Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 105: Chương 105: Long Uyên




Đem Thủy linh thạch màu đem giơ lên cao ngang tầm mắt, Mộng Tịch chăm chú nhìn nó. Rất nhiều chuyện không đơn giản như nàng nghĩ. Trước mắt dễ dàng tìm được hai mảnh vỡ đá Nữ Oa nhưng trong lòng lại bị mây đen giăng kín.

Mộng Tịch ngẩng đầu nhìn Long Uyên:

-Thái tử điện hạ, xin hỏi vị bằng hữu ngươi nói, tên là Niệm Tâm sao?

Long Uyên lẳng lặng nhìn Mộng Tịch, hơi cúi đầu. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa vô vàn tình ý dịu dàng. Đáng tiếc lại ẩn nấp thật sâu khiến người khác không nhìn ra.

-Cái này… Ta có thể biết vị bằng hữu của ngươi và Thủy linh thạch có quan hệ thế nào không?

Mộng Tịch liếm liếm đôi môi khô khốc. Nàng biết vấn đề này rất đường đột nên mới cẩn thận hỏi. Không biết vì sao khi nghe cái tên kia trong lòng nàng sinh ra cảm giác quen thuộc không hiểu nổi. Cảm thấy mình có lẽ đã nghe qua, nhưng cũng có thể phải nhớ kĩ. Thế mà bất luận cố nhớ thế nào đi nữa, trong kí ức vẫn không có gì ấn tượng.

Thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của nàng, Long Uyên hơi nhếch môi:

-Ta nghĩ cô nương muốn biết vì sao ta lại biến Thủy linh thạch thành ngọc bội tặng vị bằng hữu kia đúng không?

Mộng Tịch gật gật đầu, theo hồi ức Long Uyên kể, tay nắm Thủy linh thạch dần siết lại.

***

Sự tình là thật lâu trước kia, lâu đến nỗi Long Uyên cơ hồ đã quên vì sao hắn bị thương. Nàng cười với hắn một lần, đã giữ kí ức đó hãy còn mới nguyên. Nếu nhất định phải ngườc dòng kí ức, chuyện hẳn cũng đã năm trăm năm qua.

Hắn nhớ mang máng khi hắn tỉnh lại bên ranh giới Đông Hải, nửa thân ngâm trong nước. Khi đó hắn còn chưa tu thành hình rắn, trên đầu vẫn còn cặp long giác rực rỡ.

Mở mắt ra hắn liền thấy khuôn mặt nữ tử phóng đại trước mắt.Hai má xinh xắn, ngũ quan đẹp đẽ, hấp dẫn hắn. Nhưng thứ khiến hắn bị hấp dẫn mạnh chính là đôi mắt nàng; đôi mắt thật to, mang theo lo lắng, kinh hỉ, hiếu kì. Rõ ràng hắn thấy trong mắt nàng có rất nhiều cảm xúc phức tạp. Đôi mắt trong suốt sang ngời, lấp lánh hữu thần của nàng khiến hắn trầm mê. Đó là loại sức quyến rũ tản ra từ đáy mắt, dường như bất luận thứ gì cũng không thể vùi lấp nó.

Cô gái kia thấy hắn tỉnh, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng lạn, sau đó ôm hắn, dùng hết sức kéo hắn từ trong nước ra. Lúc này hắn mới phát hiện y phục trên người nàng cũng ướt đẫm. Nước biển theo sợi tóc nàng rũ xuống nhỏ tới bên môi hắn. Hắn không nhịn được vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, mặn mặn, chát chát.

Đỡ hắn tới dươi một cây đại thụ nàng cũng dựa lưng vào cây ngồi xuống. Ngón tay mảnh khảnh cử động một chút, đống lửa lớn liền cháy bùng lên. Hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhưng nữ tử tuyệt nhiên không cảm thấy kì quái. Nàng còn ngồi xổm bên cạnh hắn, nói cho hắn biết từ khi nàng tu thành hình người tới nay, ban đêm đều không muốn trở thành đại thụ, thích làm ra lửa sưởi ấm. Nàng còn nói y phục con người khó mà giữ ấm được, nàng vẫn thích lấy vỏ cây vừa thô vừa xấu làm y phục.

Cơ hồ nhìn ra nàng đặc biệt, không chỉ là bởi vì nàng giống hắn, đều không phải là con người. Nàng đơn thuần giống đóa bạch quyên hé nở, đơn thuần sạch sẽ, không nhuốm bụi trần. Trong mắt nàng, hắn thấy được rất nhiều chưa bao giờ thấy qua, đó là tốt đẹp, tràn ngập hi vọng.

Nàng cứ như vậy bên cạnh hắn tròn năm ngày, từ sáng đến tối, ở bên tai của hắn líu ríu nói không ngừng. Từ lúc ngày đầu tiên nàng sinh ra, nói tới nàng tu thành hình người. Nguyên lai nàng vốn dĩ là một gốc đào tinh, không biết bị cái gì ảnh hưởng mà dần có ý thức, nàng liền quyết định tu tiên. Vì thế vô luận lúc nào nàng cũng liều mạng tu luyện. Người khác vui đùa, nàng tu luyện; người khác nói chuyện phiếm, nàng tu luyện; người khác ngủ, nàng cũng tu luyện. Cuối cùng trời cao không phụ người có lòng, nàng dùng ba trăm năm liều mạng, cũng tu thành hình người.

Ngay từ đầu nàng cái gì cũng không hiểu. Trước đây mục đich là tu thành hình người; nhưng mục đich đạt được, nàng lại không biết làm gì tiếp theo. Những gốc đào tinh khác vẫn chỉ là thân cây, không có ai nói cho nàng biết tiếp theo nên làm gì. Thế là nàng đem thời gian tu luyện liều mạng trước kia xem kĩ lại mới ngoài ý muốn biết thế nào có thể tu tiên. Hơn nữa nàng còn biết muốn tu thành tiên thân trước tiên phải vượt thiên kiếp, trải qua chín chín tám mốt đạo thiên lôi giáng mới có thể chân chính phi thăng.

Cho nên nàng rời khỏi đồng bạn, tính toán một mình ra ngoài lịch lãm, thuận tiện học chút bản lĩnh bảo vệ mình. Nhưng dù sao bốn trăm năm nay nàng chưa bao giờ đi khỏi cánh rừng mình trưởng thành kia. Nhận thức với thế giới này cũng chỉ có rừng cây này, thế nên đi loanh quanh trong rừng thật lâu.

Mãi cho tới khi thấy Long Uyên trên mặt biển; hắn là người đầu tiên nàng gặp, nhưng lại không giống nàng, bởi trên đầu hắn có hai thứ dài dài kì quái. Tò mò, nàng liền cứu hắn đang hấp hối lên. Sau đó, rất tự nhiên, hắn trở thành người bạn thứ nhất của nàng.

Nàng nói nàng tên Niệm Tâm, Niệm Tâm niệm, Niệm Tâm tâm.

Sau đó hắn cười, nói hắn tên Long Uyên, Long Uyên long, Long Uyên uyên.

Sau đó hai người đều cười. Nàng cười vì đã có người bằng hữu đầu tiên, thậm chí cách nàng giới thiệu bản thân cũng ngốc như chính nàng. Mà hắn cười vì hắn thích bộ dáng tươi cười của nàng.

Đêm trước hôm cáo biệt, Long Uyên lén lút đem khối đá màu đen tùy thân biến thành một miếng ngọc bội. Khi đó hắn cũng không biết đá này có lợi ích gì. Hắn chỉ biết phụ vương nói mang nó theo, khi gặp nguy hiểm nó có thể bảo vệ hắn. Hiện giờ hắn lo nàng một thân một mình lịch lãm bên ngoài xảy ra chuyện không hay liền đem ngọc bội đưa cho nàng, xem như lễ vật tạm biệt, đồng thời còn để nó ngầm bảo vệ nàng.

Vẫy tay cáo biệt nàng, hắn nói:

-Phụ vương ta là Đông Hải Long vương, ta là Thái tử Long cung. Chờ ngươi tu thành tiên, nhất định phải tới Long cung tìm ta. Ta chờ ngươi!

***

Dọc đường rời khỏi Long cung Mộng Tịch đều nghĩ đến chuyện xưa. Mỗi một câu nói của Long Uyên truyền vào tai, nàng lại cảm thây nó biến thành hình ảnh rất chân thật, rất sống động. Dường như không phải nàng nghe cố sự, mà là chứng kiến tất cả vậy.

Niệm Tâm, ngọc bội, Thủy linh thạch, Long cung, cây đào…

Trong tay Mộng Tịch nắm chặt Thủy linh thạch đã trở về nguyên hình kia, màu sắc đen nhánh, tản ra huỳnh quanh. Nhẹ nhàng đặt nó vào túi càn khôn bên cạnh Hỏa linh thạch. Mộng Tịch sờ sờ bên hông, đột nhiên cảm xúc mất mát chợt dâng lên, khiến nàng hận không thể lập tức trở về Sương Vân điện, ở bên cạnh Sư phụ.

Thế nhưng nàng không thể. Không tìm được ba mảnh vỡ còn lại của đá Nữ Oa, nàng không thể trở về.

Hít sâu một hơi, Mộng Tịch đem những chuyện này bỏ qua. Không nghĩ ra thì để sau này nói đi. Trước mắt điều quan trọng là tìm được mảnh vỡ đá Nữ Oa. Mặc dù Hỏa linh thạch và Thủy linh thạch hầu như không mất chút sức lực nào có được nhưng trong lòng Mộng Tịch có cảm giác tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy.

Quả nhiên đúng như nàng dự liệu. Mấy ngày kế tiếp nàng và Thi vương giống như ruồi mất đầu tìm loạn khắp nơi. Không có mục đích,không có phương hướng.

Mặc dù giữa các mảnh vỡ có cảm ứng đặc biệt nhưng trong tay Mộng Tịch chỉ có hai mảnh, căn bản không đủ để tìm được vị trí chuẩn xác của ba mảnh còn lại. Vì thế bọn họ chỉ có thể một đường đi về phía trước, vào thành ra thành, tựa hồ mò kim đáy biển. Mới có năm ngày ngắn ngủi, bọn họ đã tìm khắp mười mấy thành trấn lớn nhỏ. Dĩ nhiên, vẫn không có chút thu hoạch nào.

Ngồi trong một gian trà quá nghỉ ngơi, trên khuôn mặt tràn đầu lòng tin từ lúc đầu của Mộng Tịch đã trở nên ưu sầu càng lúc càng sâu sắc. Chỉ còn lại hai mươi ngày, nếu tiếp tục biện pháp này, dù cho thật sự tìm được ba mảnh còn lại, Sư phụ cũng không đợi được nữa.

Rót cho Mộng Tịch một ly trà, thấy bộ dáng nàng mặt nhăn mày nhíu Thi vương liền biết nàng lo lắng. Nhìn sắc mặt tiều tụy của nàng, hắn cũng lo theo. Mấy ngày nay Mộng Tịch hầu như ăn rất ít, nghỉ ngơi cũng qua loa, một lòng tìm kiếm linh thạch, khiến nàng gầy đi nhiều. Tiếp tục như vậy, dù mình đồng da sắt cũng không chịu nổi huống chi nàng bệnh nặng vừa khỏi, thân thể còn yếu.

-Mộng Tịch, sắc trời tối rồi. Hôm nay chúng ta tìm tới đây thôi. Chọn một khách điếm nghỉ lại dưỡng sức, mai tiếp tục tìm thôi.

Kết quả Mộng Tịch lắc đầu nói với Thi vương:

-Ngươi mệt thì nghỉ đi, ta còn muốn tìm thêm một lúc nữa.

Thi vương có chút bất dắc dĩ:

-Ta không mệt, ta rất khỏe. Ta chỉ sợ ngươi mệt. Mấy ngày nay ngươi không có ngủ đủ. Còn tiếp tục như vậy thân thể sẽ không khỏe.

Mộng Tịch cong cong khóe miệng, an ủi hắn:

-Ta không sao, vẫn có thể tiếp tục kiên trì. Ta muốn nhanh tìm được ba mảnh vỡ còn lại. Như vậy có thể sớm trở về Sương Vân điện, Sư phụ cũng sớm tỉnh lại.

Sư phụ ngủ lâu như vậy, chắc đã không muốn ngủ tiếp rồi. Hơn nữa nói không chừng lâu như vậy không thấy nàng Người nhất định nhớ nàng. Nàng muốn Sư phụ sớm tỉnh lại nhìn thấy nàng.

Nói xong Mộng Tịch buông chén, cầm Vô Mộng kiếm đứng lên. Thi vương biết không thuyết phục được nàng, cũng không nói hai lời liền đứng dậy.

Nhưng bọn họ còn chưa đi được hai bước cuộc đối thoại ở bàn bên cạnh đã truyền vào tai. Mặc dù những người kia cúi đầu nói rất nhỏ, nhưng đối với Mộng Tịch và Thi vương, muốn nghe được cũng rất dễ.

-Này! Các ngươi có nghe nói không?Mấy ngày trước có người muốn ám sát Liễu phi ở Ngự hoa viên. Kết quả còn chưa tới gần Liễu phi nương nương thì gân mạch toàn thân đã đứt đoạn, thổ huyết mà chết. Cách chết vô cùng thê thảm !!!

-Ngươi nói là Liễu phi đang được thánh sủng gần đây?Còn có thể là ai? Ta nghe nói Liễu phi này không phải sinh ra trong nhà quan to quyền quý, cũng không phải nữ nhân trong hoàng tộc. Ta nói cho các ngươi biết, nghe đâu nàng xuất thân từ kỹ viện đó!

-Đúng đúng đúng! Nghe nói nàng từ Phẩm hương lâu mà ra.

-Ái chà! Bất kể có xuất thân thế nào thì hiện tại người ta cũng là Liễu phi được Hoàng thượng sủng ái. Người trong thiên hạ đều biết, nơi nào có nữ nhân là chốn nguy hiểm nhất, đặc biệt là hậu cung hoàng gia. Bao nhiêu ánh mắt nhìn! Bao nhiêu người đố kị! Ta nghe nói năm đó Liễu phi nương nương tiến cung liền có người đố kị, hãm hại đứa bé trong bụng. Từ đó về sau không thể nào sinh con. Nhưng không biết Liễu phi dùng yêu thuật gì mà cho dù sự việc có thế nào đi nữa thì Hoàng thượng vẫn sủng ái, quan tâm có thừa. Mấy năm nay càng thêm yêu thích, mỗi ngày ngoại trừ Liễu phi bên cạnh thì nương nương nào cũng không chịu…

-Yêu thuật? Yêu thuật gì?! Liễu phi nương nương đẹp như vậy sao có thể dùng yêu thuật!

Một âm thanh bất mãn nói.

-A? Chẳng lẽ ngươi đã gặp rồi? Ha ha ha… Ta đoán cho dù không phải yêu thuật thì cũng là thuật dụ dỗ gì đó! Không chừng do hồ ly tinh biến thành.

-Nói mò! Nếu như nàng thật là hồ ly tinh sao có thể không bảo vệ được con mình?! Các ngươi qua đây, qua đây, tới gần chút nữa, ta nói cho các ngươi biết. Cậu ta có quen người ở trong triều, nghe hắn nói trên người Liễu phi nương nương có một bảo bối rất thần kỳ! Chỉ cần mang ở trên người, có thể bách độc bất xâm. Thích khách kia cũng là vì động sát ý với Liễu phi nương nương, bị bảo bối trên người nàng giết chết!

-Trời thật khó tin những lời ngươi nói! Trên đời này thật có vật thần kỳ như thế? Ta không tin đâu!

-Đúng vậy, không có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì bảo chúng ta tin ngươi?

-Ai ai ai! Các ngươi đừng không tin . Chuyện đó có người tận mắt thấy! Các ngươi nghe ta nói …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.