Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 22: Chương 22: Bắt đầu học ngự kiếm




Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Dịch Vân Lạc nhìn Vô Tình kiếm mất đi nay đã trở lại, nhìn thật lâu, nhẹ nhàng vỗ về thân kiếm, cảm thụ được linh khí của thanh kiếm, nét mặt trở nên vui mừng.

“Sư phụ, vì sao kiếm của người lại ở dưới đáy biển?”

Kiếm dùng lâu có thể tâm ý tương thông với chủ nhân, nên nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, Mộng Tịch không cần hỏi cũng biết, thanh trường kiếm trước mắt này nhất định là kiếm của sư phụ.

Chỉ có điều cô bé không rõ, bọn họ vốn đã người và kiếm hợp làm một, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lại khiến cho sư phụ nhẫn tâm vứt bỏ nó như thế.

Ánh mắt Dịch Vân Lạc sâu không lường được, khẽ thở dài: “Kiếm này tên là Vô Tình, ngày đó tiên ma đại chiến sư phụ nghĩ nhất định sẽ bỏ mạng nên đã vùi nó dưới lòng Đông Hải, hy vọng một ngày nào đó có người hữu duyên sẽ tìm được, và nó lại thấy ánh mặt trời. Nhưng không ngờ nó lại quật cường như vậy, đến bây giờ vẫn ở lại nơi này.”

Thì ra là sư phụ vùi nó xuống dưới này, nhưng chuyện này thật khó tưởng tượng được, sư phụ cơ trí như thế, khó có khi lại hồ đồ như vậy.

Mộng Tịch cười nói: “Chẳng phải sư phụ nói mỗi thanh kiếm đều có linh tính sao, nó nhất định biết sư phụ chưa chết, nên mới ở đây chờ sư phụ đến mang nó đi!”

Vô Tình kiếm như nghe hiểu tất cả, ánh sáng bạc như ẩn như hiện, phát ra âm thanh ù ù giống như gật đầu đồng ý.

Nó, là ở đây chờ hắn…

Mười ba năm, nó ngủ say dưới đáy biển lạnh lẽo suốt mười ba năm, chính là đợi hắn đến mang nó đi…

Dịch Vân Lạc nắm chuôi kiếm thật chặt.

Đúng vậy, nó đang đợi hắn, chuyện này ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn ra, mà hắn lại không biết.

Hắn từng cho rằng mặc dù Vô Tình kiếm và hắn đã người kiếm hợp làm một, nhưng xét đến cùng vẫn là vật ngoài thân, cho dù vứt bỏ cũng không lưu luyến, cho nên ngày đó sau khi trở về Thiên Thanh cũng chưa vội vã tìm nó về.

Nhưng nay, một lần nữa cầm nó trong tay, cảm giác vui sướng khi vật mất đi nay đã trở về, lại khiến hắn giật mình bừng tỉnh.

Kiếm có kiếm linh, tuy hắn gọi là nó là Vô Tình, nhưng bản thân thanh kiếm cũng là vật hữu tình, nếu hắn lựa chọn nó, nó cũng đã nhận định hắn, sao hắn lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó như thế?

Hắn một lòng tâm niệm, cho tới bây giờ cũng không biết cái gì là tình, cái gì là yêu. Trước kia hắn không hiểu, nhưng bây giờ, nhìn Tịch nhi lớn lên từng ngày bên cạnh mình, dường như hắn đã hiểu được. Đây chính là thân tình mà người phàm coi trọng, Vô Tình kiếm giống như đứa con của hắn, đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy, lúc trước sao hắn lại vứt bỏ nó như thế.

“Tịch nhi, có phải sư phụ quá mức vô tình không?” Trầm mặc nửa ngày, Dịch Vân Lạc đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe hắn nói như vậy, Mộng Tịch đầu tiên sửng sốt sau đó trả lời mang theo sự ngây thơ của trẻ con: “Sư phụ đối Tịch nhi tốt như vậy, sao có thể nói là vô tình? Hơn nữa vừa rồi lúc sư phụ nhìn thanh kiếm này, rõ ràng là rất thích! Lần đầu tiên Tịch nhi thấy sư phụ nhìn mải mê một vật như vậy!”

‘Ngay cả hôm qua trở về nhìn thấy Tịch nhi sau ba ngày không gặp cũng không mừng như vậy’, cô bé nói thầm thêm một câu trong lòng.

Mải mê? Dịch Vân Lạc không nói gì chỉ nhìn Mộng Tịch, vừa rồi hắn thật sự có bộ dạng như vậy sao? Trong mắt của hắn lại xuất hiện cảm xúc này ư…

Lật bàn tay lại, Vô Tình kiếm lập tức ra khỏi vỏ, Dịch Vân Lạc thả người bay lên, đứng trên thân kiếm, hé môi nói: “Lên đây, sư phụ dạy con ngự kiếm.”

Nhìn bàn tay rộng, thon dài trước mắt, Mộng Tịch cảm thấy căng thẳng. Cô bé vẫn luôn tưởng tượng tay của sư phụ cũng như tay của cha mẹ, nhưng lần nào bé cũng chỉ dám kéo tay áo sư phụ, đây là lần đầu tiên sư phụ chủ động đưa tay cho bé.

Do dự lâu thật lâu, rốt cục cô bé cũng run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay sư phụ.

Giống hệt như trong tưởng tượng, lòng bàn tay sư phụ thực ấm áp, tựa như ánh dương rực rỡ chiếu sáng trong mùa đông tối tăm, mỗi tế bào trong người cô bé giống như lập tức trở nên nóng bỏng.

Dịch Vân Lạc kéo cô bé tới trước người, cảm giác được thân thể cô bé run run, nghĩ là cô bé sợ hãi, liền nhỏ giọng nói: “Nhắm mắt lại, hít sâu, tự làm mình bình tĩnh lại, đọc thầm khẩu quyết một lần nữa, không cần vội vã ngự kiếm ngay lập tức, đầu tiên phải cảm nhận được linh khí do thanh kiếm phát ra, dùng tâm niệm khống chế nó, nó sẽ đi theo ý muốn của con.”

Mộng Tịch thu hồi lại tâm trí, tập trung sự chú ý, làm theo lời sư phụ, trong phút chốc kiếm khí tỏa ra bốn phía, Vô Tình kiếm bỗng nhiên phóng “Vút” một tiếng về phía chân trời.

Cảm giác được gió gào thét tạt qua hai gò má mình, Mộng Tịch bị xung lực bất ngờ ập đến sợ tới mức mở to mắt ra, chỉ thấy thanh kiếm vẫn mang theo bọn họ, mạnh mẽ phóng về phía trước, giờ phút này trước mắt chỉ còn một vùng mênh mông, làm sao bé còn tâm trí khống chế thanh kiếm nữa, hai tay quờ quạng về phía sau nắm chặt y phục của sư phụ.

Mộng Tịch nói năng lộn xộn: “A… Sư, sư phụ… Nó, nó, nó không nghe lời…”

Nếu không phải sư phụ ở phía sau đỡ bé thì bé đã ngã xuống biển rồi. Bé cũng biết rằng ngự kiếm đâu chỉ có học thuộc lòng khẩu quyết dễ dàng như vậy, huống chi đây là kiếm của sư phụ, kiếm này trung thành đến chết với sư phụ như thế thì làm sao ngoan ngoãn để mặc cho bé sử dụng chứ! Sớm biết vậy thì vừa rồi bé phải nói sư phụ đổi một thanh kiếm khác cho mình.

“Đừng sợ. Ngự kiếm thuật, cơ bản là điều chỉnh hơi thở, lấy khí ngự kiếm.” Dịch Vân Lạc trầm giọng nói: “Đừng nghĩ nó là một thanh kiếm, cứ nghĩ hiện tại con đang đứng trên một khối đá bình thường, tập trung tinh lực, tập trung suy nghĩ, ngưng khí lại.”

Mộng Tịch nghe thấy giọng nói của sư phụ, biết người luôn ở phía sau bảo vệ mình, lòng chợt bình ổn lại.

Hít sâu một hơi, cố gắng hết sức ổn định tinh thần bất ổn của mình lại, điều chỉnh trạng thái giống như nhập định thường ngày, trong lòng niệm khẩu quyết một lần nữa.

Dần dần, cô bé cảm giác được sức gió giảm bớt rất nhiều, kiếm khí cũng không mang cảm giác áp bách và mãnh liệt như vừa rồi, Vô Tình kiếm vững vàng bay về phía trước.

Mây mù vờn quanh bên người, Mộng Tịch kinh ngạc phát hiện ra bọn họ đang trong mấy tầng mây, đây là lần đầu tiên cô bé bay lên một nơi cao như vậy!

Lớn gan buông sư phụ ra, vươn tay muốn bắt lấy mấy cụm mây trắng muốt trôi bềnh bồng. Rõ ràng là có thể tóm lấy nó dễ dàng trong lòng bàn tay, nhưng cô bé vừa đụng tới, cụm mây trắng kia giống như sương mù xẹt qua đầu ngón tay. Thử lại vài lần, vẫn y như thế.

Dịch Vân Lạc ở phía sau cô bé giải thích: “Mây này hội tụ từ linh khí của trời đất, nhìn như hữu hình, nhưng thực ra là vô hình. Cũng giống như rất nhiều sự vật trên thế gian, những gì nhìn thấy bên ngoài đều không phải chân thật, chỉ khi nào tự mình trải qua, mới thực sự lĩnh hội được.”

Mộng Tịch cái hiểu cái không gật đầu. Có phải sư phụ cũng giống như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người cũng uy nghiêm đến mức khiến bé sợ hãi, nhưng ở chung lâu ngày, bé từ từ phát hiện ra, sư phụ chỉ có vẻ lạnh lùng vô tình bề ngoài, thực tế lại là người đối xử với bé tốt nhất trên thế gian này!

******

Buổi chiều hôm sau, Mộng Tịch đến chỗ Tử Hiên sư huynh mượn một thanh kiếm trúc, một mình xuống bờ biển luyện tập ngự kiếm. Cố gắng vài lần, cũng có thể khống chế nó bay tự nhiên.

Mộng Tịch đứng vụng về trên thân kiếm, nhìn biển mây vạn dặm, không khỏi thở dài, bé quả nhiên chỉ là một người bình thường, thanh kiếm này sao có thể tốt bằng Vô Tình kiếm của sư phụ được chứ.

“Đó chẳng phải đồ đệ bảo bối của tôn thượng sao, nghe nói cả ngày ngươi đều trốn trong điện Sương Vân, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?”

Phía sau một giọng nói châm chọc vang lên, Mộng Tịch quay đầu lại, thấy Mộ Dung Diệc Hàn khoanh tay ngự kiếm đứng sau người cô bé, khóe miệng khẽ cong lên, kiêu ngạo nhìn cô bé. Bên cạnh, là Lăng Vi với đôi mắt đầy khinh thường như cậu ta.

Người không muốn nhìn thấy lại cố tình tìm gặp, người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì, Mộng Tịch đương nhiên biết. Cũng không muốn tranh chấp với bọn họ làm gì liền xoay người ngự kiếm đi. Ra ngoài lâu như vậy rồi cũng phải trở về thôi, bằng không sư phụ sẽ lo lắng.

Mộ Dung Diệc Hàn không giận mà ngược lại còn cười, tiếp tục khiêu khích: “Thấy sư huynh sư tỷ không chào hỏi gì đã bỏ đi, sư phụ ngươi dạy ngươi như vậy sao?”

Cậu đã sớm nhìn ra, tôn thượng chính là sự uy hiếp của con bé kia, chỉ cần nhắc đến tôn thượng, nha đầu chết tiệt này sẽ ngoan ngoãn rơi vào bẫy của cậu.

Nhưng lần này thì không, Mộng Tịch nghe vậy đột nhiên ngừng lại, bởi vì ngừng quá mau, thanh kiếm không ổn định, thân thể cũng lắc lư vài cái mới đứng vững lại được. Cô bé chỉ nhỏ giọng nói: “Mộng Tịch còn có việc phải về trước, không dám quấy rầy sư huynh, sư tỷ.”

Lại xoay người đi tiếp, nhưng Mộ Dung Diệc Hàn đã cản đường cô bé: “Vậy sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết, sư huynh không đồng ý thì ngươi không được bỏ đi sao?”

Mộng Tịch ngẩng đầu, môn quy của Thiên Thanh vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là vô cùng chú trọng tôn ti trên dưới. Bất luận là đối với trưởng bối hay là cùng thế hệ, chỉ cần lớn hơn cô bé, nhất định phải cung kính, tôn trọng. Mộ Dung Diệc Hàn nhập môn sớm hơn cô bé, còn Lăng Vi tuy rằng bái sư cùng lúc với bé, nhưng từ nhỏ cậu ta đã lớn lên ở Thiên Thanh, lại là đệ tử của chưởng môn sư bá, cũng phải gọi một tiếng sư tỷ.

Mộ Dung Diệc Hàn thấy Mộng Tịch nhìn mình chằm chằm, lại nói: “Xem ra sư phụ ngươi chưa dạy ngươi rồi, có cần sư huynh mang ngươi tới Giới Luật đường, dạy dỗ ngươi một chút quy củ hay không?”

Trong lòng Mộng Tịch chán ghét, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó cúi đầu không nói lời nào.

Những chuyện đã trải qua nói cho cô bé biết, đối với người trước mặt này, im lặng là phương pháp tốt nhất.

Mộ Dung Diệc Hàn thấy cô bé trước sau không nói một câu, ý cười trong mắt dần dần biến mất. Cậu và Lăng Vi đang luyện tập pháp thuật ở gần đây, vô ý thấy con bé này ngự kiếm bay qua, vốn tính lại đây trêu đùa một phen, không ngờ con bé lại dùng cách này đối phó với mình, coi cậu như không khí.

Trong lòng chợt nổi lên chút tức giận, nha đầu không biết sống chết này! Không dạy dỗ nó một phen, cậu sẽ không là Mộ Dung Diệc Hàn nữa!

Khóe miệng khẽ cong lên, một nụ cười khẽ bất chợt làm Mộng Tịch lạnh hết người. Không phải con bé này học ngự kiếm sao, vậy thì để người làm sư huynh như cậu đây chỉ giáo tiểu sư muội này vài điều, tránh cho sau này người khác nói cậu bắt nạt nó.

Quay mặt về phía Lăng Vi ra hiệu, Lăng Vi lập tức hiểu ý vọt đến bên cạnh, khoanh tay đứng chờ xem kịch vui.

Hai tay kết ấn, ngón tay làm theo khẩu quyết, cát đá trên mặt tụ lại một chỗ trong im lặng, khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn khẽ cười, nói không chút thiện ý: “Tiểu sư muội, ngự kiếm chú ý hàng đầu là tốc độ, muội bay như vậy là không được rồi, không bằng để sư huynh đến giúp muội nhá.”

Mộng Tịch cảm thấy lo sợ, lập tức dưới chân có một luồng lực cực mạnh ập đến, cô bé ngự kiếm bay lên trên theo bản năng. Cúi đầu xuống thì nhìn thấy cát dưới bãi biển đã hóa thành một con rồng cát vừa to vừa dài đang đuổi theo mình.

Giống như nó cố ý bám theo cô bé, tốc độ của bé càng nhanh thì tốc độ của con rồng cát cũng càng nhanh, nhưng khi cô bé không muốn chạy nữa hãm tốc độ lại thì con rồng kia cũng đi chậm lại. Nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách không đến một trượng với cô bé, khiến bé không thể không tiếp tục bay về phía trước.

Mộng Tịch đứng trên thân kiếm lắc lư tránh né đòn “Tập kích” của con rồng cát, không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Mộ Dung Diệc Hàn giở trò quỷ! Cô bé lại né tránh lần nữa, nhưng lúc nào cậu ta cũng bắt được cơ hội của bé, tuy nhiên bé cũng không phải người dễ bị bắt nạt! Bé không có khả năng phản kích lại cậu ta, nhưng không có nghĩa không người nào có thể trị cậu ta!

“Mộ Dung Diệc Hàn, ngươi thật quá đáng!” Mộng Tịch kêu lên, vừa nhìn chung quanh né tránh về phía trước, vừa cầm chặt miếng ngọc bội bên hông, trong lòng kêu gào sư phụ mau tới cứu mình.

Cát đá bay lên đầy trời làm cô bé không mở mắt ra được, thình lình con rồng kia đã bức bé ra đến mặt biển.

Mộ Dung Diệc Hàn rốt cục cũng nghe thấy Mộng Tịch lên tiếng, trong lòng nổi lên cảm giác sung sướng vì âm mưu đã được thực hiện. Giữ im lặng có ý nghĩa gì đâu, phải phản kháng lại thì chơi mới vui!

Nhưng mà cậu quá đáng sao? Cậu chỉ muốn giúp con bé kia luyện tập ngự kiếm mà thôi, phải biết rằng chỉ khi ở trong thực chiến, tu vi mới được đề cao hàng đầu, huống hồ đây cũng chẳng phải thực chiến, chỉ là một lần luyện tập nho nhỏ.

Nhưng nếu con bé đã nói như vậy, đáy mắt Mộ Dung Diệc Hàn hiện lên chút gian xảo, vậy thì để cậu làm cho nó thấy cái gì gọi là “Quá đáng” !

Mộng Tịch bay không mục đích vòng vòng trong không trung, cát đá bay vào mắt, lúc này hai mắt vừa rát vừa đau, cô bé cố hết sức khống chế thanh kiếm gỗ dưới chân. Đột nhiên trong lòng cô bé dậy lên một cảm giác vô cùng sợ hãi, cùng lúc đó, Mộ Dung Diệc Hàn biến nước biển thành một con rồng nước tấn công vào thanh kiếm của cô bé.

Quần áo Mộng Tịch lập tức bị ướt nhẹp, lòng bàn chân trơn trợt, rơi thẳng xuống dưới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.