Mộng Giang Hồ

Chương 58: Chương 58: Song quyền trấn tứ phương




Sau khi thương lượng xong xuôi, Thanh Thản Kiếm Thánh liếc mắt sang Bích Hải Triều, gật đầu ra hiệu, sau đó lão kiếm thánh lập tức tách khỏi đám người Dương lão đầu, lao về phía đám cao thủ Bích U Cung và Nghị Ma Đường, ý định tiên hạ thủ vi cường.

Ở phía đối diện, Ngô Đồng lão ánh mắt lăng lệ, quải trượng trong tay lão bà mang theo lực lượng thật lớn, vung mạnh về phía Nhuận Hoành Thổ. Lão Cuồng Nhân cũng không quá để trong lòng, chỉ nhẹ nhàng lách người sang một bên, đơn giản né tránh quải trượng. Quải trượng đánh hụt, đập mạnh xuống mặt đất chỗ Nhuận Hoành Thổ đứng lúc trước, lá trúc dưới đất lập tức bị luồng kình phong đánh tản ra xung quanh.

Liễu Thiên Hộ không hề chần chừ nửa khắc, ngay khi thấy thế công của Ngô Đồng lão không hiệu quả, y lập tức vọt lên, ba ngón tay lập tức hình thành ưng trảo, lăng không đánh về phía Nhuận Hoành Thổ. Đòn thế của họ Liễu vô cùng hiểm ác, chỉ cần sơ ý bị ưng trảo chạm vào người thì hậu quả sẽ rất khôn lường.

Nhuận Hoành Thổ cũng không hề nao núng, lập tức đấm mạnh một quyền về phía ưng trảo đang hướng về phía mình. Một tiếng 'bành' nhẹ vang lên, uy lực từ quyền công của lão Cuồng Nhân quá lớn, dễ dàng đẩy lui Liễu Thiên Hộ về sau.

Nhận thấy sư đệ không có đắc thủ, Ngô Đồng lão vung lại quải trượng theo phương nằm ngang về phía Nhuận lão đầu. Lẽ dĩ nhiên lão nhân cũng sẽ không cậy mạnh ngạnh kháng với quải trượng bằng thần mộc làm từ gỗ Ngô Đồng mấy trăm năm kia, lão thi triển bộ pháp nhanh như cắt lùi về phía sau, né tránh chiêu thức của Ngô Đồng lão.

Mắt thấy không cách nào đè ép được lão Cuồng Nhân, Liễu Thiên Hộ thay đổi sách lược, y hướng ánh mắt về phía Trần Bạch Hoàng cùng Dương lão. Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, họ Liễu lập tức lao về phía sư đồ hai người, ý định phân tán sự chú ý của Nhuận Hoành Thổ.

Lão Cuồng Nhân giật mình, lập tức từ bỏ điệu bộ hời hợt của mình, thi triển khinh công lao về phía trước, ý định chặn đứng ý đồ của Liễu Thiên Hộ, bởi vì lão biết Dương Vân Châu đang bị trọng thương, cần tập trung điều tức, không đủ tinh lực đối phó họ Liễu kia, về phần năng lực của Trần Bạch Hoàng, hay là thôi đi.

“ Liễu Thiên Hộ lão âm bỉ này! Ở lại đây cho lão tử. THÁI DƯƠNG TRẤN MA.”– Nhuận Hoành Thổ gào lớn.

Lời dứt, lão nhân quay một vòng trên không lấy đà, bàn tay phải đã tụ khí từ trước, vỗ ra một chưởng phong thật lớn về phía Liễu Thiên Hộ.

Nhìn thấy chiêu thức của Cuồng Nhân, Liễu Thiên Hộ ánh mắt lập tức ngưng trọng, vội vã thay đổi hướng di chuyển, lùi lại phía sau, tốc độ cực nhanh, tránh thoát đòn hiểm.

Chưởng phong của Nhuận Hoành Thổ mang theo chí cương chí dương chi khí, giống như ngàn vạn trùy sắt đang đập mạnh về một phía, tuy đánh hụt Liễu Thiên Hộ song lại khiến một tên lâu la Bích U Cung đang bận quần chiến với Bích Hải Triều ở phía khác tan xác pháo. Chưởng lực quá mức kinh dị, Liễu Thiên Hộ giật mình thon thót, nếu không phải vừa rồi vị Hắc Ưng Vương quyết đoán né tránh thay vì ngạnh kháng thì có lẽ kết cục của y có lẽ cũng không khá hơn tên sĩ tốt xấu số kia là bao, dẫu không chết cũng trọng thương.

Nhìn thấy chiêu thức của mình tuy không chính xác, song có thể bức lui Liễu Thiên Hộ, Nhuận Hoành Thổ thầm thở dài may mắn. Trong suy nghĩ của lão nhân, Dương lão đầu không khác một kẻ tàn phế là mấy, nếu để cho Liễu Thiên Hộ cầm xuống hậu quả sẽ rất khó lường.

Ngô Đồng lão đang đuổi ở phía sau lúc này cũng có chút chột dạ, trong lòng có chút sợ hãi không hiểu thấu, lẩm bẩm: “ Tên điên này mạnh đến rối tinh rối mù, cẩn thận một chút mới được.”…

Sau khi định lại thân hình, nhận thấy tình hình có chút không ổn, Liễu Thiên Hộ gào lớn về phía Ngô Đồng lão: “ Ngũ tỷ, cùng đệ một chỗ, đừng tách ra.”

“ Được.”

Ngô Đồng lão lập tức minh bạch ý định của Liễu Thiên Hộ, lập tức chạy lại bên cạnh sư đệ của mình. Hai người hướng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nhuận Hoành Thổ, vừa có chút kiêng kỵ vừa ngập tràn lửa giận.

Cuồng Nhân cũng không vội vã hành động, lão đang âm thầm vận công khôi phục lại chân khí sau khi xuất ra tuyệt chiêu Thái Dương Trấn Ma, thức thứ mười hai trong Thái Dương Thập Tam Thức, một võ học tuyệt kỹ nổi tiếng của Thái Bình Sơn. Thái Dương Trấn Ma tiêu hao quá nhiều nội lực, lão cần nhanh chóng hồi phục lại chân khí bản thân, chuẩn bị cho những nước đi tiếp theo.

Thái Dương Thập Tam Thức là công pháp chí dương, cương mãnh vô song, được chia làm mười ba thức, lấy dương khí trong cơ thể làm gốc rễ, do đó nam nhân tu luyện so với nữ nhân dễ dàng hơn rất nhiều. Cơ thể nam nhân bẩm sinh phong phú dương khí, vì vậy luyên Thái Dương Thập Tam Thức sẽ đem lại một lợi thế rất lớn. Thái Dương Thập Tam Thức lợi dụng dương khí giúp đan điền mở lớn hơn so với bình thường, từ đó tích tụ nội công chân khí dồi dào hơn, khiến cho người tu luyện có thể đạt được nội công thâm hậu vô cùng, cơ hồ nếu phải so đấu kình lực với các cao thủ đỉnh tiêm cùng cấp độ cũng sẽ không hề có nửa điểm thua thiệt. Hơn nữa, mỗi chiêu thức của Thái Dương Thập Tam Thức đều vô cùng mạnh mẽ, mang theo lực lượng bàn sơn đào hải, so với dùng binh khí cũng chẳng hề kém cạnh. Vì những lý do đó, Thái Dương Thập Tam Thức được xếp vào danh sách những công pháp hàng đầu võ lâm, là bí kíp trấn phái của Thái Bình Sơn, danh tiếng vô cùng lớn, thậm chí không hề kém các công pháp trong các võ phổ nổi tiếng đương thời.

Với xuất thân là môn hạ ưu tú của Thái Bình Sơn, Nhuận Hoành Thổ đã luyện thành thục tất cả mười ba thức trong Thái Dương Thập Tam Thức. Nhuận lão từng chỉ bằng vào một bộ võ kỹ này đánh khắp Cửu Địa, chưa hề e ngại bất kỳ ai, dù cho đó là Thập Nhị Long Vương của Long Quốc hay các đỉnh tiêm cao thủ của Cửu Địa, Thiên Quốc cùng Hải Quốc. Đối thủ có bản lĩnh như vậy, Liễu Thiên Hộ và Ngô Đồng lão lúc này muốn nắm trong tay sự chủ động chỉ có thể hợp lực cùng chiến...

“ Nhuận Hoành Thổ lão chó điên! Hôm nay để ta kiến thức hết bản lĩnh của ngươi đi. NGÔ ĐỒNG TÁN HOA.” - Ngô Đồng lão hét lớn, nhón chân nhảy lên không trung, bà xoay người trên không ba vòng, quải trưởng vung theo quán tính của cơ thể, tạo thành thế công vô cùng mỹ miều, giống như từng cánh hoa bay xoay vòng, lượn lờ trong gió.

Dường như chỉ đợi có vậy, Liễu Thiên Hộ cũng lập tức vận chuyển chân khí, ngón tay lần nữa hình thành ưng trảo, kình khí từ thân thể tỏa ra, làm cho nước mưa dính trên áo bào bốc hơi nghi ngút. Một trảo thủ trước ngực, một trảo hướng về phía trước, Liễu Thiên Hộ mang theo vẻ mặt dữ tợn thi triển khinh công, lao về phía Nhuận Hoành Thổ, trong miệng y hét lớn:

“ Chiến đi! HẮC MA ƯNG TRẢO SÁT.”

Nhuận lão không hề dám khinh thị đối phương, lập tức thu mình hạ tấn thủ thế, ánh mắt như lão hổ rình mồi. Song quyền tụ khí, lão Cuồng Nhân gào lớn: “ Đến! Ô LONG THẦN PHÁO”

Lời dứt, song quyền lão Cuồng Nhân đấm mạnh về phía trước, mang theo cỗ khí thế bức người thối lui.

Lúc này, hai bên cao thủ chính thức sử dụng đến tuyệt chiêu, cơ hồ uy lực trấn áp tinh thần của đám người xung quanh...



Ở một phía khác, lúc này Thanh Thản Kiếm Thánh cùng Bích Hải Triều lao vào quần công với nhân sĩ hai phái Nghị Ma Đường và Bích U Cung.

Thanh Thản Kiếm Thánh lấy một địch hai, múa kiếm hướng về phía hai huynh đệ họ Vạn và đám cao thủ bộ hạ. Kiếm chiêu của lão kiếm thánh như vũ bão, ảo diệu mà hiểm ác, khiến cho đám lâu la xung quanh không dám xông vào, chỉ có thể chia người tách lẻ, tìm kiếm thời cơ đánh lén.

Nhân sĩ Nghị Ma Đường có phần nhỉnh hơn Bích U Cung, kém nhất cũng là nhất lưu cao thủ, vì vậy gây khó khăn rất nhiều cho lão kiếm thánh. Hơn nữa, Vạn Lý Trường Khê cùng Vạn Lâm Hùng cũng đang ở thời kỳ đỉnh phong, chiến lực cộng lại không hề kém Thanh Thản Kiếm Thánh bao nhiêu. Bị một đám cường giả quần công, Thanh Thản Kiếm Thánh cơ hồ lộ rõ ra nhược điểm tuổi tác của mình, nhanh chóng đuối sức rồi bị bức lui liên tục.

Về phần Bích Hải Triều, thanh niên kiếm khách đang dùng hết sức bình sinh bảo vệ chỗ tọa thiền của Dương lão cùng hai thiếu niên Trương, Trần. Dù cầm trong tay thần binh Bích Huyết Kiếm nhưng Bích Hải Triều cũng chỉ miễn cưỡng chống lại ba bốn cao thủ Bích U Cung mà thôi. Hắn còn cầm cự được đến bây giờ là do Thanh Thản Kiếm Thánh một kiếm chịu hầu hết áp lực từ đám người Vạn Lý Trường Khê.

Vạn Lý Trường Khê lúc này mặc dù đang ở chiếm thượng phong song y cũng minh bạch rằng chỉ cần Thái Bình Sơn lão già kia để ý sang phía bên này thì bất lợi sẽ lập tức đổi chiều về phía y. Vì thế, để tránh đêm dài lắm mộng, họ Vạn chủ động lên tiếng:

“ Thanh Thản tiền bối! Chúng ta không hề có ý đồ xấu với các người, chỉ muốn lấy lại Bích Huyết Kiếm mà thôi, tiền bối hà tất phải làm việc lưỡng bại câu thương.”

Thanh Thản Kiếm Thánh trừng to mắt báo, vừa xuất kiếm chiêu vừa gằn giọng: “ Nói nhảm nhiều làm gì! Đây là giao tình của lão phu với Bích Vân Nham, tiểu bối ngươi khôn hồn thì rời đi, chuyện hôm nay coi như xong.”

Thấy Thanh Thản Kiếm Thánh cự tuyệt hảo ý của mình, Vạn Lý Trường Khê trầm xuống ánh mắt, cười lạnh: “ Có vẻ như tiền bối không nhìn ra tình thế của các ngươi lúc này thì phải. Song quyền nan tứ địch thủ, hai vị tiền bối dẫu mạnh cũng chẳng thể đối chọi lại số đông chúng ta.“...

“ Sai rồi! Song quyền trấn tứ phương, còn lão phu ở đây!”

Một tiếng nói vang lên khiến tất cả mọi người giật mình, là lão đầu Dương Vân Châu. Lời dứt, Dương lão đầu đang ở thế tọa thiền lập tức vỗ mạnh hai chưởng xuống mặt đất, lao người về phía đám cao thủ Bích U Cung, mang theo vô tận sát ý, khí nuốt sơn hà. Thoạt nhìn có ai dám bảo lão đang bị trọng thương, ai dám bảo hắn khí huyết đã tàn, là người sắp tận chứ.

“ LÊN HẾT ĐI! NGÀY MAI CỦA LÃO PHU ĐÃ KHÓ ĐẾN, VẬY THÌ MỘT LẦN NỮA ĐẠI KHAI SÁT GIỚI.”

Trần Bạch Hoàng cùng Trương Thượng Bảo vốn đang chật vật nép phía sau Bích Hải Triều, lập tức sửng sốt kinh nghi. Hai thiếu niên tuy đứng rất gần Dương lão nhưng lại không kịp ngăn cản lão nhân, chỉ biết chôn chân thất thần đứng yên một chỗ.

“ Hôm nay máu huyết của các ngươi sẽ giúp ta hoài niệm lại ký ức huy hoàng năm xưa, thây xác của các ngươi sẽ đóng thành thần hạm đưa lão phu đến Bờ Bên Kia. Sẵn sàng đi chết đi.”

“ Trần Bạch Hoàng! Tiểu tử ngươi hãy nhìn cho kỹ bản lĩnh của vi sư.“...

Thấy Dương Vân Châu manh động, cả Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản đều trừng mắt hoảng hốt. Thái Thanh Thản điên tiết, gào lên:

“ Tên điên! Ngồi yên cho lão tử.”

Lời của Thanh Thản Kiếm Thánh chẳng thể nào lay động sự quyết tâm của Dương Vân Châu. Lão nhân họ Dương vẫn không ngừng vận chuyển nội công chân khí, ma khí tràn ngập khắp thân thể, tóc tai rối bời phiêu phất trong gió, ánh mắt chứa đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía kẻ thù, bộ dạng Dương lão lúc này chính là hiện thân của một ác ma.

Nhìn thấy dáng vẻ muốn đồng quy vu tận của Dương Vân Châu, đám cao thủ hai phái ai nấy đều lộ ra vẻ lo lắng, có người trong lòng đã có thoái ý.

Vạn Lý Trường Khê tuy trong lòng có chút khẩn trương, thế nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định, muốn tìm cơ duyên trong nguy hiểm, dù sao trung niên kiếm khách đã phải rất vất vả mới tìm được Bích Hải Triều, bây giờ rời đi chẳng biết khi nào mới tìm được đối phương...

Mọi sự vốn khó đoán, Dương Vân Châu đã nhập ma, đã không còn sự điềm tĩnh vốn có. Khí thế của lão càng ngày càng mạnh mẽ, uy áp trấn tứ phương, khí phong lấy lão nhân làm trung tâm, bắt đầu tản mát ra xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Đồng lão cùng Liễu Thiên Hộ vốn đang bận rộn giao thủ với Nhuận Hoành Thổ cũng không khỏi giật mình, bởi vì nhị lão biết Dương Vân Châu đang muốn làm gì.

Nhuận Hoành Thổ đương nhiên cũng nhận ra ý đồ của Dương lão, dù sao cũng là đối thủ một đời, lão làm sao không biết đối phương đang làm gì, vì vậy lão nhân vội hét lớn: “ Thái lão quỷ! Mau ngăn lại hắn, hắn đang muốn thiêu đốt huyết khí cơ thể, là Hỗn Ma Diệt Thế.”

“ Cái gì!” – Thái lão đầu trừng mắt kinh nghi khi nghe Nhuận lão nói.

Hỗn Ma Diệt Thế, chính là bí thuật thiêu đốt huyết khí cơ thể để gia tăng lực lượng bản thân, giống như uống một liều cực lớn kích lực dược, vận chuyển nội công chân khí đẩy nhanh tốc độ trao đổi huyết dịch trong cơ thể, khiến cho tim đập mạnh hơn bình thường, mạch máu phình to hơn do áp lực từ huyết dịch. Tuy thần kỳ là vậy song hiệu lực của Hỗn Ma Diệt Thế chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, bởi vì áp lực máu quá lớn có thể dẫn đến bạo vỡ mạch máu cùng hạch tâm, khiến cho người thi triển dù không chết cũng trở nên tàn phế.

Đây là bí pháp giết địch một ngàn tự tổn tám trăm nổi tiếng của của ma đạo, cũng là một trong nhưng ẩn chiêu của Hỗn Thế Ma Công, Dương Vân Châu cả đời mới chỉ dùng hai lần, một lần khi đối chiến với Nhuận Hoành Thổ lúc còn trẻ, một lần khi tham gia vây giết Mai Long Vương Mai Đình Việt. Lần sử dụng này là lần thứ ba lão nhân thi triển bí pháp này, và đây có thể sẽ là lần cuối cùng bởi vì cơ thể của lão nhân không thể chịu đựng được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.