Mộng Giang Hồ

Chương 63: Chương 63: Trá




Tiếng lửa gõ vào củi khô lách tách, từng làn khói từ từ bay lên, lão đầu Dương Vân Châu nằm an nghỉ giữa tầng tầng hỏa hồng, hồn phách từ từ tan vào cõi hư vô.

Khăn tang phiêu phất trong gió chiều, bùn đất sau mưa nhuộm nâu áo xô gai, bầu không khí tang thương não nề vô cùng. Trần Bạch Hoàng vẫn quỳ phục dưới đất vái lạy, tiễn đưa lão sư phụ đi về phương đông, đi về Bờ Bên Kia, một nơi xa xăm mà thuyền đi không rõ bến.

Đã là lần thứ ba Trần Bạch Hoàng phải bái lạy tiễn thân hữu đi xa, một đi chẳng trở lại. Cảm giác mất mát này cứ mãi quẩn quanh thiếu niên tuổi chưa đủ xuất đạo, như một nốt trầm điểm nhẹ trong tâm hồn non nớt của hắn. Từ giờ về sau, Trần Bạch Hoàng tâm cảnh vĩnh viễn chẳng thể hoàn thiện, mãi mãi khuyết thiếu chút tình thương đủ đầy của gia đình. Sau này, dù là một đời vinh hoa phú quý, hay kiếp người lang bạt bần hàn, đối với thiếu niên hết thảy chỉ là phù vân, chẳng thể nào có phân lượng bằng chút tình thương phụ mẫu lẫn sư đồ kia...

Đằng sau thiếu niên đang nghiêm trang vái lạy kia là bóng dáng bốn người Thanh Thản Kiếm Thánh. Thời khắc này, ánh mắt tất cả đều trang trọng trầm lắng. Chẳng ai bảo ai, cả bốn người bọn họ đều im lặng giữ một mảnh không gian yên tĩnh tiễn người bằng hữu của mình đi xa. Tất cả đều mang trong mình tâm sự riêng, có phức tạp từ dư vị thân bằng cố hữu, có tiếc nuối từ tri kỷ một đời. Tất cả, tựu chung đều thương xót thiếu niên trước mặt, thấu cảm sự mất mát của y...

Thanh Thản Kiếm Thánh là người phá vỡ bầu không khí an tĩnh đầu tiên, lão kiếm thánh chủ động tiến lên phía trước, đưa tay vỗ nhẹ vai thiếu niên trước mặt, thở dài an ủi:

“ Lửa đã tàn, thân xác Dương Vân Châu cũng đã phai. Trần tiểu hữu cũng nên đứng dậy làm nốt bộn bề còn lại rồi.”

Trương Thượng Bảo hiếm được vẻ mặt đau buồn, lặng lẽ tiến đến bên cạnh đồng bạn, nhỏ giọng nói: “ Để ta giúp ngươi.”

Trần Bạch Hoàng không có từ chối ý tốt của họ Trương, chủ động đứng dạt sang một bên đón nhận sự giúp đỡ. Mọi người cứ thế loay hoay một hồi, tro cốt Dương lão được đặt vào một bình sứ nhỏ, được bọc vải gấm cẩn thận chỉ chờ được giờ liền thả theo gió bay...

Nhìn lại ngôi nhà cũ lụp xụp vốn đã bị Triệu Cự Lại và thuộc hạ bới tung lên, Trần Bạch Hoàng không khỏi thở dài cảm khái, trong lòng mang chút gợn sóng phức tạp. Tiểu Ô từ đâu bay tới, nhẹ nhàng đậu trên vai thiếu niên không ngừng kêu 'quạ quạ' an ủi. Chủ sầu vật cũng sầu theo, quạ nhỏ thông minh vốn thân thiết với Dương lão, giờ khắc này cũng nhận ra rằng lão nhân luôn cho nó mượn bờ vai để thư giãn kia giờ đã rời xa trần thế.

Thời khắc này chim nhỏ chỉ biết khàn giọng kêu, khiến cho không gian càng thêm não nề ảo não.

“ Nơi này đã không phải nơi an toàn, đám cao thủ ma đạo kia rất có thể vẫn ở quanh đây. Trần Bạch Hoàng! Ngươi cũng nên rời khỏi nơi này.” – Bích Hải Triều lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.

Lão 'Cuồng Nhân' Nhuận Hoành Thổ cũng gật đầu đồng ý: “ Đúng vậy! Tiểu tử ngươi nếu nguyện ý, ta sẽ đưa ngươi về Thái Bình Sơn, lúc đó cho dù vét sạch nội tình đi ra thì Nghị Ma Đường cũng không dám đem ngươi làm thế nào.”

Thanh Thản Kiếm Thánh nhướng mày, lộ ra ý không vui: “ Hừ! Nhuận lão quái! Ngươi định nhân lúc cháy nhà hôi của sao. Trần tiểu hữu dù sao cũng là đệ tử của Dương Vân Châu, công lao y bát của hắn còn đấy, bây giờ ngươi lại muốn kéo đệ tử của hắn về gia nhập đám cuồng sĩ các ngươi, có lầm không vậy?”

Lão Cuồng Nhân trợn ngược mắt, lớn tiếng: “ Vớ vẩn! Làm người có năng lực tất nên lo lắng giúp đỡ cho người khác. Thái Bình Sơn trước giờ toàn anh hùng liệt nữ, vì kẻ yếu mà xả thân, từ khi nào lại thành đám người điên như lời ngươi nói vậy.”

Thái lão đầu cũng không chịu kém cạnh, gân cổ lên cãi:

“ Đó là ngươi giả ngu giả điếc mà thôi! Thử hỏi võ lâm giang hồ xem có ai không gọi mấy tên võ nhân Thái Bình Sơn các ngươi là đám cuồng cẩu hay chưa?”

“ Ngươi...”

Bích Hải Triều thấy hai lão nhân lộn xộn, vội đứng ra hòa giải: “ Thôi nào hai vị tiền bối! Vãn bối thấy chuyện này nên thuận theo ý Bạch Hoàng huynh đệ thì hơn. Đi đâu về đâu vẫn nên do hắn quyết định.”

“ Hừ! Bích tiểu tử ngươi nói có lý, ít ra so với lão tửu quỷ này còn minh mẫn thông suốt.” – Nhuận lão hậm hực.

“ Con mẹ nó! Nhuận cuồng cẩu ngươi thích đâm bị thóc chọc bị gạo phỏng? Sang bên kia, lão tử đại chiến cùng ngươi năm trăm hiệp.” – Thái lão nổi nóng.

Trương Thượng Bảo thấy vị sư phụ già của mình tự dưng gây huyên náo không đáng liền nhíu mày không hiểu, hắn là không rõ rốt cục Thái Thanh Thản đang bày trò gì.

Trần Bạch Hoàng vội đứng ra ngắt nhịp tranh cãi giữa hai lão nhân:

“ Hai vị tiền bối không cần tranh chấp, vãn bối đã có sự lựa chọn của riêng mình.”

Nhuận Hoành Thổ nghe vậy liền gật đầu, không thèm để ý đến Thanh Thản Kiếm Thánh đang huyên náo cạnh bên, lão vội hỏi: “ Tiểu tử ngươi nói nghe thử một chút.”

“ Gấp cái gì gấp! Chuyện của Trần tiểu hữu chứ chuyện nhà ngươi à?” – Thái lão đầu chen miệng.

Trần Bạch Hoàng cũng không vội thả lời giải thích, chỉ từ tốn mời bốn vị khách nhân nhập tệ xá vốn lộn xộn ngổn ngang kia, ý định chậm rãi trò chuyện. Dù sao đám người đến cũng là khách, lại không nề hà chuyện ân oán tình cừu của Dương lão mà ra tay giúp đỡ, điều này đủ để Trần Bạch Hoàng lấy tâm can ra đối đãi...

............

Một canh giờ đã trôi qua, tiếng tranh cãi bắt đầu vang lớn nơi căn nhà cũ, chủ yếu là tiếng cãi vã giữa hai lão đầu Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản.

Hai lão nhân tranh chấp nhau về việc tán thành hay không tán thành quyết định của Trần Bạch Hoàng. Trần Bạch Hoàng ý định rời khỏi đầm Di Trạch một mình, tất nhiên là chẳng ai đồng ý, dù sao ai cũng không biết ngoài kia có kẻ nào đang theo dõi hắn hay không. Nhuận Hoành Thổ thì muốn cường ngạnh kéo thiếu niên về Thái Bình Sơn, muốn đích thân giúp đỡ Dương lão dạy dỗ hắn. Thái lão đầu đương nhiên chẳng thể nào tán thành ý định của lão Cuồng Nhân, ba bên cứ cãi qua cãi lại, rốt cục mọi sự trở nên vô cùng tệ hại.

Dường như đã đến hồi không thể hòa giải, Bích Hải Triều liền đứng ra can ngăn:

“ Hai vị tiền bối! Chi bằng chúng ta nên tôn trọng ý kiến của Trần huynh đệ.”

“ Nghe cái rắm! Đám các ngươi miệng còn hôi sữa, tầm nhìn hạn hẹp, biết cái gì?” – Nhuận Hoành Thổ đỏ mặt tía tai, gắt lên.

Ba người Bích Hải Triều đau đầu không thôi, nói lời nào cũng khó lòng lay động tâm tư bảo thủ cứng như thiết thạch của hai lão đầu.

Tâm trạng vốn không được tốt sau khi chứng kiến sự ra đi của sư phụ, nay lại thấy hai vị lão tiền bối kia vì mình mà tranh chấp, Trần Bạch Hoàng càng cảm thấy mọi chuyện kéo dài xuống dưới không ổn, vì vậy mới dè dặt lên tiếng:

“ Nhị vị tiền bối! Có thể để cho vãn bối nói đôi lời có được hay không?”

“ Nói.”

Được sự đồng ý của hai lão nhân, Trần Bạch Hoàng mới thở dài một hơi, sau đó nhìn ngang ngó dọc, mới nhỏ giọng nói tiếp:

“ Chuyện này... “

...........................................................

Mặt trời đã ngả về tây, chỉ còn ánh sáng le lói khuất sau dãy núi dài vô tận. Không còn sự ngột ngạt hay ẩm ướt của cơn mưa ngày qua, không khí như được gột rửa, trong lành và dễ chịu.

Một toán năm người già có trẻ có rời đi đầm Di Trạch, để lại sau lưng căn nhà ngói cũ kỹ bên rìa đầm nước, tiêu điều và hoang vắng. Đám người rời đi mà chẳng dám ngoái đầu lại, bởi vì họ sợ rằng trong số họ sẽ có kẻ còn nặng lòng dư tình nhớ thương vùng thủy đàm hoang dã kia...

Từ đâu đó trong mảnh rừng trúc âm u, xuất hiện hai cái bóng đen thần bí, khí tức kẻ nào kẻ nấy trầm lạnh vô cùng, giống như hai u linh lẩn khuất trong rừng thẳm, chỉ đợi màn đêm buông xuống mới lộ mặt.

Một bóng đen dáng cao gầy lên tiếng trước: “ Hai lão gia hỏa kia đã mang tiểu tử họ Trần rời đi, e rằng chúng ta phải bó tay bó chân một đoạn thời gian.”

Bóng đen thấp bé bên cạnh lên tiếng: “ Có cần kiểm tra lại căn nhà nát kia không?”

Bóng đen cao gầy ánh mắt sâu như thâm uyên, khó nhìn ra tâm tư, lạnh lùng nói: “ Không cần! Đại trưởng lão đã cho người lục lọi qua, chẳng có thứ gì cả. Vả lại nếu sợ lộ ra sơ hở gì, Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản đã phá sập căn nhà đó. Đồ vật kia như vậy chỉ có thể ở trên người tiểu tử họ Trần. “

“ Vậy giờ phải làm gì? Chúng ta cũng không thể đuổi quá sát hai lão quái vật kia được. Nếu để lâu, rất có thể Nhuận Hoành Thổ sẽ tóm thằng nhóc kia đến Thái Bình Sơn, lúc đó e rằng cho dù là đại trưởng lão cùng đường chủ đích thân xuất mã cũng khó lòng làm nên chuyện.” – Bóng đen thấp bé nhỏ giọng, có chút vội vã trong lòng.

“ Không vội! Tạm thời báo tin cho đại trưởng lão, sau đó từ từ bám theo sau. Yên tâm! Với thủ pháp truy tung của ta, khó mất dấu chúng được. Lại nói, có vẻ như hai lão gia hỏa kia đang có tranh chấp. Với tính cách của Thái lão tửu quỷ, chưa chắc sẽ bằng lòng để thằng nhãi kia theo Nhuận Hoành Thổ đến Thái Bình Sơn làm khách.”

“ Được rồi! Nghe lời ngươi đấy.”

Đàm luận kết thúc, hai bóng đen lại một lần nữa biến mất trong màn đêm u tối, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này, đến vô ảnh đi vô tung...

....................

Ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, từng quầng sáng như tiên ảnh rọi xuống mặt nước, hòa cùng làn sương thủy đàm khiến cho khung cảnh đầm Di Trạch trở nên đẹp đẽ mà ma mị.

Giữa đầm nước, lúc này có một bóng người gầy bé cởi trần, một tay giữ nón trúc đựng quần áo khô trên đỉnh đầu, một tay lặng lẽ quẫy sóng bơi từ tốn sang bờ bên kia. Trên đống quần áo kia là một tiểu điểu màu đen đang ngủ gật gù, giống như không thèm quản chủ nhân của nó đang vất vả ra sao. Người đang bơi qua đầm nước không ai khác, chính là Trần Bạch Hoàng.

Thì ra họ Trần không có rời đi, hắn lặng lẽ núp mình đợi trời về đêm mới dám lộ ra khỏi ổ, cẩn thận vượt đầm nước đi về phía cánh rừng trước mặt, cánh rừng nơi hắn cùng Dương lão vẫn hay đến hái thuốc cùng luyện công ngày trước.

Dẫu biết tiến về rừng sâu thời điểm đêm muộn này không phải là một ý kiến sáng suốt, thế nhưng để đảm bảo bí mật, Trần Bạch Hoàng chỉ có thể mạo hiểm làm điều này, dù sao hắn cũng không muốn người ngoài biết quá nhiều đến di ngôn của Dương lão, bất kể là đám người Nhuận Hoành Thổ hay đám cao thủ Nghị Ma Đường kia.

Thời khắc này, thiếu niên họ Trần đã đến bờ bên kia, hắn chậm rãi điều chuyển chân khí giữ ấm cơ thể. Một hồi sau đó, thiếu niên buộc mái tóc của mình thành đuôi ngựa, lại khoác lên bộ quần áo vải rách rưới màu lá chàm, đồng thời quấn dây vải quanh cánh tay để tránh co rút gân cốt vì vận động mạnh.

Xong xuôi tất cả, thiếu niên tay phải ôm nón trúc trước ngực, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía ngôi nhà phía bên kia đầm nước, có chút sầu khổ. Hắn đã làm ra quyết định trong lòng, có lẽ sau khi lấy được món đồ kia cũng là thời điểm hắn nên rời khỏi nơi đây, bỏ lại sau lưng chút ân tình vĩnh viễn không thể trả kia...

Cẩn thận mò mẫm gần một canh giờ, Trần Bạch Hoàng rốt cục đã tìm đến thác nước nơi hắn hay luyện công trước kia, sau lưng thác nước chính là hang động mà Dương lão nhắc tới. Mặc dù vẫn hay đến đây rèn luyện, song Trần Bạch Hoàng chưa từng một lần leo lên chỗ kia, bởi vì hang động nằm ở giữa sườn thác cao cheo leo, khinh công của hài tử cũng chưa đủ trình độ có thể đến được nơi đó. Vì những lẽ đó, thiếu niên dù tò mò mọi thứ bên trong xong cũng chỉ có thể đứng dưới mà nhòm.

Dẫu đã quá quen thuộc với từng mỏm đá cành cây ở đây, thế nhưng thiếu niên cũng không dám vội vã khinh suất. Nước thác chảy xiết, mỏm đá trơn trượt, trong điều kiện tầm nhìn hạn chế này chỉ cần một bước xảy chân liền có thể khiến cho bản thân vạn kiếp bất phục, Trần Bạch Hoàng vì vậy cẩn thận dò xét đường đi xung quanh, tạm thời chưa có động bước chân.

Nhớ ra phía bên sườn thác có một lối đi độc đạo hẹp đi vào trong hang mà không cần vươn mình phi qua dòng nước chảy xiết kia, Trần Bạch Hoàng ánh mắt mười phần tự tin, bắt đầu hành động.

Chân trần bám đất, từng bước cẩn thận, thiếu niên dang rộng tay bám vào vách đá, di chuyển ngang như cua bò tiến về phía giữa thác nước. Vách đá trơn trượt, một tiếng 'sượt' vang lên, chân trái Trần Bạch Hoàng giẫm hụt, một tầng đất đá rơi xuống, thiếu niên theo đó hẫng chân khuỵu xuống, đầu gối va vào đá nhọn rỉ máu đau đớn, may mắn tay hắn còn bám chắc vào vách đá vì vậy không có rơi theo.

Nhìn xuống vách đá cheo leo đen ngòm phía dưới, Trần Bạch Hoàng không khỏi thở hắt ra một hơi hú hồn hú vía, may mắn là mệnh hắn còn chưa có tận.

Dưới ánh trăng sáng le lói chảy chảy trên thác nước, Trần Bạch Hoàng nhìn thấy rõ bàn tay mình đang đỏ máu vì sứt sát, nước lạnh thấm vào từng mảng huyết nhục khiến thiếu niên đau xót không thôi. Cắn răng chịu đựng, Trần Bạch Hoàng lại tiếp tục mò mẫm đi ngang, tiến về phía cửa hang động kia trước khi trời quá canh ba, hắn là lo lắng khi trời tảng sáng đám người ma đạo kia phát hiện ra có trá liền quay lại nơi đây, lúc đó tính mạng hắn khó mà bảo toàn, công sức của nhị lão cùng Bích Hải Triều vì thế mà đổ sông đổ bể...

................................................................

P/s: dạo này làm ăn vớ vẩn quá, xin lỗi các vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.