Mộng Hồi Đại Thanh

Chương 5: Chương 5: Giả bệnh




“Giả bệnh”! Chỉ có hai chữ này, song lại khiến tôi một đêm mất ngủ. Chữ viết này tôi không nhận thức, cũng không cách nào biết được đây rốt cuộc là một lời cảnh cáo hay một câu gợi ‎ý. Nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy đầu như sắp nứt ra, chợt phát hiện sắc trời đã sáng, mà như cũ vẫn không nghĩ ra đầu mối nào, đành phải khoác áo đứng dậy vận động một chút, tay chân tê dại, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng đầu lại càng đau… Bước tới bên bàn, cầm ly trà đêm qua thừa lại, không suy nghĩ nhiều, dốc cạn một hơi… Thật khổ! Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy một cỗ mát lạnh đi thẳng xuống lồng ngực, đầu óc nhất thời tỉnh táo rất nhiều. Tôi lắc đầu, quyết định, nếu từ điều kiện khách quan không cách nào làm ra phán đoán, vậy cũng chỉ có thể thuận theo trực giác.

Giả bệnh!!! Làm ra quyết định, tâm lý nhất thời yên ổn không ít, cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để giả bệnh đây? Quay đầu sang thấy trong gương đồng đầu tóc tôi tán loạn, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm. Ha ha! Tôi không khỏi bật cười, chậc, không cần giả vờ đã rất giống… Duỗi thắt lưng, xoay người trở lại giường nằm xuống, dù sao đã là bệnh nhân thì phải nằm trên giường, không phải sao? Giờ chỉ cần chờ tiểu thái giám hoặc Tiểu Xuân tới phát hiện tôi mắc “bệnh” là được.

Tôi nhắm mắt lại, đầu óc giống như có xe lửa chạy qua, từng màn từng màn thoáng hiện. Đến tột cùng là ai, tôi nhịn không được suy nghĩ… Đối với giả bệnh hậu quả thế nào, tôi lại không quá để ý, cùng lắm thì bị đuổi về nhà. Dù sao mỗi lần tuyển tú cũng phải có người cảm lạnh cảm cúm, hơn nữa hiện tại tôi cũng không thoải mái, nhức đầu là thật, nếu thái y tới xem mạch, nếu không nghiêm trọng thì chí ít cũng là lo âu quá độ, bên ngoài bị cảm bên trong ưu sầu, cái này cũng không tính là khi quân. Huống hồ ngày hôm qua một phen trải nghiệm, tôi bị kinh hách là thật…

Đang đắc ý nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói, có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Cô nương, canh giờ đến, nên đứng dậy.” Tôi ngừng thở, sau đó ho khan mấy tiếng, không hề hồi đáp hắn. Bên ngoài thái giám lại gõ gõ cửa: “Cô nương, nên đứng dậy, thời gian không còn sớm.” Tôi như cũ không nói chuyện. “Cô nương, sai canh giờ là không thể, ta tiến vào đây.” Hắn ở bên ngoài đợi một lát, rồi mới đẩy cửa, trước tiên thò đầu vào nhìn, tôi vội vàng nhắm mắt, hắn phát hiện tôi còn nằm trên giường, vội vã đi tới: “Cô nương, cô đây là thế nào?” Tôi hơi hơi mở mắt ra, thấp giọng nói: “Công công, ta không thoải mái…”

“A? Cô chỗ nào không thoải mái?” Thái giám dán mắt nhìn tôi, rõ ràng có chút hoài nghi.

“Ta nhức đầu, thân thể cũng khó chịu… Khụ khụ!” Tôi ho nhẹ hai tiếng. “Ai u, phải làm sao đây, hôm nay là ngày quan trọng như thế, cô đợi chút, ta ra ngoài một lát.” Thái giám vội vàng đi ra, tôi vừa mới định cử động bắp đùi, liền nghe tiếng người đến gần, vội vàng khôi phục nguyên trạng tiếp tục giả vờ bệnh.

“Trương tổng quản, ngài nói chuyện này phải làm sao, hôm qua còn tốt đẹp, nô tài cũng không cảm thấy gì, hầu hạ rất tốt, hôm nay liền…”

“Tiểu tử ngươi bớt lải nhải!” Một giọng trách mắng, tôi nghe ra là chủ quản sinh hoạt thường ngày của tú nữ tuyển tú lần này Trương công công, người ngày đầu tiến cung liền giảng luận “biến vịt biến phượng hoàng”.

Cửa đẩy ra, Trương công công đi vào, đến bên giường, tôi tuy nhắm mắt, cũng biết hắn đang cẩn thận quan sát. “Đại cô nương, cô chỗ nào không thoải mái?” Hắn hỏi tôi. Tôi giương mắt, mơ mơ màng màng nhìn hắn, “Ta nhức đầu, thân thể cũng đau nhức.” Nhìn thấy mặt Trương công công ngoài cười nhưng trong không cười, tôi âm thầm cảnh giác, biết rõ công công như hắn đều là người tinh anh, nửa điểm sai lầm cũng nhìn ra được. “Ồ…” Hắn kéo dài thanh âm, “Hôm qua không phải còn rất tốt sao?”

“Ta khả năng là ngủ không được tốt, suy nghĩ quá nhiều… Khụ khụ!!” Tôi thay đổi bằng giọng nói rất nhỏ.

“Ừm, suy nghĩ quá nhiều.” Trương công công lập lờ nói, “Như thế, cô hôm qua…” Nói còn chưa dứt lời hắn đã nuốt vào, ho khan một chút, “Như vậy, Trụ Nhi, ngươi đi mời thái y đến, nhanh lên!”

“Vâng!” Tên tiểu thái giám bên cạnh đi như tên bắn.

“Đại cô nương, lát nữa thái y cũng nói cô không khoẻ thì ta cũng chỉ có thể giúp cô báo bệnh, hôm nay đại tuyển không thành…” Tôi ra vẻ vội vã: “Ta không việc gì… Khụ khụ… Chỉ là có chút không thoải mái… Không có gì đáng ngại.” Nói xong thở gấp.

“Hừ hừ, đáng ngại hay không không phải cô định đoạt, nghe thái y đã.” Hắn nói xong xoay người ngồi bên cạnh bàn, đánh giá tôi, tôi lại sợ diễn kịch thêm không nổi, chỉ có thể nhắm mắt, cũng không dám cử động, cứ như vậy cứng ngắc nằm.

Rốt cục thái y đến, bảo tôi vươn tay ra để bắt mạch, tôi liếc trộm nhìn, thấy thái y đang nhắm mắt vuốt ria mép thì đột nhiên mở mắt, tôi mau chóng nhắm lại, cảm thấy hắn đưa tay thả trở về. “Lý thái y, như thế nào?” Tôi nghe Trương tổng quản hỏi. “Cũng không có gì trở ngại, bất quá suy nghĩ quá mức, trúng gió cảm lạnh, lại không được điều dưỡng tốt.” Lý thái y chậm rãi đáp.

“Vậy hôm nay tuyển tú…”

“E là không được. Thứ nhất là cần nghỉ ngơi, thứ hai là mang bệnh vào cung cũng không tốt, ta sẽ viết đơn thuốc, cô nương tốt nhất cần nghỉ ngơi thoả đáng.” Lý thái y bước đến bên cạnh bàn kê đơn. Trương công công khẽ khom lưng: “Đại cô nương, cô cũng nghe rồi đấy, hôm nay e là không thể đi, cô trước hết uống thuốc nghỉ ngơi, ta sẽ tự đi bẩm báo chủ tử.”

“Vậy thì phiền toái công công.” Tôi nói.

“Vâng. Trụ Nhi, ngươi hầu hạ, đừng để người nào tới gần đây tránh khỏi lây bệnh.” Nói xong nhấc chân đi. “Vâng! Ngài đi thong thả, tiểu nhân tiễn ngài.” Tiểu thái giám vội vàng tiễn hai vị đi ra, về phần tôi người bệnh lại bị bỏ qua một bên. Điều này cũng tốt, giằng co nửa buổi, tôi cũng ra một thân mồ hôi, cảm thấy đầu cũng không đau, trên người cũng không còn nóng, a a, nếu thái y còn kéo dài thời gian xem mạch, tám phần liền nói tôi không bị bệnh. Nghĩ đến Tiểu Xuân cũng không thể tới đây thăm tôi, không biết nàng hôm nay kết quả thế nào, một bước lên trời hay vẫn là… Haiz! Cũng không còn sức lực lo lắng cho nàng, hiện tại tôi chỉ lo một việc —— bụng tôi rất đói, kêu ầm ĩ. Có điều bệnh nhân mắc phong hàn thì phải để bụng rỗng, tôi nhớ trong 《 Hồng Lâu Mộng 》viết như vậy, phương thuốc gia truyền của Giả phủ chắc cũng như bí phương của Thanh triều…

Aiz! Dù có than thở cũng đành chấp nhận, chỉ không rõ đến khi uống xong chén thuốc có hay không đói nữa.

Tiểu thái giám hầu hạ tôi uống thuốc, giúp tôi đắp kín chăn để ra mồ hôi, tôi nóng đòi mạng, bụng lại rỗng không, mồ hôi tuôn như mưa, hắn lại cao hứng bảo tôi sẽ nhanh tốt lên. Tôi dở khóc dở cười, giờ mới hiểu được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông. Một lúc sau, lơ mơ nửa ngủ nửa tỉnh, không biết qua bao lâu chợt cảm giác có người đang nhìn, mở to mắt, một khuôn mặt cười rạng rỡ ánh vào đáy mắt…

Tôi thở hắt ra, rốt cục có chút minh bạch: “Tiểu quỷ, cậu tới làm gì?” Như tôi sở liệu, khuôn mặt cười lập tức biến thành tức giận.

“Ta đã nói, ta không phải…” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn xuống tôi, “Cô mưu tính để làm ta tức giận… Hừ!” Hắn trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi nhắm mắt, cười nói: “Cậu cũng mưu tính tôi không phải sao?” Hắn sửng sốt, nhìn tôi, tôi từ trong chăn giơ lên nắm tay đặt trước mặt hắn, mở ra, một tờ giấy nhỏ dính đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay. Hắn cười, rất vui vẻ, nắm tay tôi, nhìn vào, đột nhiên lại hôn lên. Tôi cả kinh, dùng sức giãy thoát ra, thở hổn hển, bất giác nhìn về phía lòng bàn tay, tờ giấy đã không còn. Tên nhóc nọ cười thật đắc ‎ý, tôi liếc hắn một cái, nhắm mắt lẳng lặng chờ.

“Cô còn thật sự bị bệnh, lợi hại lợi hại…”

Tôi sửng sốt một chút, mở mắt ra, vốn cứ tưởng rằng hắn sẽ giải thích vì sao hắn buộc tôi làm như vậy. “Đúng rồi, nhờ cậu ban tặng cả.” Tôi nhìn lại hắn, thực có chút tức giận. Hắn cười nhích lại gần, tôi lui dần về sau, kết quả… Vẫn là một dạng, thiếu gia hắn bất động như núi, nghĩ gì làm nấy, tôi hung tợn nhìn khuôn mặt hắn dựa vào vai tôi, đang nghĩ có nên cho hắn một đấm hai đá, vì giảm béo nên tôi từng đi học Taekwondo, chút sức lực này vẫn có thể.

“Nếu không làm như thế, hôm nay cô sẽ phải qua chỗ Bát ca.”

“A?” Tôi quay đầu lại, hắn đang yên lặng nhìn tôi, trong mắt có cảm xúc khó nói ra cùng một nét đau xót thoáng hiện. Tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí không muốn hỏi chuyện qua chỗ Bát ca có ‎ý tứ thế nào, chỉ để hắn dựa vào tôi, lẳng lặng thay hắn sẻ chia một số thứ không rõ nên lời. Aiz! Nghĩ về cuộc đời hắn, tôi không khỏi thêm thương tiếc cậu nhóc trước mắt này. Đang suy nghĩ, cửa đột nhiên bị mở, tôi hoảng hốt nhìn lại…

Chỉ thấy vị tiểu thái giám Tần Trụ Nhi kia thò đầu bước tới, tim tôi đập cấp tốc, phản ứng đầu tiên nghĩ được là đem chăn trùm lên Thập Tam a ca bên cạnh tôi, hủy tang chứng vật chứng, nhưng trong tiềm thức lại hiểu rõ làm như vậy thật vô ích, vậy nên phút chốc trong đầu hàng trăm ‎ý niệm xoay chuyển, lại không có cách nào dùng được, lúc ấy chỉ có thể tại chỗ sững sỡ, không biết làm gì mới tốt. “Cô hiện tại chính là giết ta cũng không nói một câu, ha ha!” Thập Tam a ca đột nhiên nói bên tai tôi. Tôi cả kinh, xoay người nhìn hắn, vẫn đang tự tại dựa vào tôi, cười tít mắt, tôi có chút ngờ ngệch, lúc này Tần Trụ Nhi đã đi tới đối diện rồi dừng lại, tôi nhìn hắn, không ra biểu tình gì, tôi thở ra một hơi, minh bạch, quay đầu nhe răng cười nói: “Không sai, đem hắn với cậu cùng nhau giết thì coi như tôi nói trước rồi nhé?”

“Ha ha…” Thập Tam a ca cười to, đúng là khiến người ta tức nghiến răng nghiến lợi, từ khi quen biết hắn, hầu như mỗi lần đều bị dọa cho hoảng sợ, chê mệnh tôi thọ quá sao? Còn chưa đến phiên tôi ồn ào, Tần Trụ Nhi đã vọt lên: “Chủ tử tốt của ta, nhỏ giọng một chút, bị người nghe thấy thì sao, ngài biết rõ các vị gia khác ở chỗ này đều có người mà!”

“Hừ…” Hắn dừng cười, sắc mặt âm trầm xuống, nắm bím tóc tôi xoa nắn. Tôi nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm thở dài, so với cậu bé có vẻ mặt nham hiểm hung ác trước mắt này, vẫn là Thập Tam a ca khiến người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi tốt hơn. Đang nghĩ ngợi, nghe thấy tiểu thái giám nói: “Gia, nên đi thôi, một lát nữa tuyển tú xong rồi, mọi người đều trở về, khiến người khác bắt gặp được lại không hay.” Dận Tường ngẩng đầu, giận dữ nhìn Tần Trụ Nhi: “Ngươi cho rằng gia sợ sao?” Tần Trụ Nhi vội quỳ xuống, “Aiz, chủ tử, ngài không sợ nhưng cũng phải thay Minh Vy cô nương suy nghĩ…” Hắn sửng sốt, nhìn về phía tôi. Tôi thật yên lặng nhìn lại.

“Cô sợ sao?” Hắn hỏi. “Sợ chứ!” Tôi ăn ngay nói thật. Đương nhiên sợ, bị người ta bắt gặp thật không hay ho, nhưng cũng không phải rất sợ, nghĩ nghĩ sợ chết là thật, nhưng không quá sợ ra chuyện, binh đến tướng ngăn thôi. Chỉ là tại nơi hoàng cung này mà lại xảy ra chuyện gì đó, đại khái cách cái chết cũng không xa, cho nên vẫn là sợ thì tốt hơn… Đang nghĩ ngợi lung tung, hai mắt cũng vô thức nhìn chằm chằm hắn. Bỗng nhiên hắn cười: “Cô thực cùng người khác bất đồng, cô nương khác khẳng định sẽ nói cùng ta đồng sinh cộng tử gì đó, cô lại thành thật, hừ hừ…” Hắn quay đầu đi, thân thể vẫn bất động. Tôi thấy Tần Trụ Nhi gấp gáp đến mức ứa ra mồ hôi nhưng lại không dám khuyên gì thêm, cũng vì biết rõ vị chủ tử này tính khí nóng nảy, chỉ có thể nháy mắt liên tục với tôi. Tôi xoa xoa bờ vai bị hắn gối đau nhức, thấy hắn vẫn là không để ý tôi, trong lòng minh bạch, hắn thích tôi không giống người thường, nhưng hiện tại cái không giống người thường này lại khiến hắn không thoải mái, than thở, hóa ra vẫn chỉ là một cậu nhóc. Tôi đưa tay qua, kéo mặt hắn trở lại, nhìn vào mắt hắn, vẫn quật cường như vậy, có người nói tự tôn cùng tự ti đi ngược với nhau, nhiều đau xót như vậy cũng không đè sập hắn, nhưng lại đem cậu nhóc này trở nên mẫn cảm hơn nhiều.

“Trong cung này có người cậu quan tâm đúng không, cậu không muốn làm bọn họ khó xử chứ?” Tôi nhẹ nhàng cười nói, hắn sửng sốt, nhìn tôi chăm chăm. Tôi như cũ bình tĩnh, hắn thông minh như vậy không thể không minh bạch ý tứ của tôi, vị Tứ gia kia là người hắn thân thiết nhất đi… Hắn chậm rãi duỗi tay bắt lấy tay tôi, kéo tôi về phía hắn, tôi biết rõ chính mình không thể giãy thoát khỏi hắn, huống chi tôi chẳng hề chán ghét cậu nhóc quật cường này, cảm thấy hắn tựa như em trai mình vậy, còn có điều gì khác, đang nghĩ thì đã bị hắn ôm lấy gắt gao.

“Tứ ca đang giúp ta nghĩ biện pháp, tóm lại sẽ làm cho cô lưu về bên chúng ta, cho nên, cô…” Hắn dừng lại, buông tôi ra, yên lặng nhìn tôi một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Tôi sửng sốt, nhìn hắn rời đi kiên quyết, chỉ lưu lại một câu không rõ thật giả như thế. “Tôi đã biết!” Tôi bất giác lớn tiếng gọi với theo, mười phần chắc chắn. Tần Trụ Nhi đang định đi theo ra cửa, bị lời của tôi dọa đến mức bước chân lảo đảo, ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn tôi, tôi nghe thấy bên ngoài mơ hồ một tiếng cười khẽ, liền thở một hơi thật mạnh, cúi đầu, nhìn tiểu thái giám nửa ngồi bên cạnh cửa cười nói: “Ha ha, bệnh của ta đã tốt lên, Trụ Nhi công công, có rượu với thức ăn ngon không?”

Thật là thỏa lòng thỏa dạ, ăn uống no đủ lại đi tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái nửa dựa vào đầu giường, tiện tay nhìn một quyển sách, lật lật từng tờ, nhưng tâm tư cũng lại không đặt vào nó. Ngày hôm nay Thập Tam a ca tới, cũng chưa nói tỉ mỉ ngọn nguồn, tự mình cẩn thận suy nghĩ, cũng chỉ có thể hình dung được đại khái: thứ nhất, Thập Tam a ca muốn có tôi, mà Tứ a ca cũng không giống như phản đối; thứ hai, Bát a ca nơi đó có vẻ như cũng đối tôi có hứng thú, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ hẳn là vì thế lực phụ thân cùng gia tộc hiện tại của tôi chăng, lại nói hai thế lực trái ngược này đều coi việc khác là thứ yếu, Tứ a ca kia tám phần cũng là vì cái nguyên do này thôi. Trái lại Thập Tam a ca Dận Tường…

Tôi không khỏi lắc đầu, tin tưởng rằng đầu tiên hắn là vì có thiện cảm với tôi mới mong muốn có được tôi, nhưng nguyên nhân kia e là cũng chiếm một bộ phận. Tôi không ấu trĩ đến mức nghĩ chuyện gì cũng là màu hồng, đọc nhiều sách sử như vậy cũng hiểu được, những người kia đều trưởng thành từ sớm, tranh giành quyền lợi e đã là một loại bản năng. Bất quá căn cứ theo lịch sử đã diễn ra cùng với quan sát của mình, hiện tại nếu muốn sống yên ổn ở thời đại này, Thập Tam a ca cùng Tứ a ca sau lưng hắn là lựa chọn tốt nhất. Tôi không khỏi cười khổ, lúc ở nhà toàn bị mẹ già kêu không có mắt nhìn xa trông rộng, chuyện gì cũng không dùng đầu óc, nhưng giờ ở nơi này, bị hiện thực đùa giỡn, nhìn gì cũng giống như cải bắp, phải bóc từng lớp từng lớp, thấy được ruột bên trong mới kiên định. Trước kia cảm thấy kiểu người này nội tâm rắc rối lại có chút biến thái, thấy ai cũng nghĩ là người xấu, nhưng hiện giờ tôi nhìn người khác ít nhất cũng thấy ra một nửa là người xấu, chẳng lẽ nói tôi đã trở nên biến thái một nửa rồi chăng?

Aiz… Khó có khi hồ đồ, tôi thực có chút lĩnh hội, nếu chuyện tốt đẹp kiểu này lại diễn ra thì tránh không nổi suy xét hỏng bét hết. Ngẩng đầu xoay xoay cần cổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhanh tới buổi trưa, chắc đã tuyển lựa xong rồi, không biết Tiểu Xuân như thế nào, hi vọng nàng hết thảy thuận lợi. Tạm thời không kể tôi thực thích cô bạn này, tâm lý hôm nay tự nhiên toát ra nhiều tâm sự như vậy, nếu thêm một mỹ nhân hai mắt đẫm lệ đòi tìm cái chết, thế thì tôi… Nghĩ đến loại tình cảnh ấy, một thân da gà chợt nổi lên. Nhấc chăn ra, bước xuống giường, ra lệnh cho bản thân không được nghĩ thêm nữa, điều này chỉ làm thương tổn thân thể thôi. Ở trong phòng đi lại hai vòng, suy nghĩ đột nhiên trở lại câu nói “Lưu về bên chúng ta…” Là có ‎ý gì? Chúng ta, chỉ hắn cùng Tứ a ca, vẫn là… “A!” Tôi không kìm được kêu lên một tiếng, không nên không nên, đầu đau như vậy rồi, dẹp hết dẹp hết, không quản nữa. Trực giác đã mách bảo tôi đã lựa chọn tin tưởng Thập Tam a ca, vậy thì phải tin tưởng!

Hạ quyết tâm thế nên trong lòng không còn làm ầm ĩ, rót ly trà súc miệng, xoay người vừa mới trở về giường, liền nghe bên ngoài một trận ồn ào, chẳng lẽ các nàng trở về? Tôi vội vàng chui vào chăn, bình ổn cảm xúc, cầm sách lên, vểnh tai nghe động tĩnh. Ríu rít rối loạn cũng nghe không rõ ràng, chỉ có thể nhận ra có tiếng người phấn khởi, cũng có người đang khóc… Tôi không khỏi khẩn trương, thế Tiểu Xuân…

Một trận tiếng bước chân truyền tới, loáng thoáng nghe được có người đang hỏi thăm Tần Trụ Nhi về bệnh tình của tôi, tám phần là Tiểu Xuân, đang nghĩ ngợi, bước chân lại càng gần.

“Bệnh của cô nương đã không ngại, ra được thân mồ hôi, bất quá vẫn không nên nói nhiều, cần phải nghỉ ngơi.” Tiểu thái giám thấp giọng nói.

“Ừ, đã biết.”

Quả nhiên là Tiểu Xuân. Tôi vội nằm xuống, mau chóng đắp chăn lên, nhắm mắt lại, lòng nghĩ nếu như nghe thanh âm của nàng không đúng, vậy chỉ có thể giả ngủ trước, chờ nàng tỉnh táo lại mới cùng nàng bàn kỹ hơn. Rồi nghe thấy nàng đẩy cửa tiến vào, “Tỷ tỷ?” Tiểu Xuân gọi tôi một tiếng, nhưng tôi thật nghe không ra cảm xúc của nàng xấu hay tốt, trời ạ, giờ thế nào mới tốt, cắn răng một cái, sớm muộn thò đầu ra cũng đều một đao cả, tôi mở mắt nhìn về phía Tiểu Xuân, không khỏi sửng sốt, chuyện này là sao đây…

Mê mê mang mang, hai mắt tựa như rơi vào ảo giác, hiển nhiên là đang nhìn tôi, ánh mắt xuyên thấu tôi mà lại rơi vào nơi chưa biết nào đó. Tôi sững sờ nhìn Tiểu Xuân, trong lòng thầm nói, chuyện này tới cùng là sao, là được tuyển hay không được tuyển vậy, chẳng lẽ!!! Tôi chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh, lời nói vừa ra khỏi miệng liền hối hận, “Muội thấy Thái tử gia?” Tiểu Xuân kinh hãi, yên lặng nhìn tôi , tôi sợ run cả người, trong đầu liều mạng thay đổi ý nghĩ…

“Tỷ tỷ, tỷ…” Đôi mắt Tiểu Xuân tỏa ra ánh nhìn u ám. “A? Chẳng lẽ ta nói đúng rồi? Ta chỉ thuận miệng…” Tôi ra vẻ so nàng càng giật mình, nhìn vào nàng. Tiểu Xuân thầm thở ra một hơi, nhưng vẫn có chút hoài nghi, không nói chuyện, đánh giá tôi từ trên xuống dưới. Tôi hỏi ngược trở về: “Muội sao vậy, gặp thì gặp, chẳng lẽ còn có gì khác…”

“Không, không có, chỉ là bị tỷ làm giật mình, đoán cũng thật chuẩn.” Tiểu Xuân vội đánh gãy tôi, nôn nóng nói, sắc mặt hồng lên, rất xinh đẹp. Lòng tôi lại trầm xuống, mặc kệ là lén nhìn hay gặp thẳng, không cho người khác biết, nàng cũng không muốn cho tôi biết. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười lạnh, nơi nhỏ này còn có thể giữ bí mật sao, không chắc có nhiều hay ít người đều đã nắm rõ thôi. Xem sắc mặt tôi ủ dột, Tiểu Xuân có chút chột dạ, “Tỷ tỷ, chỉ là gặp mặt, không có gì.” Tôi nhìn nàng, cười nói: “Thế cũng không đáng để muội ngạc nhiên đến vậy, hệt như cô con gái rượu chưa từng trải đời ấy.” Tiểu Xuân thấy tôi không miệt mài theo đuổi, thả lỏng hơn, cười tít mắt nói: “Tất nhiên, sao có thể cùng tỷ tỷ so sánh, thiên kim hào môn đại trạch.” Tôi cười lườm nàng một cái. Tiểu Xuân ngồi xuống bên cạnh tôi: “Còn chưa hỏi tỷ, thân thể như thế nào, xem ra thần sắc khá tốt.” Rồi nàng giơ tay đến trán ta nhẹ thăm dò một chút: “Cũng không nóng lắm, thật tốt, buổi sáng nghe tiểu thái giám nói xong, có vẻ rất nghiêm trọng, công toi muội nửa ngày lo lắng.” Tôi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Tiểu Xuân, thở dài, chẳng lẽ là vận mệnh? Kết quả đã quá rõ, nhưng tôi có thể giúp nàng sao? Hiện tại ngay cả bản thôi tôi còn…

“Tỷ tỷ?” Tiểu Xuân đụng nhẹ tôi. “A… Cám ơn muội, làm muội lo lắng rồi, thuốc của thái y tốt lắm, dù sao bây giờ ta cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng.” Tiểu Xuân gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, tôi kỳ quái nhìn nàng, không hiểu đây là ý gì. “Đáng tiếc, tự nhiên buổi sáng hôm nay tỷ lại bị bệnh, làm chậm trễ cả chính sự.” Tôi sửng sốt, thì ra là vì chuyện này, tôi cười cười: “Nhưng cũng không có cách nào khác, ông trời cố tình như thế, ta cũng không làm thế nào được. Lại nói ‘Tái ông mất ngựa’(1), ai biết có khi lại là phúc!” Tiểu Xuân cười: “Muội biết mà, tỷ tỷ là người lòng dạ rộng rãi, quả thật như tỷ nói, có khi cũng là phúc chưa biết chừng.” Tôi nhìn nàng, trong mắt toàn dấu chấm hỏi, nha đầu này lại giấu diếm cái gì, tôi vươn tay cù nàng, nàng tránh không được: “Ha ha, được rồi được rồi, muội nói cho tỷ, tỷ được phân đi Trường Xuân cung, làm nữ quan.” Tôi dừng một chút, chậm rãi thu tay về. Tiểu Xuân nhìn tôi như có suy nghĩ, hỏi tôi: “Tỷ biết đó là chỗ thế nào chứ?” Tôi cười nhẹ: “Biết, là tẩm cung của Đức phi nương nương.”

Nữ quan ư… Tôi ôm ly trà xanh ngồi bên cửa sổ, an bài này tôi cũng đoán trước, vô luận thế nào hắn sẽ không để tôi đi làm tần phi gì đó, làm cung nữ lại cho tôi ủy khuất, để tôi xuất cung đến phủ Tứ a ca thì lại sợ Bát gia bọn họ lại ra thủ đoạn gì, cho nên, làm nữ quan là tốt nhất. Đức phi là mẹ ruột của Tứ a ca, Thập Tứ a ca, Thập Tam a ca lại đi theo Tứ a ca từ nhỏ đến lớn, a a, xem ra tôi hẳn sẽ không nhận ủy khuất nào, chắc là thế…

Một cơn gió nhẹ thổi tới, tôi nhìn bóng đêm mỏng manh, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ trong lòng mềm nhẹ. Quả là một ngày căng thẳng cùng kích thích! Vận mệnh của tôi trong một ngày đã được quyết định, mà khiến tôi có chút sợ hãi là, vận mệnh này dần dần sẽ phần nhiều là do người khác quyết định, aiz!

“Ha ha, hì hì…” Một trận tiếng cười mơ hồ truyền tới, tôi mở mắt ra nhìn qua, là từ gian phòng của Nạp Lan Dung Nguyệt vọng lại. Buổi chiều hôm nay đã nghe Tiểu Xuân kể, nàng là người duy nhất được phong Tần, còn có ba bốn người được phong làm Quý nhân, cho nên nàng đương nhiên đắc ý, Dung tần cơ đấy… Về phần Tiểu Xuân thì chỉ là cung tần bình thường, phẩm cấp không cao, nhưng cũng được tính là một trong số nữ nhân của hoàng đế, nếu như mệnh tốt, vẫn là có hi vọng. Tôi không khỏi lắc lắc đầu, aiz! Đến giờ tôi cũng học đem vận mệnh tới giải thích hết thảy. Tiểu Xuân lại bình chân như vại, vinh sủng không sợ, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, điều này mới là đáng sợ. Trước ngày hôm nay nàng muốn được trúng tuyển, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng bây giờ lại trở nên không để tâm, chẳng lẽ nàng sẽ thật sự bước trên con đường đó? Tôi rùng mình một cái, điều ấy thật quá đáng sợ. Nàng đã là một phần tử trong hậu cung của hoàng đế, thân phận cơ hồ không có khả năng nào để thay đổi, dù cho hoàng đế vĩnh viễn nghĩ không ra nàng là ai. Tôi tóm lại vẫn cảm thấy là lạ, tiểu thuyết là tiểu thuyết, là bịa đặt, làm sao lại trở thành thật được. Tuy nhiên nghĩ lại, tôi cũng có ngày chạy đến cái thời đại này, điều không thể nào xảy ra nhất cũng xảy ra, khiến cho chuyện gì ly kỳ cũng trở thành có thể. Tôi ngầm hạ quyết tâm, phải tận lực trợ giúp Tiểu Xuân, bởi vì nàng là cô gái tốt, cũng là người bạn đầu tiên của tôi ở nơi này. Tôi đứng dậy, duỗi thắt lưng, quyết định leo lên giường đi ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi Trường Xuân cung, chiều muộn hôm nay Trương công công vẻ mặt kỳ quái thông báo cho tôi. Chính tôi minh bạch, giống tôi một người sinh bệnh không đi tuyển tú mà lại còn có nơi như vậy để đi, chắc chắn là có bối cảnh phía sau. Nhưng tôi lại không nói gì, chỉ cung kính lễ độ tiếp tờ giấy na ná ủy nhiệm thư.

Ngày mai tôi chân chính bắt đầu kiếp sống nơi hoàng cung, tôi một lần nữa nhắc nhở bản thân nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, từng bước thận trọng, tìm bằng được căn phòng bí mật nọ, sau đó sẽ được về nhà. Nhưng lòng tôi lại mơ hồ đau, Thập Tam a ca, cảm giác về hắn trong lòng tôi đã có chút thay đổi, tôi không rõ mình làm hết thảy có phải hay không là đang lợi dụng hắn, nghĩ tới đôi mắt quật cường kia, tựa như mặt nước kết băng, băng tan sẽ là dòng nước chảy xiết, nếu như không cẩn thận giẫm phá… Tôi cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay băng lãnh hung hăng nắm chặt, không thể hô hấp. Ra sức lắc đầu, thở sâu một cái, chui vào chăn, không suy nghĩ nữa. Tôi chưa hề nghĩ sẽ thương tổn ai đó, nếu vẫn kiên trì làm như vậy, về phần kết quả thế nào…

“Phù!” Tôi thổi tắt ngọn nến.

*

Chú thích

(1) Tái ông mất ngựa, chưa biết họa phúc: Nguyên văn là ‘Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc’, lấy từ ‘Hoài nam tử – nhân gian huấn’, để chỉ mất mát tạm thời có thể sẽ đạt được cái lợi cho sau này. Hình dung tâm tính của con người, nhất định phải lạc quan hướng về phía trước.

Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: “Làm sao biết đó không phải là cái phúc?”. Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.