Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 29: Chương 29: Hội bàn đào




Edit: Băng Tâm

Beta: An Lam

Được sự dẫn đường của Tư Mệnh tinh quân, đi qua tầng tầng mây mù, Mộng Tịch rất nhanh đã đến được Dao Trì. Đã từng vô số lần mơ thấy cảnh vật nơi đây, lúc này cảnh vật ấy lại chân chân thật thật xuất hiện trước mắt nàng, Mộng Tịch không khỏi nhìn ngây người. Nếu như không ngại có nhiều thần tiên ở đây, nàng tuyệt đối tin rằng mình sẽ chảy cả nước miếng.

Dù cho khắp lục giới có nơi đâu xinh đẹp thì nhất định cũng không bằng nơi này. Liếc mắt nhìn, cảnh sắc muồn màu muôn vẻ, trăm hoa đua nở, phong nguyệt vô nhai, thủy mềm sơn ôn. Khắp nơi đều là các tiên tử dịu dàng thanh thoát, khuynh quốc khuynh thành. Có tiên tử đùa giỡn cùng nhau dưới ao, giống như hoa sen vừa nở. Có tiên tử dáng người thướt tha, đẹp không sao tả xiết. Lại có tiên tử dưới tàn cây cúi đầu đánh đàn, ý nhị mười phần.

Rảo bước trên hành lang đài thủy tạ, khúc hành lang uốn khúc, lắng nghe tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng mà khoan khoái, cả người đều hưng phấn gấp trăm lần, phấn chấn lạ thường. Nhìn nhìn, đi tới đi lui, Mộng Tịch lại có một chút say mê.

Đưa nàng đến trước bàn đá ngồi xuống, Tư Mệnh tinh quân vuốt cằm nói:

-Mộng Tịch cô nương, có thích tiên cảnh Dao Trì này không?

Mộng Tịch gật mạnh đầu:

-Có, quả thực rất đẹp !

Làm đồ đệ của sư phụ thật là hạnh phúc, chuyến đi này thực sự là không tệ!

-Bất quá, hình như có chút kỳ lạ…

Mộng Tịch nghiêng đầu, nhìn hoa cỏ xung quanh.

-Chỗ nào kỳ lạ?

Tư Mệnh tinh quân mỉm cười, tò mò hỏi:

-Mộng Tịch cô nương không cần cố kỵ, nói thẳng cũng được.”

Mộng Tịch suy nghĩ hồi lâu, lại lắc đầu:

-Ta cũng không nói lên được là chỗ nào kỳ quái, chỉ cảm giác thiếu cái gì đó, …

Trong đầu mơ hồ có một vài hình ảnh linh tinh hiện lên, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ.

Tư Mệnh tinh quân vuốt vuốt chòm râu bạc, mỉm cười nói:

-Nghĩ không ra thì đừng nghĩ , tiên giới cùng nhân giới vốn là bất đồng, có lẽ là cô nương ở nhân giới đã lâu, mới tới tiên giới nên không quen thôi.

Mộng Tịch cảm thấy ông ta nói cũng có đạo lý, cũng không hỏi nhiều hơn, con ngươi trong suốt như nước:

-Thần tiên bá bá, người kêu con là Tịch nhi đi.

Cứ cô nương này cô nương nọ, nghe không tự nhiên chút nào.

Tư Mệnh tinh quân gật đầu, cầm một ly rượu xanh trên bàn lên, tinh tế nhấp một ngụm:

-Tịch nhi có muốn nếm một chút không?

Mộng Tịch thấy nét mặt ông rất thoải mái, nhỏ giọng hỏi:

-Con cũng có thể uống sao?

Lúc nãy sư phụ trước khi đi đã dặn nàng ngoan ngoãn không được gây rối, nàng không phải thần tiên, sư phụ lại không ở đây, nàng cũng không dám tùy tiện với những thứ này

Tư mệnh tinh quân cười ha ha:

-Đương nhiên là có thể, hôm nay là hội bàn đào, chỉ cần đồ ăn bày trên bàn, ngươi muốn ăn cái gì, có thể lấy cái đó, không cần lo lắng, ăn xong rồi tự sẽ có tiên tử đưa thêm đến.

-Cái đó con cũng có thể ăn sao?

Mộng Tịch không yên tâm chỉ chỉ món điểm tâm, hỏi lại một lần nữa.

Tư Mệnh tinh quân đem mâm đựng trái cây cùng ly rượu đẩy đến trước mặt nàng, Mộng Tịch mới dám học theo dáng vẻ của ông, cầm lên một ly rượu, đặt lên môi, một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, uống một ngụm, mùi rượu nồng nàn, dư vị vô hạn.

-Thần tiên bá bá, đây là rượu gì, uống rất ngon .

Mộng Tịch híp mắt, tinh tế bình phẩm , mang theo một phần lưu luyến, một phần say sưa.

-Đây là hoa đào nhưỡng, là một vị tiên tử mà vương mẫu nương nương sủng ái nhất chế riêng cho người, dùng cánh hoa đào chưng cất rượu , mỗi bông hoa nở chưa tới một canh giờ

-Vừa mới làm một canh giờ? Nàng kia làm sao biết hoa đó lúc nào nở? Chẳng lẽ đều phải ngày đêm ngồi dưới tàng cây sao?

Vậy quá cực khổ rồi, hơn nữ muốn có nhiều như vậy, cũng không phải chỉ một cánh hai cánh hoa là có thể chế nên.

Tư Mệnh tinh quân bật cười nói:

-Nàng dĩ nhiên là có biện pháp riêng của mình, vấn đề này, nói không chừng sau này có một ngày ngươi sẽ biết.

Hả? Nàng không biết tiên tử tử kia, mặc dù hiếu kì muốn biết, nhưng cũng sẽ không mặt dày mày dạn mà đi hỏi, chẳng lẽ tiên tử kia có thể tự nói cho nàng biết sao? Hay là nàng muốn sau này trở về Sương Vân điện có thể tự chế rượu này? Sư phụ rất thích hoa đào, làm sao có thể cho nàng lãng phí như vậy chứ?

-Thần tiên bá bá, người nói vị tiên tử này là người mà vương mẫu nương nương đã từng sủng ái nhất, vậy bây giờ ở đâu, chẳng lẽ vương mẫu nương nương không thích nàng nữa sao?

Cố ý nhấn mạnh, Mộng Tịch lại uống một ngụm rượu hoa đào, đầu óc như thức tỉnh, răng môi đều cảm nhận được mùi thơm.

Ánh mắt Tư Mệnh tinh quân nhìn Mộng Tịch có chút thay đổi, nhưng vẫn ôn hòa dễn gần như cũ:

-Nàng có vận mệnh của mình, vì thế tạm rời khỏi thiên đình, nhưng sẽ có một ngày nàng lại trở về.

Mộng Tịch chỗ hiểu chỗ không gật đầu, đầu óc nhanh nhạy, lấy lòng nói:

-Thần tiên bá bá, người quản lí số phận của người phàm, vậy chắc chắn người biết rõ vận mệnh của con, có thể tiết lộ cho con một chút không, chỉ có chút thôi.

Tư Mệnh tinh quân nghiêng người, xua tay nói:

-Đúng là vậy, nhưng đây là chức phận của bản tiên, sao có thể tùy tiện mà tiết lộ được?

-Thần tiên bá bá, người nói cho con biết thôi, chỉ một chút thôi, con cam đoan sẽ không nói cho người khác biết.

Mộng Tịch to gan giật râu hắn cầu xin.

Tư mệnh tinh quân bị nàng lắc đến nỗi muốn hôn mê, bất đắc dĩ bị nàng nắm râu quá chặt, hắn sợ đau nên không dám dùng sức, nói:

-Tịch như đừng làm rộn, không phải ta không chịu nói cho ngươi biết, mà là không thể.

Nha đầu này, lại cả gan nắm râu ông.

Thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, ông dừng một chút lại nói:

-Mặc dù số phận của tất cả người phàm đều do bản tiên an bài, nhưng cuối cùng biến thành dạng gì, đều phải dựa vào sự trải nghiệm của chính họ. Có lẽ không có cách nào có thể thay đổi được số mệnh, nhưng họ vẫn có thể dựa vào sự cố gắng của mình, làm cho cuộc sống mình thay đổi hơn.

Đây mới thực sự là cuộc sống, mặc dù không có biện pháp lựa chọn cách sinh ra, nhưng lại có thể lựa chọn cách sống sau này.

Mộng Tịch ngừng động tác trên tay, cái hiểu cái không:

-Chỉ cần cố gắng, bất luận là như thế nào cũng có thể thay đổi số phận sao?

Đột nhiên nghĩ đến sư phụ từng nói mạng của nàng khác thường, vì mộc mà diệt, nhưng mấy năm nay nàng luôn không đoán ra được bốn chữ này rốt cuộc là có ý gì, sư phụ cũng không biết. Nhưng thần tiên bá bá nhất định biết, thế nhưng hắn lại không thể nói cho nàng được, nàng cũng không thể ép buộc.

-Mỗi người đều có mỗi số phận cùng với cách sống khác nhau, nếu sống đúng đắn, ắt sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu có sai phạm, tai nạn trước mắt cũng trốn không xong.

Lời nói của ông thật sâu xa, Mộng Tịch vẫn phần nhiều không hiểu. Nâng cằm, khuỷu tay chống trên bàn đá, Mộng Tịch lại suy tư. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, nàng vỗ đầu, đúng là đơn giản không muốn, lại muốn phức tạp. Cái gì số mệnh lộn xộn, dù sao nàng cũng không mong muốn gì nhiều, chỉ cần cả đời ở bên cạnh sư phụ học tập cho giỏi, những chuyện khác chờ đến thời điểm hợp lí hẳn nói! Huống chi còn có sư phụ bảo vệ nàng, nàng cần gì phải sợ chứ!

Nghĩ thông suốt, tâm tình tốt rồi, nàng đứng lên, cầm một chiếc bánh ngọt trên bàn đá cho vào miệng. Ăn mấy chiếc, bỗng nhiên nghĩ tới bên cạnh còn có người nhìn, Mộng Tịch đem chiếc bánh cuối cùng trong mâm đưa đến trước mặt tư mệnh tinh quân nói:

-Thần tiên bá bá, người cũng ăn đi.

***

Không biết là ai hô to một tiếng:

-Ngọc đế, vương mẫu nương nương đến.

Tiếng nhạc uyển chuyển du dương biến mất, toàn bộ Dao Trì phút chốc yên tĩnh lại. Mộng Tịch bị Tư Mệnh tinh quân kéo lên, phóng mắt nhìn đi, nhìn thấy tiên gia ở đây đều để đồ trên tay xuống, mặt hướng một chỗ khom lưng cúi đầu, nín thở chờ đợi.

Mộng Tịch lén lút ngẩng đầu lên, mở một con mắt nhìn lén. Không bao lâu, chỉ thấy ở chân trời một kim quang hiện ra, muôn màu sắc, soi rọi khắp chốn. Ngọc đế cùng vương mẫu nương nương ở giữa chòm sáng ấy, chậm rãi bước ra sau tấm bình phong, xuyên qua đám người, trực tiếp ngồi trên hai chỗ cao nhất. Mà sư phụ của nàng cũng giống như từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, liền xuất hiện ở chỗ ngồi bên trái.

Mặc dù Tư Mệnh tinh quân mang nàng ngồi ở chỗ khuất, nhưng Dịch Vân Lạc chỉ cần liếc mắt là có thể ở trong đám người tìm thấy nàng, thấy nàng lấm la lấm lét nhìn, khuôn mặt có hơi phiếm hồng, nghĩ một chút mới phát giác thì ra nàng đã uống rượu hoa đào. Nét mặt hắn tuy không đổi nhưng trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.

Chúng tiên gia ngồi vào vị trí, Ngọc đế cũng không quá uy nghiêm, tựa là có chút mệt nhọc, chỉ nói đơn giản mấy câu, liền tuyên bố hội bàn đào chính thức bắt đầu, Dao Trì lại khôi phục trạng thái náo nhiệt, chỉ là không ngừng có tiên gia giơ ly rượu hướng về ngọc đế cùng vương mẫu nâng cốc chúc mừng. Mộng Tịch chợt cảm thấy sư phụ lo lắng đều dư thừa, thần tiên ở đây cũng tốt, không kinh khủng giống như trong tưởng tượng của mình, nàng cũng không cảm thấy có gì không hợp.

Đột nhiên, phía trên Dao Trì xuất hiện một mảng mây, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Mộng Tịch cũng không ngoại lệ. Nàng nhìn không chớp mắt với đám mây bảy màu đó, ở giữa có một người như ẩn như hiện.

-Thần tiên bá bá, kia là ai vậy ?

Tư Mệnh tinh quân một hơi cạn sạch ly rượu hoa đào, chậm rãi nói :

-Đó là huyền nữ, vốn là thượng cổ huyền điểu, vì ngàn năm trước cứu vớt muôn dân lập đại công, vương mẫu nương nương liền nhận làm nghĩa nữ, phong hào Cửu Thiên Huyền Nữ .

-Ồ, thần tiên bá bá, sao con nghe khẩu khí của người, hình như không thích nàng phải không?

Mỹ nữ ở phía trước, thần tiên bá bá vẫn nhìn ly rượu đến phát ngốc, đầu cũng chưa từng ngẩng lên, hơn nữa miệng cũng có vẻ không hòa thuận.khóe môi cũng lộ ra chút không vui.

Tư mệnh tinh quân liếc nhìn nàng:

-Nàng ở tiên giới địa vị mặc dù cao, nhưng tính tình từ trước đến nay quái đản vô lễ, mấy nghìn năm nay ngoại trừ đối ngọc đế bệ hạ cùng vương mẫu nương nương coi như bên ngoài cung kính , còn lại bất luận thần tiên nào cũng không để vào mắt. Cả ngày mang một bộ mặt ngạo mạn không ai bì nổi, thấy ai cũng không có sắc mặt tốt, vì thế chúng tiên gia mặc dù biểu hiện ra đối với nàng cung kính, bên trong lại đều không muốn gặp nàng.

-Thì ra là vậy.

Mộng Tịch gật gật đầu, thấy nàng đi qua trước mắt, đột nhiên vô ý toát ra một câu:

-Con cũng không thích nàng.

Nói xong cảm giác được ánh mắt của nàng dừng trên người mình, sợ đến vội vã bụm miệng.

Bên này Tư Mệnh tinh quân nghe được, lông mày nhếch lên, mỉm cười nhìn nàng :

-Tịch nhi ghét nàng thật sao ?

Mộng Tịch lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái. Kỳ thực nàng cũng không biết vì sao khi nhìn rõ sở bộ dáng của nàng sau lại đột nhiên nói như vậy. Có lẽ là bởi vì thần tiên bá bá miêu tả nàng ta có tính cách quá giống Lăng Vi. Nàng không thích Lăng Vi, tự nhiên mà vậy cũng là đối Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không có cảm tình gì . Bất quá sau lại thấy nàng nhìn mình chằm chằm thời gian toàn thân khó chịu, trong lòng hình như có một cỗ khí bị đè nặng, rất cảm giác kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.