Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 97: Chương 97: Ngọn nguồn của sự phản bội




Edit: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Vĩnh viễn nàng vẫn không thể quên được ngày đó, quên được cái cảm giác như từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Mặc dù không thể nói nhà nàng có của ăn của để, nhưng cũng không đến nỗi không có miếng ăn. Phụ thân nàng là quan nhỏ ở huyện, mẫu thân là một thợ may làm công. Một nhà ba người sống một cuộc sống đủ ăn, mùa đông có thể cùng nhau vượt qua giá lạnh, cực kỳ ấm áp hòa thuận.

Nàng nhớ ngày đó là sinh nhật lần thứ mười của nàng, mặc dù bận rộn công việc nhưng ba mẹ vẫn cố gắng dành ra một thời gian, để dẫn nàng đi chơi.

Hai tay nàng cầm tay cha và mẹ đi trên con đường nhỏ, trong lòng còn nghĩ rằng đây chính là ngày vui nhất của mình kể từ khi còn bé đến giờ, nhưng nàng lại không nghĩ rằng thứ hạnh phúc ngắn ngủi này còn chưa trôi qua được nửa ngày, cùng với cuộc sống nhân sinh hạnh phúc của nàng đã thực sự chấm dứt.

Ngày hôm đó, cha và mẹ nàng chết dưới đao của bọn cường đạo, máu tươi chảy đầm đìa, làm hai tròng mắt cũng bị nhuốm đỏ theo.

Ngày hôm đó, đi theo cha mẹ nàng còn có một tiểu muội muội chưa chào đời, và là nguyên nhân mà nàng cùng với tiểu muội muội không thể trở thành người thân của nhau.

Mà lúc đó, nàng cho rằng bây giờ là lúc nàng đi theo cha, mẹ, còn có tiểu muội muội, thì đột nhiên trên không trung xuất hiện một đạo thất thải quang mang. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã rơi xuống một nơi thật xa.

-Không được khóc, khóc có cái gì tốt! Ta cứu ngươi, từ hôm nay trở đi, người phải làm việc thay ta.

Đây là câu nói đầu tiên mà nàng nhìn thấy người kia.

Nhìn dung mạo hư hư thực thực của người đứng trước mặt, nàng sửng sốt một hồi, sau đó lại càng khóc lớn tiếng hơn.

-Ba –

Một thanh âm thanh thúy vang vọng cả chân trời, làm cho chim chóc đậu trên ngọn cây cũng phải cả kinh, bay thẳng về phía chân trời.

Mặt nàng bị nghiêng sang một bên, đau rồi sưng lên.

Nhưng thanh âm của người kia vẫn nghiêm khắc như trước, thậm chí còn thêm mấy phần tức giận:

-Ta đã nói không cho phép ngươi khóc. Nếu như ngươi còn để cho ta thấy một giọt nước mắt nào, thì ta liền lập tức đưa ngươi xuống gặp cha mẹ ngươi.

Nàng chỉ biết lui về sau mấy bước, ôm mặt sợ hãi nhìn người trước mắt, cắn chặt môi cố nén nước mắt không cho chảy ra ngoài.

Đây là cảm giác vô cùng sợ hãi đầu tiên kể từ khi nàng chào đời.

Về sau, người kia nói cho nàng biết, nàng ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, là thần tiên trên trời. Nàng ta chỉ cần nàng ngoan ngoãn thay nàng ta làm việc, thì nếu sau này tâm tình của nàng ta tốt, không chừng nàng ta còn có thể ra tay cứu cha mẹ nàng.

Thần tiên chính là có sức mạnh vạn năng, cho nên khi đó nàng còn rất nhỏ, đương nhiên là cái gì cũng không hiểu, vì thế nàng tin lời nói của nàng ta.

Nhưng, nàng lại không nghĩ rằng nhiệm vụ của nàng ta giao cho nàng cũng không hề đơn giản như vậy. Đó chỉ là một sự bắt đầu, bắt đầu cơn ác mộng.

Nàng ta cũng không có nói nàng phải làm cái gì, chỉ là ném nàng tới trước cửa Phẩm Hương lâu. Sau đó nàng liền thuận lợi trở thành một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ và ở lại nơi đó.

Lúc đấy, nàng cũng bị bắt đi học vũ, ngày đêm đều không ngừng luyện tập, đi sớm về tối. Nhưng nàng cũng không hề biết học những thứ này làm cái gì, cho nên nàng không muốn học nữa.

Thế là… nàng bị chửi, bị đánh, bị phạt…

Dần dần, qua những người sống ở nơi đây cùng với xung quanh, nàng mới biết đây là nơi nào.

Tâm trạng vô cùng kinh ngạc.

Nàng không muốn ở lại chỗ này, nàng muốn chạy trốn.

Lần đầu tiên, nàng còn chưa bước ra khỏi cửa Phẩm Hương lâu, thì đã bị di nương bắt trở lại. nàng bị treo ngược trên xà ngang ba ngày ba đêm, không cho nàng ăn, không cho nàng uống.

Cổ tay tinh tế trắng nõn bị hằn những vết máu hồng hồng, ngay cả hai cánh tay thiếu chút nữa vì huyết mạch không thông mà bị phế đi.

Thế nhưng… nàng vẫn không cam lòng. Cho nên liền có lần chạy trốn thứ hai.

Lần này nàng chạy trốn rất thành công, bởi vì cũng có kinh nghiệm ở lần thứ nhất, cho nên rất nhanh nàng đã thoát ra ngoài. Nàng vừa lưu lạc ở ngoài hai ngày, mặc dù không bị di nương tìm được, thế nhưng lại bị Cửu Thiên Huyền Nữ phát hiện, cho nên lại ném nàng trở về Phẩm Hương lâu.

Khi nhìn thấy ánh mắt hung thần ác sát của di nương, thì trong lòng nàng liền rỉ máu, nàng rất muốn khóc, nhưng nhìn đến Cửu Thiên Huyền Nữ đứng hờ hững ở bên cạnh, nàng liền không dám khóc.

Lần này di nương không mắng nàng nhiều, mà trực tiếp trói nàng vào cây cột. Tìm hai nam nhân vạm vỡ, dùng roi đánh nàng hơn một canh giờ.

… Da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ….

Về sau, nàng liền bị đem đi hầu hạ một chủ tử tính tình vô cùng xấu, chỉ cần chủ tử không vui, liền đem nàng ra đánh cho hả giận.

Roi, gậy gỗ, ly trà, trâm cài tóc… tất cả những gì có thể sử dùng đều ném lên người nàng. Ngay cả đá dưới mặt đường cũng có thể ném lên đầu nàng.

Nhưng là ngoại trừ một chữ nhẫn, nàng cũng không còn biện pháp nào khác.

Cuối cùng, tới một ngày, Cửu Thiên Huyền Nữ lại tới tìm nàng, lần này cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ dung mạo của Huyền Nữ. Quả nhiên là một bộ dáng siêu phàm thoát tục, xinh đẹp tựa thiên tiên. Nhưng khi Huyền Nữ nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, nàng ta chỉ là cho nàng một cái liếc thờ ơ cùng kinh thường.

Sau đó, Huyền Nữ đưa cho nàng một cái chuông nhỏ màu vàng:

-Ta muốn ngươi tiếp cận một người, người phải luôn đi theo bên cạnh nàng ta, đem nhất cử nhất động của nàng ta báo cáo cáo cho ta.

Cứ như vậy, nàng biết người mà nàng cần theo dõi chính là một nữ hài tử gọi là Mộc Mộng.

Và lần thứ ba nàng cùng Mộc Mộng chạy trốn, cuối cùng cũng thành công.

Bởi vì còn có một người giúp đỡ bọn họ, người đó tên là Hạo Khiên. Rồi sau đó cả ba người cùng đi đến Thiên Thanh bái sư học nghệ.



Sau khi nghe Hinh Nhị kể về quá khứ, trong lòng Mộng Tịch như bị dao cắt. Mấy lần muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trước khi nàng quen biết Hinh Nhị, cậu ấy đã phải trải qua cuộc sống như vậy sao? Mà Hinh Nhị gạt nàng tất cả mọi chuyện như vậy, thì rốt cuộc cậu ấy đã phải chịu đau khổ như thế nào?

Hiện giờ trong mắt Hinh Nhị chỉ còn lại vẻ cô tịch, nếu không phải nàng vẫn đang nói chuyện, thì khi nhìn đến ánh mắt trống rỗng kia, người ta chắc hẳn sẽ hoài nghi rằng nàng còn sống hay đã chết.

-Ngươi chỉ cần biết, từ khi bắt đầu, ta tiếp cận ngươi đều có mục đích.

Hinh Nhị nhìn Mộng Tịch, trên khóe miệng còn mang theo một tia cười lạnh.

Mộng Tịch mơ màng hỏi:

-Vì sao?

Vì sao Cử Thiên Huyền Nữ lại làm vậy với Hinh Nhị? Vì sao nàng ta muốn biết nhất cử nhất động của nàng. Khi đó, bản thân mình chỉ là một đứa nhỏ, căn bản là không hề biết nàng ta là ai. Vậy nàng ta có lý do nào lại làm như vậy?

Hinh Nhị quăng cho Mộng Tịch một cái ánh mắt:

-Ta không biết, Huyền Nữ cũng chưa bao giờ nói cho ta bất cứ chuyện gì. Ở trong mắt nàng ta, ta bất quá chỉ là một cái công cụ thay nàng ta làm việc mà thôi.

Mộng Tịch khẽ lắc đầu. Không… không phải… Hinh Nhị không phải là công cụ làm việc của Huyền Nữ, mà Hinh Nhị là bằng hữu của nàng!

Hinh Nhị lại tiếp tục nói:

-Ngươi có biết không! Kỳ thực ngày ấy, cha mẹ ta cũng chưa có chết… mặc dù bọn cường đạo kia có hung ác độc địa như thế nào, thì cũng không có cam đảm giết người. Mà chính là Huyền Nữ kia, nàng ta đã sớm theo dõi ta, khi nhìn đến cha mẹ ta bị thương nặng dưới tay bọn cường đạo, nàng ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ. Mà sau khi ta cùng Huyền Nữ biến mất trước mặt bọn cường đạo, làm cho bọn chúng tưởng là gặp phải yêu quái, cho nên bọn chúng sợ hãi nếu cha mẹ ta không chết, sẽ tìm bọn chúng trả thù. Cho nên liền tàn nhẫn hạ một đao lên người cha mẹ ta, cho đến khi hai người khí tuyệt, máu chảy thành sông…

-Hinh Nhị…

Mộng Tịch run rẩy cầm lấy tay Hinh Nhị

Lúc nàng nghe tin cha mẹ nàng chết, nàng cũng đã đau triệt nội tâm. Nhưng Hinh Nhị đã chứng kiến tận mắt cha mẹ mình bị giết hại, mà lại không làm được gì, chắc hẳn là còn thổng khổ hơn nàng gấp trăm lần. Những chuyện này xảy ra khi Hinh Nhị chỉ mới mười tuổi, làm sao ậu ấy có thể tiếp nhận được?

Hinh Nhị bỏ tay mình ra khỏi tay Mộng Tịch, giễu cợt nói:

-Rất buồn cười phải không? Ngươi cũng sẽ không hoàn toàn tin lời ta nói đi? Ha hả… nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không tin tưởng…

-Không, không phải…

Mộng Tịch nghẹn ngào thốt lên. Khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hinh Nhị, tâm của nàng lại càng đau hơn.

-Ngươi có biết tại sao ta muốn giết ngươi không? Bởi vì… ta đã yêu Hạo Khiên. Nhưng là ở trong mắt hắn, cho dù có chết đi cũng vĩnh viễn không có ta, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn ta. Tôn thượng thích ngươi, sư huynh thích ngươi, Hạo Khiên cũng thích ngươi… Vì sao? rốt cuộc thì ta kém ngươi ở điểm nào? Vì sao rõ ràng chúng ta đều đi vào Thiên Thanh cùng một ngày, nhưng tất cả mọi người đều thích ngươi?

-Hạo Khiên chết… ta đến cầu Huyền Nữ, cầu nàng ta cứu Hạo Khiên. Bởi vì nàng ta là tiên, là một thượng tiên. Vì thế ta liền liều mạng cầu nàng ta. May là… cuối cùng nàng ta cũng đáp ứng. Nhưng điều kiện mà nàng ta đưa ra là, ta phải làm cho ngươi vĩnh viễn không thể ở bên cạnh tôn thượng.

-Vì vậy… ngươi liền tìm cách làm ta gả cho sư huynh… chì vì cứu Hạo Khiên ca ca?

Bỗng nhiên, tất cả mọi chuyện Mộng Tịch đều đã sáng tỏ.

Cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân nàng làm như vậy, hiểu được tại sao lúc trước nàng nói mình thích Diệc Hàn sư huynh, hiểu được vì sao trước đêm thành thân mình đột nhiên mất tích mà nàng lại sốt ruột hơn bất kỳ người nào.

Bởi vì mình không ly khai khỏi sư phụ, cũng không gả cho Diệc Hàn sư huynh, cho nên điều kiện mà Huyền Nữ đưa ra nàng không thể thực hiện được, mà đồng thời nàng cũng không cứu được Hạo Khiên.

Yêu một người không yêu nàng, là phải chịu đau khổ cùng tuyệt vọng như thế nào đây?

Vì hắn mà trầm mê, vì hắn mà liều cả tính mạng. Tất cả nguyên nhân, đều là vì một chữ -Yêu-.

Mà bản thân mình cùng so sánh với Hinh Nhị, đột nhiên Mộng Tịch cảm giác được mình thật sự quá may mắn, cũng quá hạnh phúc. Nếu như đổi lại là nàng, nàng sẽ vì người đó mà phấn đấu quên mình sao?

Kỳ thực đáp án đã quá rõ ràng trước mặt nàng, nàng ở trước mặt Hinh Nhị, cũng chỉ vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi không cần để ý.

-Thế nhưng ngươi lại không hề thích sư huynh. Ta vẫn không hề nghĩ đến, người mà ngươi yêu, lại là tôn thượng.

Lúc trước khi nghe Lăng Vi nói ra câu này, cả người Hinh Nhị giống như bị rút hết hồn phách. Tất cả sự cố gắng của nàng, nàng ăn khổ nhiều như vậy đều cảm thấy vô cùng đáng giá, một lần nữa muốn lấy ra trao đổi, nhưng trong khoảnh khắc lại biết thành hư ảo.

Khi nàng đem chuyện này nói cho Huyền Nữ, cả người nàng vẫn đang chết lặng. Ngay cả khi Huyền Nữ giận giữ đánh một chưởng lên ngực nàng, nàng cũng không hề cảm giác được sự đau đớn đang lan tỏa ra toàn thân.

Tâm nàng đã chết, liền giống như một con rối, tùy ý để người ta thao túng.

Nhưng là nàng vẫn không cam lòng, không cam lòng cứ để Hạo Khiên chết đi như vậy… Vì thế nàng liền lớn mật đưa ra một điều kiện cuối cùng để trao đổi với Huyền Nữ, đó chính là—-

Nàng đi giết Mộng Tịch, dùng mạng của Mộng Tịch để đổi lấy mạng Hạo Khiên.

Nhưng kết quả… vẫn là thua thảm hại.

Tia hy vọng cuối cùng đã bị cắt đứt không chút lưu tình.

Có thể là… từ khi nàng bắt đầu yêu hắn… nàng đã thua rồi.

Nàng không nên tiếp tục lún sâu xuống, nhưng là nàng vẫn không thể khống chế được tim của mình.

Bởi vì đứng trước chữ “yêu” vĩnh viễn hai từ “lý trí” là không đáng để nói. Mặc kệ là sai, là làm chuyện xấu, nhưng vì hắn, hết thảy đều không đáng nhắc tới.

Mộng Tịch lẳng lặng nhìn Hinh Nhị, nàng biết chuyện này đã vượt qua khả năng tiếp nhận của Hinh Nhị. Mặc kệ Cửu Thiên Huyền Nữ an bài cho Hinh Nhị ở bên cạnh mình vì mục đích gì, nhưng cho tới bây giờ, cũng không có người nào giành được thắng lợi. mà theo một góc độ nào đó, cả ba người các nàng, đều đã thua thật thảm.

Mộng Tịch đi tới bên cạnh Hinh Nhị, cầm lấy hai bàn tay đã cứng ngắc của nàng:

-Hãy buông tay hết thảy đi, không nên nghĩ đến những chuyện đã qua, hãy để những kí ức không vui lắng xuống theo thời gian. Ngươi hãy hảo hảo mà sống tốt cuộc sống của chính ngươi. Từ nay về sau, hãy chỉ vì mình mà sống.

Trong mắt Hinh Nhị hiện lên vẻ kinh ngạc:

-Ngươi không trách ta?

Nàng đã làm nhiều chuyện có lỗi với Mộng Tịch như vậy, sau khi làm nàng ấy thương tổn, tại sao vẫn còn có thể lấy thái độ tâm bình khí hòa nói chuyện với nàng như vậy?

Mộng Tịch buồn bã cười, lại dùng sức nắm tay Hinh Nhị:

-Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, mà ngươi lại vì thân bất do kỷ, tại sao ta lại có thể trách ngươi.

Bằng hữu, đến lúc này, Mộng tịch vẫn xem nàng là bằng hữu sao?

Hinh Nhị cười khổ:

-Không có khả năng, ta đã không thể quay đầu lại được nữa. Không nói nếu Huyền Nữ biết được ta đem tất cả chuyện tình nói cho ngươi biết nhất định sẽ giết chết ta, nhưng cho dù nàng ta có tha cho ta, thì ta cũng không thể nào quay trở về quá khứ được…

Cha mẹ nàng đã chết, Hạo Khiên ca ca cũng không còn trên đời này nữa. Bây giờ, cuộc sống này đã không còn thứ gì để nàng phải lưu luyến nữa.

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Hinh Nhị, Mộng Tịch khẽ thở dài nói:

-Nếu như ta nói cho ngươi biết, Hạo Khiên ca ca vẫn chưa có chết thì sao?

-Ngươi nói cái gì?

Dường như nàng vừa nghe đến một chuyện bất khả tư nghị, quang mang trong mắt Hinh Nhị hiện rõ, trên mặt dần hiện lên vẻ kinh hỉ.

Mộng Tịch cũng không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nhìn nàng khẽ mỉm cười. Từ ánh mắt của Hinh Nhị nàng biết mình có thể yên tâm, bởi vì nàng tin con người thật được giấu dưới sâu đáy lòng của Hinh Nhị rất nhanh sẽ trở lại.

Tâm trạng Mộng Tịch được buông lỏng không ít, để lại bóng dáng mờ mịt của Hinh Nhị vẫn còn ngồi một góc trong phòng, Mộng Tịch chạy nhanh trở về căn phòng của mình.

Chuyện đột phá ngoài ý muốn lần này đã làm lỡ quá nhiều thời gian của nàng, nàng phải nhanh chóng trở lại hoàn thành việc chính sự mới được. Một buổi sáng đã sắp trôi qua, cũng không biết tình huống nơi đó của sư phụ như thế nào!

Mộng Tịch lục tung cái tủ quần áo ra. Lúc trước mất trí nhớ nàng vẫn cho rằng nó không có tác dụng gì, cho nên chưa bao giờ mang theo bên người, nên đã đem túi càn khôn nhét xuống dưới đáy tủ.

Ngón tay khẽ mở miệng túi ra, một đạo tử quang lấy tốc độ như sét đánh nhanh chóng xuất hiện trong phòng, kèm theo sau đó là một tràng mắng chửi tức giận. Bởi vì trong đó chính là Thi Vương đã bị nhốt ở torng này quá lâu, bây giờ mới lấy được tự do, đang thở hổn hển trước mặt Mộng Tịch.

-Ngươi là nha đầu chết tiệt, dám bắt lão tử ở trong này lâu như vậy! Người là muốn lão tử buồn chết sao? Không thích lão tử thì cứ nói thẳng, chứ đừng có xem ta như tù nhân mà nhốt ở trong này! Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử chính là Thi Vương ngàn năm, đứng đầu cả bộ tộc cương thi! Ta cũng không muốn làm linh thú cho tiểu nha đầu miệng còn chưa dứt sữa như nhà người đâu! Hừ, mấy trăm năm qua chưa từng có ai dám làm loại chuyện này với lão tử! Nếu như ngươi dám làm như vậy nữa, thì lão tử liền… liền…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.