Bóng tối dường như tham muốn nuốt lấy vạn vật. Mỗi một giây đi qua, theo từng chút dịch chuyển, cái khí tức âm trầm khủng bố càng dày đặc, tựa hồ trêu tức đám nhân loại nhỏ bé không còn đường lui.
Nhưng không chỉ có thế, thời điểm “nó” vươn ra nuốt lấy xe chở đồ, dị biến lần nữa phát sinh. Những chiếc hộp kính không hiểu sao đồng loạt phát lên tiếng vang răng rắc thanh thúy, dòng chất lỏng theo đó trào ra ngoài. Trùng sâu như được giải phóng, nhung nhúc chao đảo dùng những cái chân ổn định thân hình mập mạp. Giây tiếp theo như bật phải chốt mở, đồng loạt bò ra.
Mà một điểm quan trọng, khiến đầu tôi trong phút chốc tê dại. Không gì khác, chính là kích thước của chúng, như được cái gì nhồi vào, trở nên lớn bổng bất thường. Một đám to gần bằng nửa cánh tay chen chúc cùng một chỗ, hơn nữa đi cùng chúng là bóng tối âm trầm bao phủ. Tất cả tạo thành xung đột thị giác, khiến tôi không nhịn được dạ dày đảo lộn.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái tích tắc, may mắn tôi đã kịp xách theo Kanon nhảy lui ra sau. Thấy tình cảnh như vậy, tức khắc liền không hề do dự co giò lên chạy. Tuôn ra mồ hôi lạnh, tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, cánh tay xách lấy Kanon đã tê rần, nhưng bước chân vẫn đẩy nhanh tốc độ.
Tôi không biết miêu tả sao, hành lang vốn không rộng, các phòng cũng không nhiều. Ấy vậy mà tôi đi mãi không hết, giống như, giống như tôi đang chạy tại chỗ vậy.
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt tôi bỗng chốc trắng nhợt khó coi.
Bỗng, một con sâu nháy mắt nhào tới, bám lấy bả vai tôi. Ngay sau đó, đau đớn truyền vào đại não. Tôi cắn răng, tay còn lại xoay chuôi kiếm đâm ngược ra sau hòng hất thứ đó xuống.
“Chạy đi!” Mắt thấy đâm nhiều lần nhưng thứ đó vẫn bám sâu như đỉa, hàm răng lổm chổm cắn chặt vào vai, khiến tôi nhịn không được kêu rên. Bất đắc dĩ dùng hết sức lực ném Kanon ra một khoảng cách. Bàn tay chợt động, thanh Mặc kiếm còn lại tức thì xuất hiện, chém mạnh.
Vì muốn để cho thứ đó rời khỏi, tôi cắn răng dứt khoát chém sượt qua da thịt bả vai. Bây giờ không cần nhìn cũng biết máu tươi đầm đìa thế nào, bởi cơn đau cứ như thủy triều liên tục lại liên tục ập vào dây thần kinh, khiến tôi sắp hỏng mất.
“Ran, cẩn thận! Đằng sau!!!” Thanh âm Kanon khẩn cấp vang lên.
Gần như lời Kanon vừa dứt, tôi đã dùng hết sức còn lại bật mạnh như lò xo nhảy lên trước.
Nhưng tốc độ vẫn không tránh kịp thứ kia, lại thêm một con nhào tới cắn vào đùi, khiến cơ thể tôi lung lay khuỵu xuống.
Sức lực không rõ bị xói mòn lợi hại, nhưng tôi không dám ngã xuống lúc này. Cơ thể theo phản xạ vung kiếm muốn cạy xuống hàm răng sắc nhọn của chúng. Thứ đó cắn quá chặt, khảm sâu vào da thịt, càng cạy máu tươi càng chảy ra.
Ánh mắt tôi đã dần trở nên mơ hồ, bàn tay nắm giữ thanh kiếm không còn được chắc, chỉ cần một chút tác động nhỏ liền rời ra.
Không thể như vậy? Mình không thể dừng lại ở đây, mình còn rất nhiều việc phải làm, mình muốn thoát khỏi cái mộng ảo chết tiệt này.
Tâm trí nhớ đến gia đình ở hiện thực, tôi mạnh mẽ cắn lưỡi khiến đầu óc thanh tỉnh đôi chút. Lau đi máu tươi từ khoé miệng chảy xuống, cơn đau nhói lan truyền từ đầu lưỡi nhanh chóng làm tôi thanh tỉnh, cả sức lực cơ thể lung lay đứng vững, tựa vào thanh kiếm đang chống xuống.
Nhưng có lẽ vị thần may mắn đang ngủ quên, hoặc không còn thích độ nhân loại nữa. Toàn thân tôi chỉ mới bình ổn chưa được hai giây, lại có thêm hai con cắn lên eo và cánh tay, mạnh đến nỗi như muốn cắn đứt tôi thành mấy mảnh vậy.
Tôi không chịu nổi kêu lên, cả thân hình bỗng chốc đổ ầm xuống mặt đất. Sự đau đớn lấn át lý trí, tôi loáng thoáng nghe được thanh âm Kanon, nhưng bên tai đã ù không còn nghe thấy, cặp mắt sương mù nhìn một mảnh đen mịt. Mất đi ý thức.
...
- Cậu ấy có thể tỉnh lại không?
- Thương tích nặng thế này, sợ là với năng lực tôi không đủ.
- Cầu trời, mong chị ấy tỉnh lại.
...
Những giọng nói hỗn loạn xen kẽ vào nhau truyền vào màng nhĩ, nhưng vẫn không cách nào tỉnh dậy. Tôi nhìn tình cảnh trước mắt, mím môi nhăn mày.
Hiện tại linh hồn tôi đang trôi nổi giữa dòng biển mênh mông, nói dễ hiểu là tôi vẫn ở trong thức hải, tựa như linh hồn và thể xác đang tách rời nhau. Tình huống này khiến tôi bỗng chốc luống cuống.
Trong đầu không có ý tưởng gì, tôi chỉ biết cứ vậy đi tiếp, bất giác đã đi được quãng dài. Bỗng nhiên, một trận lốc xoáy từ bốn phương ùa tới, linh hồn mong manh liền bị cuốn theo. Tôi hoảng hốt, giơ tay loạn xạ như muốn bắt vật nào đó, theo như hiểu biết nông cạn của tôi, linh hồn này mà bị xé nát, vậy trăm phần trăm không phải điều gì tốt lành.
Bàn tay bỗng bắt được cái gì, tôi không thèm nhìn, bản thân nhanh chóng kéo linh hồn mong manh này chống chọi trận lốc xoáy. Nhưng không chỉ dừng lại ở đây, cuồng phong qua đi, mặt biển vốn yên ả bắt đầu gợn sóng mãnh liệt, màu sắc xanh biếc tươi đẹp phút chốc liền biến thành màu đỏ như máu.
Bấy giờ tôi mới để ý cái gì dẫn dắt tôi, ánh mắt trong suốt vừa chạm đến, tức khắc líu lưỡi.
Đây không phải quyển sách quỷ khi tôi làm nhiệm vụ Quỷ Thư đó sao? Tưởng đã bị hủy rồi chứ, sao nó lại nằm trong đầu tôi? Tại sao???
Trăm mối ngổn ngang, hỗn độn trong gió, chính là tám chữ miêu tả cảm xúc tôi bây giờ. Cái quái gì vậy chứ? Chuyện kia chưa hết chuyện khác đã tới, đúng là tổn thọ mà.
Thế nhưng, chuyện tiếp theo lại làm tôi kinh hãi hơn. Tiếng nói đều đều của hệ thống bất ngờ vang lên:
[Linh hồn khế ước. Khởi động!]
[Quá trình dung hợp. Loading 1%]
Khoan đã... Ha ha...
Cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Không phải như tôi nghĩ đi?
Nhìn trận pháp hiện lên dưới chân ngay khi giọng nói hệ thống vừa dứt. Kì diệu là linh hồn tôi như bị định trụ, đứng trơ mắt nhìn mọi thứ đang xảy ra.
Thời điểm hệ thống thông báo đã load xong, ánh mắt dần trở nên mất tiêu cự, đầu óc lại một lần nữa tối sầm.
...
- Nhìn kìa... Chị Ran! Chị Ran!
- Ran... Tỉnh lại đi!
- Sao chị ý vẫn còn chưa tỉnh? Chị Ran!
- Ran...
Những giọng nói hỗn loạn lần thứ hai ùa vào tai, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Lông mi rung động, tôi cố gắng nâng đôi mắt đã đóng chặt, chợt nheo lại thích nghi ánh sáng.
- Chị Ran tỉnh rồi!!!
- Ran, thế nào rồi?
Đôi mắt tôi chớp động mấy lần thích nghi, cử động cổ nhìn nghiêng sang bên. Phát hiện Tina và Kanon vẻ mặt lo lắng nhìn mình, ngoài ý muốn thấy phía sau hai người còn một người nữa, chỉ là bị che khuất tầm mắt nên nhất thời không nhìn thấy. Tâm tư khẽ chuyển, tôi chống tay muốn ngồi dậy.
- Đừng đừng chị Ran, chị đang bị thương. Không thể ngồi dậy đâu!
Tina sốt ruột muốn vươn tay đỡ, nhưng bỗng nghĩ cái gì, tức khắc rụt về. Kanon bên cạnh cũng dùng im lặng tỏ rõ thái độ.
Miệng khẽ mấp máy, thấy Kanon hiểu ý lấy chai nước ra, sau khi nhấp một ngụm mới cảm thấy cổ họng bớt khô khốc. Tôi im lặng cảm nhận tình trạng cơ thể, phát hiện những chỗ bị thương đã được người xử lý băng bó, không cần nghĩ cũng biết là nhờ họ. Tôi ngước mắt lên, cất giọng cảm kích:
- Cảm ơn hai người!
“Không có gì! Bọn em cũng không hỗ trợ gì nhiều, chị cảm ơn thì cảm ơn người này nè.” Tina vừa xua tay nói, thân thể vừa chuyển để một chỗ hổng cho tôi nhìn. Khi nhìn thấy là ai, tôi liền bất ngờ.
- Mika?