn ra đoạn nhân duyên này.”
“ Sư phụ nói gì con không hiểu?” – Tuệ An gãi gãi quả đầu trọc lốc của mình, ánh mắt khó hiểu nhìn về lão hòa thượng.
“ Ngươi cứ ngồi yên đấy! Vi sư đi giúp một người.”
Lời chưa dứt, tiểu hòa thượng Tuệ An đã không nhìn thấy vị sư thầy kia đâu, chỉ còn lại một màn mưa mờ mịt trước mặt hắn. Vốn là người nhát gan, chú tiểu liền hoảng hốt gào lên, từng mẩu cơm nắm trong miệng còn nhai dở vì thế liền rơi ra.
“ Ối sư phụ ơi! Ặc ặc... ọe. Còn con nữa mà, hu hu. Sao người bỏ con lại, hu hu. Sư phụ ơi! Con hứa con không ăn vụng nữa mà, người đừng bỏ con một mình ở đây hu hu.”
Gào thét mỏi mồm, tiểu hòa thượng vội vã thu thế nhập thiền, hai mắt nhắm nghiền chắp tay trước ngực, miệng còn đầy cơm vẫn cố lẩm bẩm:
“ A Di Đà.... Phật! Cầu phật tổ... phù hộ độ trì cho con! Cầu phật tổ.... trảm yêu.... trừ ma bảo vệ con.”
....................................................
P/S: Chủ nhật tại hạ đi làm, sầu!