Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 25: Chương 25




“Tôi vừa mới mua một cái máy chụp hình hiện đại nhất. Cậu lần trước không phải lấy di động chụp rất nhiều ảnh sao? Tôi chưa bao giờ biết cậu lại thích chụp ảnh như thế, nếu như có thể sớm biết một chút... Thì đã có thể chụp nhiều hơn rồi.”

Dương Diệp đưa cho tôi một cái máy chụp hình màu bạc thanh lịch, cầm cũng không quá nặng, chắc hẳn tiêu tốn không ít tiền.

Dương Diệp đẩy chiếc xe lăn tôi đang ngồi, choàng giúp tôi cái áo khoác mỏng để tránh lạnh, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, nắng nóng mùa hạ cũng không biết đã qua đi từ khi nào.

“Tranh thủ hiện tại chụp nhiều một chút đi, cảnh sắc bệnh viện đang vào độ tươi đẹp thật khiến tôi nghĩ đến thảm cỏ xanh mơn mởn hoa nở đầy khắp ở tòa nhà chính, nhưng nhà chính đẹp nhất vẫn là vào mùa đông, tất cả đều bị những bông tuyết trắng xóa bao trùm, rất đẹp.”

Nhắc tới mùa đông, Dương Diệp có lẽ nghĩ đến hành vi độc ác đã từng vứt bỏ tôi trong tuyết nên anh hổ thẹn không hề muốn nhắc lại.

“Cận nhi, cậu muốn trở về nhà chính đón Giáng Sinh không? Chúng ta có thể lại cùng nhau chuẩn bị một... lễ Giáng Sinh thật sự vui vẻ, cũng hẹn Ngải Nhi Dung Soạn bọn họ cùng đi được không?”

Tôi biết Dương Diệp vẫn muốn trở về Dương gia, anh cũng không muốn để cho tôi chết ở trong bệnh viện, anh từ tận đáy lòng vẫn hy vọng căn phòng kia có thể lưu lại chút hình ảnh cuối cùng của tôi, cho dù chỉ có một ngày cũng tốt.

Tôi đến đoạn cuối của sinh mệnh, tôi mới phát hiện tôi là người hiểu Dương Diệp nhất, nhưng cũng đã quá trễ.

Tôi cầm bàn tay to lớn ấm áp của anh, đáp ứng yêu cầu, “Ừm, chúng ta trở về..., lễ Giáng Sinh ngày đó chúng ta cũng hẹn Vân Nê được không, nó nhất định rất cô đơn...”

Hai đứa trẻ bé bỏng kia là hy vọng duy nhất của tôi, tôi mong bọn nó có thể sống vui vẻ dài lâu hơn tôi.

Mà người có thể thực hiện được nguyện vọng đó của tôi cũng chỉ có Dương Diệp.

Anh có thể cho tôi một khoảng trời, vậy đối với hai đứa trẻ kia cũng có thể như thế.

“Dương Diệp, tôi có thể an tâm giao Dung Soạn cùng Vân Nê cho anh được không? Tôi hy vọng sau khi đi rồi, anh có thể chiếu cố bọn nó cho đến khi trưởng thành..., ít nhất bù đắp cho bọn nó, cho bọn nó cơ hội mà tôi đây khi còn sống không thể nhận lấy.”

Dương Diệp ngừng xe lăn của tôi, đi đến trước người tôi, kéo bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt tuấn mỹ chôn vùi trong lòng bàn tay tôi, tôi có thể cảm giác được hàng lông mi dày của Dương Diệp đang chớp chớp trong lòng bàn tay, thanh âm ôn hòa có chút kích động phập phồng.

“Cậu có hiểu tôi hiện tại vui vẻ biết chừng nào không, chỉ cần cậu chịu theo tôi trở về, cho dù muốn tôi làm cái gì cũng có thể, nhưng tôi sẽ giúp cậu sống thật tốt, để cho bọn nó cùng nhau làm bạn ở bên cạnh cậu.”

Lòng tôi đột nhiên hiện lên một nam nhân xinh đẹp lại cô độc, tuy rằng anh từng làm mọi cách thương tổn tôi, nhưng cũng chưa bao giờ lừa gạt tôi, sâu trong đáy lòng vẫn có một chỗ yếu ớt vì anh mà cảm thấy đau nhói.

“Hàn Viên cũng cùng đến được không?” Tôi lần thứ hai đối người nam nhân trước mắt này yêu cầu.

Tôi nhìn Cận nhi miệng cười dịu dàng, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cậu tha thứ cho Hàn, dù sao Hàn cũng là người từng có ý định muốn giết cậu.

“Như vậy được không?” Tôi hỏi.

Cận nhi cũng không trả lời vấn đề của tôi, tuy vẫn thản nhiên cười nhưng lại đẩy người của tôi ra, chỉ về hướng một thân cây xa xa, “Anh đi đến đó đi, như thế tôi mới có thể chụp được anh cùng với bầu trời.”

Tôi theo phương hướng cậu chỉ mà bước đi cách cậu càng ngày càng xa, Cận nhi ngồi ở xe lăn lấy ra máy chụp hình đối tôi vẫy vẫy tay, muốn tôi đứng lại, tiếp theo cậu dùng tay vỗ vào hai má vài cái, tôi nghĩ, cậu hẳn là muốn tôi cười một cái để cho cậu chụp ảnh.

Tôi rất hiếm khi đứng tạo dáng như vậy cho người ta chụp ảnh, trên mặt vẫn còn có chút xấu hổ, thấy Cận nhi nhìn chằm chằm vào máy chụp hình, cũng không ra dấu cho tôi nữa, tôi đối cậu hô, “Chụp được chưa?”

Trong khoảnh khắc như là toàn bộ thế giới đều lặng yên, tôi thấy máy chụp hình chậm rãi từ trên tay Cận nhi rơi xuống, tôi kinh hoảng chạy đến, càng đến gần thêm một bước, tôi càng thấy rõ dòng máu đỏ tươi chảy ra nơi khóe miệng Cận nhi.

Tôi đỡ lấy thân thể đã nhuyễn xuống của Cận nhi, máu tươi thấm đẫm áo khoác một mảng lớn, thân thể mềm nhũn vô lực ngã vào trên người tôi, khóe môi nhỏ nhắn tràn trề máu tươi dường như đang muốn nói với tôi điều gì đó.

“Anh... Quả nhiên... Rất thích hợp...” Cận nhi nhéo áo của tôi, khó khăn thốt ra từng câu từng chữ, tôi ôm cậu chạy như điên trên hành lang trở về bệnh viện, chỉ cần tôi đưa Cận nhi đến kịp phòng cấp cứu thì sẽ không có việc gì....

Cánh tay nhỏ bé vốn nắm trên người tôi dần dần buông xuống, tôi khóc cầm cánh tay đó vịn về lại trên người tôi, tôi không muốn cậu chết đi như vậy, chúng tôi còn chưa cùng nhau chuẩn bị cho lễ giáng sinh vui vẻ cơ mà, cậu không thể bỏ đi như vậy....

Cận nhi lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực tôi, mặc kệ tôi ôm cậu chạy ở trên đường, mặc kệ những giọt nước mắt nóng hổi của tôi không ngừng rơi. Tôi chợt nhớ tới khoảng thời gian Cận nhi ở trong nhà chính, cậu đã từng nói với rôi rằng: Dương Diệp, anh trong lòng tôi giống như thiên sứ, bởi vì anh luôn ấm áp ôm lấy tôi, làm cho tôi cảm thấy an tâm.

Ngồi ở trên chiếc ghế ngoài phòng bệnh, Ngải Nhi vừa được thông báo cũng vội vàng đuổi tới bệnh viện, tôi biết, có lẽ cô ấy cũng sợ không được nhìn thấy Cận nhi một lần cuối cùng.

Cửa phòng bệnh vẫn đang đóng chặt, ở ngoài cửa mang máng còn có thể nghe thấy tiếng Ninh Hiên phân phó y tá chuẩn bị thuốc, Ngải Nhi thấy tôi thất thần ngồi ở cửa, cũng theo ngồi bên cạnh tôi hỏi, “Sao lại thành ra như thế này?”

Tôi lắc đầu, thanh âm có chút ấm ách, “Tôi không biết...”

Một mớ cảm xúc hoảng hốt, sợ hãi, hoang mang không ngừng quấn quanh tôi, tôi thật sự sợ Cận nhi sẽ không để cho tôi thời gian mà cứ như vậy rời xa tôi.

Ngải Nhi lo lắng nhìn tôi liếc mắt một cái, “Dương Diệp, anh có khỏe không?”

Tôi đột nhiên nở nụ cười, đối diện với khuôn mặt tú lệ có chút kinh ngạc của Ngải Nhi, “Cô có biết trong lòng tôi vừa rồi suy nghĩ cái gì hay không? Tôi thế nhưng đang căm hận bản thân mình trước kia tại sao không học y khoa...”

Nếu tôi cũng giống như Ninh Hiên là bác sĩ, tôi sẽ có thể sớm ngày phát hiện, bệnh của Cận nhi cũng sẽ không trở nên tồi tệ như hiện tại, tôi cũng sẽ không chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị bệnh mà bó tay không biện pháp.

“Dương Diệp, anh có biết thế cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra rồi. Nếu anh không yêu thương cậu ấy, cho dù anh là bác sĩ, kết quả hôm nay cũng vậy thôi.”

Thì ra yêu lại làm cho người ta đau khổ như vậy, nếu có thể, tôi cũng không nguyện yêu.

“Ngải Nhi, cô cũng tới rồi à.”

Ninh Hiên từ cửa đi ra, Cận nhi nằm ở trên giường mang chụp dưỡng khí đang chậm rãi hô hấp, Ninh Hiên biết tôi muốn lập tức đến bên cạnh Cận nhi, ngón tay liền ngăn cản đường đi của tôi, đôi mắt đen dưới cặp kính càng thêm tối tăm, “Diệp, trước chớ đi vào. Có vài điều tôi muốn nói cho anh biết nhưng không muốn Cận nhi nghe thấy.”

Tuy rằng trong lòng tôi ẩn ẩn phát lên bất an, nhưng tôi biết đây là dày vò mà tôi phải một mình gánh chịu.

Hiên đưa tay thọc vào túi trước, tôi biết khi anh ta cảm xúc bất ổn thì hay làm động tác như thế.

“Là Cận nhi xảy ra chuyện gì sao? Cậu ấy được cứu rồi mà phải không? Hẳn là còn có thể hảo hảo sống chứ, có phải hay không?”

Không cần dùng loại ánh mắt thương hại đó nhìn tôi, chỉ cần một câu Cận nhi không có việc gì thì tôi đã có thể nhẹ nhỏm, không còn bị cảm giác tra tấn, điều tôi muốn không phải là an ủi.

“Chờ tình trạng Cận nhi tốt hơn một chút, dẫn cậu ấy trở về nhà chính đi, đợt trị liệu đã không còn tác dụng, tế bào ung thứ khuếch tán quá nhanh.”

Không cần anh ta nói, tôi cũng sẽ mang Cận nhi quay về nhà chính, nhưng tôi không muốn dẫn cậu về dưới tình cảnh như thế này, rõ ràng Hiên từng nói, đợt trị liệu có lẽ sẽ có ích..., bất quá cũng chỉ là có lẽ....

Ngải Nhi khóc, nhưng tôi nhưng không thế, tôi vô cùng bình tĩnh thoải mái đến bên giường Cận nhi, vuốt lại những sợi tóc hỗn độn cho cậu, cẩn thận thấm thấm những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán cậu, vừa rồi nhất định đi dạo một vòng qua trước cửa quỷ môn quan..., đừng lo lắng, sau này sẽ có tôi bên cạnh cậu.

[Tôi hy vọng sau khi tôi đi rồi, anh có thể chăm sóc bọn nó cho đến khi trưởng thành....]

“Chẳng lẽ cơ hội để tôi đi theo cậu mà cậu cũng không cho tôi sao?”

Vài ngày sau, tôi ôm Cận nhi rời khỏi bệnh viện, ngồi trên chiếc xe quay trở về căn nhà chỉ thuộc về hai chúng tôi.

“Chúng ta về đến nhà rồi.”

Cận nhi trong ***g ngực tôi chậm rãi mở hai tròng mắt, đôi mắt đen trong veo mang theo quyến luyến nhìn tôi, nở một nụ cười ấm áp, “Ừm, tôi biết.” Tiếp theo cậu nhắm lại hai mắt, dường như đang hồi tưởng, “Mùi hương mùa thu nơi này vẫn thế, vẫn có mùi lá rụng, thực thoải mái. Trước kia tôi chờ anh trở về nhà, lúc nào cũng có thật nhiều lá rụng ở phía trước cửa sổ, quản gia thỉnh thoảng còn giúp tôi nhặt những chiếc lá xinh đẹp, không biết ông còn có ở nhà hay không...”

Tôi ôm sát thân thể gầy yếu trên người, không muốn ở trước mặt cậu rơi lệ, áp chặt vào hai gò má hơi lạnh của cậu, “Sau này tôi sẽ không để cậu phải chờ nữa đâu, tôi sẽ làm bạn với cậu cho đến phút cuối cùng của sinh mệnh hai chúng ta.”

Cận nhi thở dài một hơi, sâu kín nói, “Dương Diệp anh đã đáp ứng tôi là sẽ chăm sóc hai đứa trẻ kia mà... Tôi hy vọng anh không gạt tôi.”

Chúng tôi chỉ có thể thở dài, tính mạng của cậu vì sao lại ngắn ngủi như thế, ngắn đến nỗi ngay cả thời gian bên cạnh nhau cũng không còn kịp nữa.

“Tôi sẽ không lừa cậu... Tôi biết...”

Nếu tôi biết thả Cận nhi tự do lại phải nhận kết quả này, tôi đây cả đời sẽ chặt chẽ khóa cậu ở bên cạnh tôi, để cho cậu vĩnh viễn chỉ là của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.