Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 18: Chương 18




“Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi, Ninh Hiên.” Dương Diệp sắc mặt hết sức khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ luôn mang theo giả ý ôn nhu chỉ còn lại lo lắng cùng bàng hoàng, “Báo cáo tôi đưa cho anh, thật sự không phải viết như thế.”

Lam Ninh Hiên đem thân thể mệt mỏi tựa vào trên hành lang màu trắng, trong phẫu thuật mấy giờ liên tục làm cho mắt anh ta có chút mỏi mệt, đôi mắt dưới cặp kình chậm rãi rủ xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà, giờ phút này anh không muốn thấy khuôn mặt Dương Diệp thống hận anh.

“Tôi biết, đó là báo cáo do tôi làm giả.”

Lam Ninh Hiên bị kéo lên, Dương Diệp hai tay dính máu nắm chặt cổ áo của anh, trong con ngươi đen tối tăm mang theo tơ máu đáng sợ, “Anh không có lý do gì để làm như vậy, tôi muốn anh nói cho tôi biết, anh vừa rồi chỉ là nói bậy nói bạ, là bởi vì ca phẫu thuật quá mệt mỏi, có phải hay không?!”

“Anh còn nhớ tôi đã từng hỏi anh, sự tồn tại của tiểu Cận đối với anh có phải rất quan trọng hay không?”

“Tại sao lại như thế! Bằng điểm ấy thôi mà anh cho là mình có thể giấu diếm bệnh tình sao?! Chuyện này thật vô lý! Tôi muốn anh nói thật...”

Lam Ninh Hiên nhìn bằng hữu thân thiết nhiều năm trước mắt, anh biết Dương Diệp không phải là một nam nhân lãnh huyết tàn khốc, tim của Dương Diệp cũng bị thiếu niên nhu nhược thiện lương kia hòa tan rồi.

“Chỉ bằng điểm ấy, anh đã buông tay, thì có nghĩa anh đã không còn liên quan gì đến cậu ấy, mà người duy nhất có quyền biết bệnh tình, chính là Tiểu cận.”

Dương Diệp nới lỏng tay, rốt cuộc anh cũng biết cảm giác ẩn ẩn bất an đến từ đâu, tiểu Cận cậu ấy….

[Cho dù... Tôi không muốn sống nữa... Cũng không được sao...?]

“Cậu ấy biết...?” Dương Diệp thì thào nói, từ khi cậu ấy rời khỏi Dương gia thì cậu ấy đã biết mình nhiễm bệnh rồi có phải hay không? Tại sao không ở lại để cho anh chăm sóc cậu, nếu anh biết thì anh đã không đưa cậu đến căn nhà nhỏ xa xôi hoang vắng đó.

Hàn cũng sẽ không tìm được cậu, cũng sẽ không gây nên tổn thương lớn như thế, kết quả, cái gọi là buông tay, vốn dĩ chỉ là lần thứ hai làm cho Cận nhi bị tổn thương.

“Là cậu ấy muốn tôi giấu anh, cậu ấy cũng không cho Ngải Nhi biết, nhưng lần này không thể gạt được nữa, hảo hảo chăm sóc cậu ấy đi, Diệp.”

Lam Ninh Hiên vỗ nhẹ bả vai Dương Diệp, “Anh chỉ còn lại cơ hội cuối cùng này để có thể bù đắp....”

“Ninh Hiên... Cho dù như thế... Anh cũng không nên giấu diếm!”

Dương Diệp đẩy tay Lam Ninh Hiên ra, kéo vạt áo trước của Ninh Hiên, không lưu tình chút nào đánh một quyền ở trên khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn ấy, không nghĩ tới Dương Diệp sẽ đột nhiên đấm mình nên Lam Ninh Hiên chật vật ngã lên sàn nhà bóng loáng, các nhân viên y tá cũng những người hiếu kì đều tụ tập lại xem, nhìn bóng dáng Dương Diệp nghênh ngang đi, Lam Ninh Hiên lau vết máu trên khóe miệng, giơ lên một mạt cười khổ, “Đau muốn chết, không nghĩ tới Diệp thật sự đánh tôi, chuyện tốt quả nhiên không nên làm nhiều.”

“Biết làm sao bây giờ..., ai bảo tôi không đành lòng nhìn thấy Cận vất vả bảo vệ bí mật này như vậy, không ngờ tôi cũng có lương tâm....”

Dương Diệp đi đến trước cửa phòng bệnh khép hờ, Ngải Nhi cùng Dung Soạn thật cẩn thận ở trước giường chăm nom Cận nhi suy yếu, anh chưa từng nghĩ tới thương tổn Cận nhi lại khiến mình hối hận nhiều như vậy, không biết anh còn có cơ hội hay không?

Lần này cho dù muốn chính mình thừa nhận thương cậu ấy cũng không sao cả, anh cuối cùng cũng hiểu được chân tình trong lời nói của người đời, chính là không đợi bất cứ ai, nếu bỏ lỡ, có lẽ sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.

“Lần này mặc kệ cậu đối với tôi có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu suy nghĩ muốn rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ không buông cậu ra nữa, cận nhi.”

Chờ sau khi cậu tỉnh lại, cậu có thể nghe tôi giải thích tất cả được không? Hy vọng cậu có thể tha thứ cho kẻ nhát gan đê hèn như tôi, xin hãy tin tưởng tôi, lần này tôi sẽ hàn gắn lại trái tim đã vỡ thành những mảnh nhỏ của cậu, đem nó trả lại cho cậu, vì thế đừng sợ bị thương tổn nữa.

Tôi tỉnh lại, liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt khép hờ bị ánh mặt trời chói chang bên ngoài làm cho không thể mở ra nổi, nắng gắt cùng với bầu trời thoáng đãng không mây, có lẽ đã qua bảy giờ.

Tiếng ghế sắt bên cạnh nhẹ nhàng va chạm sàn nhà, tôi chậm rãi hướng tầm mắt qua, người nọ đứng dậy, có lẽ thấy tôi tỉnh, thân hình thon dài che đi ánh mặt trời chói mắt cho tôi.

“Cận nhi, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Là thanh âm của Dương Diệp, anh đứng nơi đó nhưng vì nắng nên tôi chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt ôn nhu của anh, tầm mắt của tôi vẫn chưa quen ánh sáng đột ngột này, tôi lại nhắm mắt lại.

Có lẽ chỉ không nhìn thấy mới không khó chịu.

Chung quanh đột nhiên trở nên thực tĩnh lặng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của tôi, tôi chậm rãi mở to mắt, đảo qua cả phòng bệnh sáng ngời, Dương Diệp đi rồi, cũng không biết đi đâu.

Đến lúc sắp chết anh vẫn không chịu an ủi tôi, thậm chí nói một lời thích tôi thôi cũng khó như vậy sao?

Không phải lòng tôi tham lam muốn ép Dương Diệp yêu tôi, tôi chẳng qua không muốn ra đi trong luyến tiếc.

Dương Diệp từ chối chứng minh suy nghĩ của Hàn Viên đã sai rồi, Dương Diệp chỉ là chán ghét muốn đuổi tôi đi một chỗ khác cho khuất mắt.

Dương Diệp tuy rằng không để tôi ở trong lòng, nhưng vì anh nghĩ tôi thuộc về anh, cho nên anh mới không muốn tôi chết, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Sớm biết như thế, tôi lúc trước sẽ không khẩn cầu với trời cao cho tôi được sống thêm một thời gian nữa, sống làm gì cũng chỉ càng thêm đau khổ.

“Cận ca ca.”

Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên ở cửa phòng bệnh, tôi quay đầu, bà Dung và Dung Soạn đều chờ ở ngoài cửa, phía sau còn có Ngải Nhi, nhưng không có Dương Diệp.

Tôi đại khái biết Dương Diệp đi đâu.

Ngải Nhi dắt cánh tay mủm mỉm của Dung Soạn đi đến trước giường bệnh của tôi, xoa xoa băng gạc nặng trịch băng bó ở tay, nơi đó vẫn như trước còn ngấm một chút máu.

“Hàn Viên sao có thể làm ra loại chuyện này chứ, nếu tôi ngày đó sớm một chút đến nhà tìm cậu thì đã không sao rồi.”

Ngải Nhi khổ sở cầm tay tôi rơi lệ, tôi nhìn những giọt nước mắt trong suốt rơi trên băng gạc rồi nhanh chóng bị thấm mất, trong nháy mắt đó, tôi có chút hối hận, nếu lúc trước nhặt được tôi là Ngải Nhi thì hay biết mấy. Tôi sẽ không đau khổ như vậy, Ngải Nhi so với Dương Diệp tốt hơn bao nhiêu.

“Đâu ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế... Đừng khóc, tôi hiện tại cũng không có sức an ủi cô đâu, tiểu Dung Soạn, cậu giúp Cận ca ca đi....”

Dung Soạn quả nhiên là đứa nhỏ thông minh thiện lương, cho dù trải qua hồi ức đáng sợ như vậy nhưng trong mắt nó vẫn trong sáng thuần khiết như cũ, không giống tôi, sớm đã bị dơ bẩn lây nhiễm.

Thân thể nho nhỏ bò lên ghế dựa, miễn cưỡng có thể với tới bả vai Ngải Nhi, vén qua sợi tóc rũ xuống bả vai làm cho Ngải Nhi chú ý, thanh âm trẻ con mềm mại để lộ ra sự trưởng thành, “Cận ca ca đã mệt mỏi rồi, đại tỷ tỷ khóc, Cận ca ca sẽ không ngủ được a... Như vậy sẽ không thể cùng đệ đọc sách.”

Ngải Nhi cũng biết mình có chút thất thố, lau đi những giọt lệ, nâng đôi mắt ướt át nhìn tôi nhưng tầm mắt hơi hướng nhìn về phía cửa, giọng điệu khẽ đến dè dặt, “Muốn gọi Dương Diệp vào không? Anh ta ở ngoài cửa.”

Tôi nhẹ thở dài một hơi, trong lòng vô cùng nặng trĩu, tại sao tôi cùng Dương Diệp từ đầu đến cuối đều không từ bỏ lẫn nhau, cứ như vậy, bất cứ ai cũng sẽ không thoải mái.

Hàng mi dày đậm nhẹ nhàng run run hơi che đi con ngươi màu đen thuần khiết xinh đẹp, “Tạm thời không muốn..., tôi hiện tại... Không muốn gặp anh ấy.”

Lần này, tôi không còn sức để quay đầu lại nữa, anh hẳn là rất vui vẻ khi cuối cùng đã làm tôi tan nát, Dương Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.