Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 21: Chương 21




Cộng thêm Hàn Viên đồng minh ngày xưa gây sức ép cho công ty, trên mặt Dương Diệp cuối cùng cũng lộ ra vẻ thất bại mỏi mệt, có lẽ do hai người ở chung càng lâu nên điểm yếu của đối phương cũng càng rõ ràng, cái gọi là biết người biết ta, bọn họ đều lưỡng bại câu thương. (cả hai cùng bất lợi)

Hai người đấu tranh không chỉ có làm cho toàn bộ thương trường biến thành chướng khí mù mịt, ngay cả phòng bệnh của tôi cũng không thể may mắn thoát khỏi, Hàn Viên rốt cuộc ở dưới ánh mắt cực độ không vui oán ghét của Dương Diệp mà nghênh ngang đi vào phòng bệnh, ngồi xuống trên ghế sa lon cách tôi không xa.

Bởi vì Dương Diệp sợ tôi tức giận, chỉ cần tôi lạnh lùng đảo mắt liếc một cái, đừng nói là ghế dựa bên cạnh, ngay cả cái ghế dựa ở trước máy tính anh cũng đều không cho phép, nhưng có lẽ Ninh Hiên đã dặn dò qua rằng tránh cho làm cho tôi bị đả kích, bằng không Dương Diệp người kia hô gió là gió, hoán mưa là mưa, sao có thể nhẫn nhịn cho Hàn Viên ngồi ở kia mà không nổi cáu.

Đối với Hàn Viên, nếu nói về khác biệt lớn nhất giữa hắn cùng với Dương Diệp thì chính là tôi đối hắn vẫn còn tình cảm mâu thuẫn, điều này không liên quan đến tình hoặc hận, tuy rằng hắn từng muốn đưa tôi đến chỗ chết nhưng hắn đến cuối cùng vẫn kiềm nén không hạ tâm, cho dù Dương Diệp không nói với tôi, nhưng theo khả năng Dương Diệp ở thời khắc mấu chốt xuất hiện trong căn nhà nhỏ đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu thì kỳ thực không khó có thể nhận ra.

Tôi tin tưởng trên đời này không có người nào vừa ra sinh ra đã có trái tim ác độc, cho dù phát rồ thì cũng là do tích lũy ngày qua ngày mà nên, ánh mắt khát vọng ấm áp của Hàn Viên thật sự lay động chính tôi, tôi dường như sẽ thương hại nam nhân cô độc tịch mịch đó, bất quá hành động điên cuồng lúc trước của Hàn Viên vẫn làm cho tôi không thể chối bỏ được cảm giác sợ hãi, cho dù trong mắt Hàn Viên có bao nhiêu hối lỗi đi chăng nữa thì chính tôi cũng chỉ có thể làm như không thấy.

“Cậu thực sự hối hận sao?”

Hàn Viên hiếm khi mở miệng ở trước mặt tôi, phần lớn thời giờ hắn đến đây chỉ ngồi ở ghế nhìn tôi nửa ngày cũng không nói câu nào, tôi hơi hơi kinh ngạc một chút, con ngươi đen sợ hãi theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Dương Diệp, Hàn Viên biết tôi tìm Dương Diệp, lại lên tiếng nói, “Diệp đi mua cơm chiều, cậu vừa mới nãy hẳn là cũng nhìn thấy hắn ra khỏi cửa mà.”

Tôi khẩn trương siết chặt khăn trải giường phía dưới, tuy rằng biết Hàn Viên không dám làm gì tôi nữa nhưng sợ hãi tận sâu trong lòng không thể xóa mờ, Hàn Viên lại càng tới gần tôi, đôi mắt to kinh hãi của tôi chẳng thể tránh khỏi đôi mắt ám màu kia, trong con ngươi màu tro sâu không thấy đáy kia lại hiện lên một tầng bi thương rõ ràng, một loại bi thương mà bất luận người nào cũng không thể thấu hiểu.

“Cậu rất sợ tôi đúng không?”

Thấy tôi lại mở mắt ra, Hàn Viên bắt lấy bả vai yếu ớt của tôi, không cho tôi cơ hội trốn tránh, nhưng khi phát hiện tôi cả người run rẩy thì đôi tay thon dài kia cũng chỉ đành buông ra, con ngươi màu tro trong suốt bị lông mi đạm mầu che đi, “Nếu cậu cùng Diệp trở về, cũng không cần nhìn thấy tôi nữa, như vậy không phải tốt lắm sao?”

Tôi không dám đối diện ánh mắt Hàn Viên, Hàn Viên nói đúng, tôi thật có chút hối hận khi không cùng Dương Diệp trở về, vốn nghĩ muốn không cùng hai người bọn họ có quan hệ gì nữa nhưng Dương Diệp vì lo cho tôi cùng với công ty mà gần như biến phòng bệnh thành nơi làm việc, có khi còn tìm Ngải Nhi đến ôn chuyện với tôi, rồi còn tiếp nhận nhiệm vụ chở Dung Soạn đến trường, ngược lại thời gian đi vào bệnh viện cũng dần dần giảm bớt, không cần suy nghĩ cũng biết là chủ ý của Dương Diệp. Mà Hàn Viên sau khi điều tra được tin tức tôi đang nằm viện tĩnh dưỡng, cũng cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm bệnh. Mục đích ban đầucủa tôi không những không đạt được mà ngược lại còn làm cho tôi một thân một mình ở trong vòng vây hai người bọn họ.

Nhưng cho dù tôi cùng Dương Diệp trở về, tôi vẫn phải đối mặt Dương Diệp, đây đối với tôi mà nói thì cũng chẳng khá hơn tình cảnh bây giờ, tôi lặng lẽ co ro ôm lấy gối đầu, không muốn để Hàn Viên tiếp cận hơn nữa, “Cùng chuyện đó không quan hệ..., tôi...”

Hàn Viên có lẽ sợ dọa tôi nên chỉ yên lặng quay về chỗ ngồi, “Kỳ thực Diệp rất hạnh phúc, ít nhất cậu còn có thể khó chịu với anh ta, nhưng có người khó hiểu phong tình, nhận định cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, ngày ngày đều ôm suy nghĩ chuộc tội.”

Khẩu khí của Hàn Viên giống như tôi đối Dương Diệp còn có dư tình, tôi quên đi cảm xúc sợ hãi vừa mới nãy lập tức suy nghĩ phản bác lời nói vô căn cứ của Hàn Viên, “Tôi không có, này căn bản là hai việc khác nhau... Anh không thể nói như vậy...”

“Đừng nóng vội phủ nhận, Cận.”

Hàn Viên trên mặt tuy rằng cười nhưng tôi chung quy vẫn cảm thấy hắn cười rất thảm đạm làm cho lòng có chút quặn đau, một người đến tột cùng phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể lộ ra loại vẻ mặt này.

Thanh âm Hàn Viên vẫn như trước âm nhu nhỏ nhẹ giống như muốn phá vỡ phòng bị yếu ớt trong lòng người, “Cho dù tôi từng thương tổn cậu nhưng tôi chưa từng lừa gạt cậu, đừng đem hạnh phúc của cậu đẩy ra ngoài nữa, những gì tôi muốn nói cho cậu cũng chỉ có nhiêu đó.”

Cận nhi, tôi thật sự vẫn còn luyến tiếc cậu..., tôi có phải hay không cũng giống như Diệp yêu thương cậu rồi...

Là ai... Hỏi tôi như vậy..., ngay cả tôi cũng không biết…

Có người từng mang tình yêu vụn vỡ của hắn đặt trước mặt của tôi, muốn tôi dùng tánh mạng cảm thụ chấp nhận nó, nhưng tôi bất lực, đóa hoa nhỏ màu đỏ từng nở rộ kia, thật sự vẫn là một đóa hoa đỏ rực đẹp đẽ vô cùng, nhưng đáng tiếc nó đã tàn úa tiêu tán trong cát bụi.

“Ừm, mấy ngày nay tôi sẽ không đến công ty, có văn kiện gì quan trọng cứ trực tiếp đưa tới bệnh viện cho tôi.”

“Được rồi..., không nói nhiều nữa, cứ như vậy đi.”

Tôi lặng lẽ nhìn trần nhà đạm màu, nghe tiếng Dương Diệp ngắt điện thoại, rõ ràng vẫn là buổi chiều mặt trời từ trên cao chiếu xuống nhưng Dương Diệp lại nghỉ ngơi không yên, làm chuyện gì cũng đều rất cẩn thận.

Tại sao phải làm đến mức đó?

Tôi nhớ đã từng hỏi Dương Diệp như vậy.

Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt Dương Diệp thâm tình, chính tôi sẽ không tự chủ được tránh đi đôi mắt đen làm tôi đau lòng đó, lời nói ra miệng cũng nuốt trở về, Dương Diệp như vậy bất quá là vì bù đắp lại cho tôi, một người đã sắp ngừng thở mang sinh mệnh ngắn ngủi.

Đừng đem hạnh phúc của cậu đẩy ra ngoài nữa…

Anh tại sao luôn cho rằng, Dương Diệp là niềm vui của tôi?

Hết thảy đều sai lầm, chúng tôi chỉ đang tra tấn lẫn nhau mà thôi, Dương Diệp vì tôi mà hy sinh tôn nghiêm của anh để chiều lòng tôi, còn tôi vì anh mà đánh mất một trái tim, nếu như có thể ngăn lại lời nói trước khi sai lầm xảy ra thì chúng tôi đã không cần trải qua nhiều đau khổ như thế.

“Cận nhi, cậu đã ngủ chưa?”

Không dùng lại cái loại giọng điệu gần như cưng chìu để nói với tôi, tôi đã không còn đối với sự dịu dàng của anh mà ngu muội nên không cần tiếp tục như vậy, đến cuối cùng, anh rồi cũng sẽ chán ghét sống chung với tôi, mà tôi cũng như thế, cũng cảm thấy thật phiền phức.

Bận bịu cả đêm chăm sóc tôi, còn phải lo liệu công sự, tôi lại đối với anh hờ hững, anh hẳn là muốn chấm dứt tất cả, rời khỏi nơi này cũng tốt, không gặp lại tôi cũng tốt, đừng làm cho hai người chúng ta tiếp tục chịu đựng cảm giác vô lực buồn phiền này nữa.

“Cậu không trả lời tôi... Có lẽ là ngủ rồi...”

Cũng chỉ có thời khắc này, Dương Diệp mới dám chạm vào tôi, bàn tay to lớn ấm áp mơn trớn hai má tôi đang giả vờ ngủ say, cảm thụ hơi thở tôi có chút không quy luật, Dương Diệp nhiều ít cũng biết được, nhưng không phá vỡ, có lẽ anh cũng muốn duy trì loại hài hòa giả dối này.

Chúng tôi như vậy, một ngày nào đó sẽ suy sụp mất, có lẽ trước khi rời khỏi nhân thế tôi nhất định phải làm chút gì đó, để cho tất cả lần thứ hai khôi phục yên bình.

Tôi không còn là Dương Cận nhẫn nhục chịu đựng.

Cảm giác thức dậy lúc chạng vạng nhưng thật ra đã là đêm khuya, trăng sáng long lanh treo trên trời cao, nhiệt độ ban đêm lại có chút mát mẻ, ngọn đèn nhỏ trước bàn của Dương Diệp vẫn sáng, tôi ngồi dậy, dựng đứng gối đầu dậy để tôi thuận tiện dựa vào, dùng âm lượng nhỏ bé nói, “Tôi khát.”

Tôi biết Dương Diệp nhất định sẽ nghe thấy, quả nhiên, thân hình cao lớn khom khom ngồi ở trên ghế lập tức liền đứng lên, anh có lẽ cũng không nghĩ tới tôi sẽ mở miệng nói chuyện với anh.

“Cậu đang nói với tôi nói sao, Cận nhi?”

Dương Diệp vội vàng đi tới, tôi quay đầu đi, cho dù tới tình trạng này rồi, tôi vẫn như trước không thể đối diện với ánh mắt của Dương Diệp, thanh âm đã hơi hơi run rẩy, chính tôi cũng bất ngờ, thì ra ảnh hưởng của Dương Diệp đối với tôi vẫn sâu đậm như vậy.

“Tôi... rất khát....”

Dương Diệp nghe thấy tôi khát liền vươn tay lấy bình rót nước, tôi nắm chặt tấm khăn trải giường dưới thân, tôi chưa từng tùy hứng yêu cầu bất cứ điều gì nên đương nhiên dưới tình huống như vậy sẽ cảm thấy khẩn trương thất thố, tôi lắc đầu, “Tôi... Không uống nước, muốn uống nước dừa.”

Dương Diệp dừng lại động tác rót nước, lẳng lặng nhìn tôi, tái ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong veo bên ngoài, trên mặt tuấn mỹ có một chút hoang mang, tôi dưới đáy lòng bàng hoàng, ngay sau đó, Dương Diệp sẽ tức giận bỏ tôi mà đi sao..., như vậy cũng tốt, bất cứ ai cũng biết tôi đang đùa giỡn, huống chi là Dương Diệp, anh nhất định sẽ biết khó mà lui.

“Muốn uống nước dừa sao?”

Thanh âm nghe tuy rằng thực vững vàng, bất quá anh nhất định sẽ tức giận....

Tôi gật gật đầu, chột dạ làm cho tôi chỉ có thể cúi đầu xuống, chờ Dương Diệp tức giận rời đi.

“Cậu chịu nói chuyện với tôi, tôi thật sự thật rất vui...”

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, đôi môi mỏng hơi lạnh của Dương Diệp nhoẻn cười, bàn tay to lớn ôm ở bên hông của tôi cũng lạnh như thế, lý trí tuy rằng không ngừng nhắc nhở chính mình phải đẩy anh ra, nhưng tôi lại chẳng có bao nhiêu khí lực.

Tôi thở dốc từng hơi, Dương Diệp nâng khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi.

“Tôi... Tôi sẽ đi mua ngay bây giờ, có thể... sẽ hơi lâu, cậu nếu mệt mỏi thì có thể ngủ trước, không sao cả, tôi trở về sẽ gọi cậu dậy.”

Dương Diệp lấy bóp da đi ra phòng bệnh, máy tính trên bàn vẫn còn mở, cả phòng bệnh lúc này trống rỗng, có lẽ Dương Diệp sẽ không trở về nữa, hơn nửa đêm làm gì có người nào bán nước dừa nữa chứ? Anh nhất định biết tôi đang làm khó anh....

Ôm gối mềm, tôi bình thường đã sớm ngủ đi nhưng bây giờ ánh mắt lại lặng lẽ không ngừng nhìn về phía cửa phòng, có lẽ ngay cả tôi cũng hoang mang, tôi thế nhưng đợi Dương Diệp cả đêm, biết rất rõ chỉ là một hồi nói dối nhưng tôi lại cam nguyện lãng phí thời gian cả đêm làm cho mình hết hy vọng....

Trên đời này, tôi duy nhất không thay đổi, chính là tin tưởng Dương Diệp.

Trong lòng không biết sao lại đột nhiên nhớ tới lời thề đó, tôi bắt đầu vô lực khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong phòng bệnh, bỗng chốc tôi cảm thấy tôi là một người cô đơn nhất trên đời này.

Ánh rạng đông sáng sớm đã muốn xuyên thấu qua cửa sổ ấm áp chiếu rọi ở trên người tôi, tôi ngước lên khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt ướt át nhìn thân hình của người phía trên ảnh ngược vào trong mắt.

“Cận nhi, cậu chờ lâu quá sao?”

Rơi vào trong mắt, là gương mặt có chút lo lắng cùng tự trách của Dương Diệp.

Sau đó, tôi rốt cuộc nhốt không được trái tim mà tôi đã cố gắng đóng chặt không muốn mở ra, tôi run rẩy cắn đôi môi, cất bước chân loạng choạng không xong, hung hăng nhào vào trong ***g ngực của nam nhân người đầy mồ hôi cùng mùi hương nước dừa nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.