Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 47: Chương 47: Ta có phải hay không đã quá ích kỉ?




Editor: Nguyệt Ngạn (linhlunglinh)

Beta: An Lam

Khi đáp án này hiện lên trong đầu, tâm Mộng Tịch dường như bị nhấc tới cổ họng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

-Sư Phụ…

Cánh môi khẽ mở, hai tay Mộng Tịch không bất giác nắm chặt vạt áo.

Người mà nàng yêu, lại là sư phụ!

Không… điều này sao có thể, tại sao lại có thể như vậy? Dùng hết sức lắc đầu, cố gắng muốn đem cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng bóng dáng sư phụ lại dần dần hiện lên trong đầu Mộng Tịch, càng ngày càng rõ.

Lần đầu tiên nàng thấy sư phụ là trong mộng. Lúc đó, sư phụ mang dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị mà siêu phàm thoát tục, làm cho nàng vừa kính lại vừa sợ, ngay cả ngẩng đầu nhìn người cũng không dám. Ở trước mắt sư phụ, nàng nhỏ bé giống như một hạt bụi, mà sư phụ lại như một vị thần cao cả.

Lần thứ hai nhìn thấy sư phụ chính là lúc nàng đang quỳ gối trước Thiên Thanh đại điện. Lúc đó, thân thể nho nhắn của nàng không ngừng run lên, nhưng lại có một bàn tay ấm áp đem đỡ nàng lên. Trong khoảnh khắc ấy, sự khẩn trương, sợ hãi, luống cuống, đều như theo gió mà bay đi, tan thành mây khói. Người nói muốn thu nàng làm đồ đệ của người. Thanh âm du dương, lạnh nhạt mà yên tĩnh, đó cũng là thanh âm dễ nghe nhất mà nàng đã từng nghe.

Về sau, người vì nàng mà đổi tên cho nàng, lại thay nàng bôi thuốc, dạy cho nàng kiếm pháp… Sáu năm ở bên cạnh sư phụ, là khoảng thời gian đẹp nhất, vui sướng nhất trong cuộc đời nàng. Người không trách cứ nàng lười biếng, dung túng cho nàng nghịch ngợm, mặc kệ nàng làm nũng với người. Những thứ này nàng đều biết hết, cho nên mới không hề sợ hãi mà hưởng thụ sự ấm áp, ôn nhu của sư phụ.

Nàng đem những thứ đó trở thành điều đương nhiên, chỉ bởi vì người là sư phụ của nàng, mà nàng lại là đồ đệ của người.

Nhưng bây giờ tất cả dường như lại không giống như vậy…Nàng, đã yêu sư phụ mình… Nàng cũng không biết tình yêu này bắt đầu từ khi nào? Khi người ôn nhu ôm nàng vào lòng mà dỗ dành, hay là khi người dạy nàng vẽ tranh, hoặc là lúc nàng ngồi dưới gốc đào nhìn sư phụ múa kiếm?

Sư phụ… Nàng lại nhớ đến bóng dáng lộ ra bóng lưng cô độc kia khi đứng dưới Trúc Đình Lý quan sát Thiên Thanh, nhớ khi người ngồi trên thềm đá vừa chơi đàn vừa đọc thơ thất tuyệt, nhớ thần sắc lạnh nhạt, dáng vẻ nghiên túc của người khi ngồi trên đại điện.

Tay Mộng Tịch trong lúc lơ đãng bất chợt sờ đến túi càn khôn đeo bên hông. Mộng Tịch cúi đầu, mím chặt môi. Ở trong này còn có Trọn Kiếp Hoa người vì nàng mà hái.

Người ta nói chỉ cần bản thân hái Trọn Kiếp Hoa, rồi đem nó đưa cho người mà mình thương, thì hai người có thể đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

Có lẽ vì thế mà khi đó tâm nàng đã động, nhưng lại vô thức chống cự. Cái cảm giác trong lòng như có tình cảm không rõ, nhưng cũng không nghe thấy thanh âm, mà giờ phút này lại không hề che dấu nữa mà hiện rõ trước mắt nàng. Biết rõ lối đi trước mặt một khi bước vào sẽ không có lối thoát, rõ ràng chính là tử lộ, nhưng là bước chân nàng đã không do dự mà bước vào rồi.

Nguyên lai hết thảy, chỉ bởi vì nàng đã yêu chính sư phụ của mình… Phần tình cảm này, khi nàng phát hiện ra thì đã lún sâu quá mức rồi, nàng như thế nào mới có thể thừa nhận nó đây? Nếu như sư phụ biết, người sẽ nghĩ về nàng như thế nào?

-Khụ…khụ khụ…khụ…

Một trận ho nhẹ bất chợt vang lên, thanh âm trầm thấp nặng nề đem suy nghĩ Mộng Tịch kéo trở về.

-Đồng ca ca, chàng đã tỉnh…

-Tiểu Vân…

Vương Mực Đồng vừa mở mắt ra, liền thấy được người đang ngồi bên giường đá, hai mắt nàng đã bị sương mù che phù, lấp lánh như giọt lưu ly, hàng hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má tinh xảo, liều mạng hướng mình gật đầu.

Tâm Vương Mực Đồng tê rần, vô lực vươn tay lên, chạm lên mặt nàng, yếu ớt nói:

-Nàng như thế nào lại ngốc như vậy…

Nàng nói nàng có biện pháp chữa vết thương cho hắn, vì thế hắn mới đồng ý, lại không nghĩ rằng biện pháp của nàng lại là dùng mạng của bản thân để đổi lấy mạng cho hắn.

Tiểu Vân đưa tay ra cầm lấy tay đang đặt trên mặt mình, khóc không thành tiếng nói:

-Xin lỗi… xin lỗi Đồng ca ca… Ta không thể nhìn chàng chết được…

-Vậy chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm để nàng chết sao…

Đáy mắt Vương Mực Đồng không hề che dấu tình cảm của mình, làm Mộng Tịch cùng Mộ Dung Diệc Hàn trong nháy mắt cũng đỏ cả vành mắt.

-Không… Không phải…

Lắc đầu. Tiểu Vân nhẹ nhàng ghé vào trong lồng ngực Vương Mực Đồng, nước mắt như vỡ đê tuôn ra ngoài

-Ta cũng không muốn chàng phải chết… Tất cả mọi chuyện đều là do ta mà nên, ta…

Không biết lấy đâu ra khí lực, Vương Mực Đồng cúi đầu hôn lên môi Tiểu Vân, ngăn chặn lời nàng còn chưa nói xong. Một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở gấp thả ra cánh môi mêm mại:

-Nha đầu ngốc, nàng như thế nào lại còn chưa rõ? Từ khi lần đầu gặp nàng, ta đã biết nàng không phải là người…

-…?

Chệm rãi đỡ Vương Mực Đồng ngồi dậy, để đầu tựa vào vai Tiểu Vân, nàng kinh ngạc không nói ra lời. Chàng ấy đã sớm biết? Là khi nào? Như thế nào mà chàng ấy biết được?

Nhẹ nhàng vươn tay, Vương Mực Đồng cũng không vội trả lời thắc mắc của Tiểu Vân, mà lại nhìn về phía Mộ Dung Diệc Hàn, khóe miệng không chút huyết sắc hơi gơi lên:

-Diệc Hàn…

Trong nội tân trào dâng sự cay đắng, không lời nào diễn tả được. Mộ Dung Diệc Hàn tiến lên nhẹ nhàng cầm lấy tay Vương Mực Đồng, thời gian dường như trở lại ngày bọn họ kết bái huynh đệ, lúc đó trăng cũng đã nhô lên cao, cùng chiếu ánh sáng trong trẻo lên hai người.

-Nếu không phải có một kiếm kia của huynh, Tiểu Vân có lẽ đã chết… Cám ơn huynh đã cứu Tiểu Vân, cũng đã cứu ta…

Cố gắng ngửa đầu làm cho nước mắt chảy trở về trong hốc mắt, Mộ Dung Diệc Hàn hít một hơi thật sâu, đem nghẹn ngào trong cổ họng đè xuống:

-Trước kia chúng ta rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau cùng sinh cùng tử, mà bây gời vì một nữ nhân, tiểu tử ngươi lại muốn làm huynh đệ ta chôn cùng sao?

Tàn bạo mà trừng mắt nhìn hắn, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ cùng quan tâm. Vương Mực Đồng lắc đầu, bật cười nói:

-Đã mười năm, tính cách ngươi cũng không hề thay đổi.

Hắn chính là đem tất cả sự tình đều giấu trong lòng, một mình yên lặng mà chịu đựng!

Nhìn thấy trong mắt Vương Mực Đồng đều là ý cười, biết hắn cũng không còn gì đáng ngại, Mộ Dung Diệc Hàn quay đầu đi không thèm để ý đến hắn, tâm đang treo trên cành cây cuối cùng cũng buông xuống. Vương Mực Đồng cũng giống như hắn, tính cách không hề thay đổi, vẫn là một người to gan lớn mật, làm bất cứ việc gì không màng đến hậu quả.

Nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, ôn nhu đem nước mắt lau đi, đáy mắt Vương Mực Đồng cũng chỉ còn lại một người:

-Tiểu Vân, kỳ thực có một chuyện ta cũng không có nói cho nàng biết, lần đầu tiên ta gặp nàng cũng không phải là đêm mưa ba năm trước, mà là… Là năm năm trước, khi ta đang du ngoạn…

Môi hồng khẽ mở, trong mắt Tiểu Vân kinh ngạc cùng khó hiểu. Năm năm trước… Chuyện này sao có thể…

Tựa hồ sớm nằm trong dự đoán của mình, Vương Mực Đồng tiếp tục giải thích, kể lại chuyện cũ:

-Ngày ấy là ta phụng mệnh phụ thân đi thi hành mệnh lệnh, cùng Tam tiểu thư Tần gia đi ra ngoài thành. Ta biết, phụ thân chính là muốn ta cùng Tần gia Tam tiểu thư kết thành thông gia, nhưng trước đó ta cũng không đồng ý, ta đối với nàng ta cũng không có cảm giác gì. Vì thế vừa ra khỏi thành, ta sai Nguyên Phúc thay ta giữ nàng ta ở lại, để ta chạy trốn. Về sau, tình cờ ta đi ngang qua khu rừng tràn ngập sương mù này, nhất thời tò mò đi vào, cũng mặc kệ đi lung tung, như như thế nào cũng trở về chỗ cũ. Trong lúc ta đang chuẩn bị rời đi, lại bất ngờ thấy được một tiểu hồ ly quanh thân đỏ rực, từ trong rừng chạy ra. Không biết có phải do tâm ý kêu gọi hay không, ta lại bất giác đi theo sau. Sau đó, lại bất ngờ khi nó lại biến thành một nữ tử dung mạo tựa thiên tiên.

Giương mắt chăm chú nhìn hai mắt Tiểu Vân vẫn đang mông lung đẫm lệ, Vương Mực Đồng chân thành mà thâm tình nói:

-Nàng có biết, nàng không giống với bất kỳ nữ tử nào mà ta đã từng gặp… bất kể dung mạo thủy linh thanh tú, hay từng động tác đều thanh diễm thoát tục, ôn nhu động lòng người… Đó chính là cảm giác lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Vì thế từ lúc đầu ta liền biết nàng không phải là người. Mặc dù nàng chỉ là một tiểu hồ ly, nhưng lại làm cho ta không thể dời khỏi tầm mắt. Về sau ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, kể cả âm thầm tìm rất nhiều người dị sĩ tài ba, chỉ để có thể tiến vào cánh rừng này.

-Lúc đó thấy nàng nằm trên vũng máu, trái tim ta như bị tảng đá nghìn cân đè nặng, không thể thở nổi…May mắn, là ta tới kịp… Vội vàng ôm nàng vào trong ngực, nhìn thấy nàng toàn thân đều là một tần loang lổ vết máu, ta chỉ cảm thấy, nếu nàng chết, ta cũng không thể sống nổi… Sau đó ta liền cho nàng uống đan dược, làm nàng biến lại trở thành hình người, ta liền mang nàng hồi phủ…

Tiểu Vân ôm chặt cánh tay hắn, tựa đầu vào cổ Vương Mực Đồng, nức nở nói:

-Thì ra là chàng đã sớm biết… Đây không phải là ngoài ý muốn, là chàng cố ý đến cứu ta? Vì sao càng lại không nói cho ta biết… Chàng có biết hay không ta rất sợ, sợ chàng khi biết thân phận ta là yêu sẽ ghét bỏ ta, không muốn nhìn thấy ta…

Đem mặt mình vùi sâu trong cổ hắn, từng giọt nước mắt của Tiểu Vân rơi xuống cổ hắn, ẩm ướt mà lành lạnh. Vương Mực Đồng từ từ nói:

-Bời vì, ta cũng sợ. Ta sợ khi ta nói ra sự thật, sẽ khiến nàng rời khỏi ta… Nếu vậy ta không có cách nào vĩnh viễn cùng nàng ở một chỗ. Nhưng ta lại hi vọng có thể cùng nàng cùng sinh cùng tử… Ta có phải hay không quá ích kỷ?

Tiểu Vân lăc đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bị chặn bởi một đạo thanh âm nữ tử sắc bén.

-Thật đúng là một câu chuyện tình người yêu cảm động ! Thế nhưng yêu chính là yêu, dù cho có thêm tình cảm cũng không thể thay đổi được bản chất của yêu.

Lăng Vi từ đằng xa đi tới, cầm kiếm chỉ về phía bọn họ, sau lưng nàng ta là Hinh Nhị lệ rơi đầy mặt.

-Ngươi đang làm cái gì?

Dùng sức nắm chặt lấy cánh tay đang cầm kiếm của nàng ta, Mộ Dung Diệc Hàn lạnh giọng hỏi.

Hừ lạnh một tiếng, trên mặt Lăng Vi lại tràn ngập một tia tàn nhẫn cùng tiếu ý:

-Sư huynh, ngươi đã quên nhiệm vụ của chúng ta khi xuống núi rồi sao? Hàng yêu trừ ma, cứu vớt muôn dân. Nàng ta hiện tại đã hại người, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho nàng ta! Để sau này nàng ta không thể làm hại nhân gian!

-Nàng ấy chưa bao giờ hại người.

Mộ Dung Diệc Hàn nói như đinh đóng cột.

-Ha hả! Sư huynh, ngươi là đang mềm lòng sao?

Lăng Vi nhìn về phía Mộ Dung Diệc Hàn, trong giọng nói mang theo chút mị hoặc:

-Huynh chớ quên, hiện huynh đệ của huynh biến thành dạnh như vậy, đều là do nàng ta làm hại !

-Lăng Vi, ngươi nháo đủ chưa?

Cánh tay Mộ Dung Diệc Hàn bỏ ra cánh tay của Lăng Vi, trực tiếp dùng sức đem kiếm của nàng ta ném xuống đất, đáy mắt hiện lên tia lành lạnh. Nàng ta như thế nào lại nổi điên làm gì? Thật sự không thể nào nói lý với nàng ta.

-Cô nương…Khụ, khụ khụ…

Che miệng ho nhẹ, Vương Mực Đồng ngồi ngay ngắn, chắn trước người Tiểu Vân nói:

-Ta mặc kệ lai lịch các người như thế nào, nhưng Tiểu Vân hiện giờ đã là thê tử của ta, đây là chính sự trong nhà ta. Thứ cho Vương mỗ ta lòng dạ hẹp hòi, không thể đem chính sự trong nhà giao cho ngoại nhân làm chủ.

Ngữ khí kiên định, âm điệu trầm ổn, làm cho trong lòng Tiểu Vân sinh ra một nguồn nước ấm, giơ tay ôm lấy hông hắn, đầu lại tựa trên bờ vai vững chãi. Nàng hiện tại cũng không sợ gì nữa, bởi vì nàng biết, mặt kệ dù phát sinh chuyện gì, hắn nhất định cũng sẽ ở bên người nàng, sẽ bảo hộ nàng.

-Ngươi…

Tay trái tức giận nắm chặt thành quyền, Lăng Vi trừng mắt nhìn hai người trên giường. Như thế nào một người là như vậy, người thứ hai cũng là như vậy, đều vì một nữ tử không rõ lai lịch mà quên đi bản thân? Vừa nghĩ đến lúc nãy Mộng Tịch được ở cùng một chỗ với Mộ Dung Diệc Hàn, lại nhìn thấy hắn ôm Mộng Tịch nhảy xuống dưới, tức giận dâng đầy trong tim nàng.

Thừa dịp Mộ Dung Diệc Hàn không chú ý, Lăng Vi bất chợp phóng ra ngâm châm kịch độc không chút lưu tình bắn về phía Vương Mực Đồng cùng Tiểu Vân.

Chỉ nghe một tiếng “Đinh”. Ngâm châm cách bọn họ vẻn vẹn chỉ ba tấc liền ngừng lại, cùng với một đạo ngân quang cùng nhau va chạm, sau đó rơi xuống đất, hóa thành bột phấn.

Lăng Vi nhíu chặt lông mày, Mộ Dung Diệc Hàn cùng Mộng Tịch cũng mới vừa phản ứng, vô thức nhìn xuống dưới đất chỉ còn lại bột phấn, Sự việc hết thảy đều phát ra quá nhanh.

Nhưng lại thấy Vương Mực Đồng mừng rỡ mờ to hai mắt nhìn phía sau lưng bọn họ, kinh ngạc cùng hưng phấn kêu lên:

-Ân nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.