Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 108: Chương 108: Thỏa thuận




Thừa dịp cách bình minh còn một khoảng thời gian, Mộng Tịch nằm lên bàn, ngón tay không ngừng chọt quả quýt trên mâm đựng trái cây:

– Sư huynh, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nhắc tới huynh là thái tử?

– Ta chưa từng nói sao?

Mộ Dung Diệc Hàn ngồi đối diện với Mộng Tịch, đoạt lấy quả quýt bị nàng không ngừng chà đạp, bắt đầu lột vỏ.

– Huynh có từng nói sao?

Mộng Tịch ngừng động tác trên tay, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn hỏi ngược lại.

– Sao ta lại nhớ ta đã từng kể chuyện xưa của ta cho nàng nghe, chẳng lẽ ta nhớ lầm?

Mộ Dung Diệc Hàn lại hỏi.

Mộng Tịch suy nghĩ, cắn ngón tay nói:

– Hình như là có nói qua, nhưng huynh không nói huynh là thái tử!

Nàng chỉ nhớ rõ hắn nói lúc nhỏ vì muốn hấp dẫn ánh mắt của mẹ hắn mà làm rất nhiều chuyện xấu, cũng có nói theo chưởng môn đến Thiên Thanh như thế nào, nhưng hắn lại chưa từng nói qua cha hắn là ai.

Đem quýt đã lột vỏ xong đặt vào tay Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn đứng lên đi tới bên cửa sổ. Mặt trăng sáng tỏ treo cao giữa bầu trời đêm, giống tâm tình hiện tại của hắn, không phải rõ ràng bình thường.

– Mẫu thân ta là vợ chính của phụ hoàng ta, cũng chính là hoàng hậu. Mặc dù ta không phải con trai trưởng của phụ hoàng, nhưng bởi vì mẫu hậu, lấy đích tử lớn nhất, tương lai tất nhiên là phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Nàng không phải được sinh ra ở trong cung này, vì thế nàng sẽ không hiểu được tâm địa hiểm ác của người trong đây. Người bên ngoài đều cho rằng có thể đi vào trong cung là vinh quang cả đời, có được vô số tiến tài quyền thế quyền lợi, nhưng không hẳn là vậy. Tranh đấu trong cung rất gay gắt, so với bên ngoài càng hung hiểm nhiều lắm, vì tranh quyền đoạt sủng, mỗi người cũng đều không từ thủ đoạn, lao tâm lao lực. Vì có thể đi lên cao, thậm chí có thể không tiếc hi sinh tất cả, chẳng sợ chỉ là một ngày ân sủng của phụ hoàng, cũng sẽ đấu đến người chết ta sống.

Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng, nhưng Mộng Tịch lại nếm được một mùi vị khác. Nàng đứng lên đi về phía Mộ Dung Diệc Hàn, lẳng lặng nhìn bóng lưng cao ngất cô đơn của hắn.

– Mẫu hậu sinh ra ở thư hương thế gia, từ nhỏ đọc đủ loại thi thư. Thơ từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ mọi thứ tinh thông, tài hoa hơn người. Nhưng lại cứ có tính tình dịu dàng, không thích tranh đấu với ai. Nếu như nói tại trong hậu cung này, quá mạnh mẽ sẽ rước lấy mọi người chê cười, vậy hoàn toàn không để ý tới, lại sẽ bị người đố kỵ. Huống chi bà còn là hoàng hậu, trông coi tất cả việc trong lục cung, dưới một người, trên vạn người. Bắt đầu từ khi ta sinh ra, lời đồn về mẫu hậu trong hậu cung càng ngày càng ác liệt, may mà có phụ hoàng vẫn luôn che chở cho mẫu hậu, mới không có nhấc lên sóng to gió lớn gì. Nhưng sau này, thái độ của mẫu hậu đối với ta càng ngày càng lạnh nhạt. Ta cho rằng bà không thích ta, vì thế làm rất nhiều chuyện muốn hấp dẫn sự chú ý của bà. Nhưng đến cuối cùng ta mới phát hiện ra ta sai rồi, lúc đầu mẫu hậu làm như vậy, chính là vì muốn bảo vệ ta. Vị trí thái tử tương đương với hoàng đế tương lai, có bao nhiêu người đang đỏ mắt, bao nhiêu người mơ ước. Bà cố ý xa lánh ta, thà thân thiết với hoàng tử khác cũng không muốn nói với ta nhiều hơn một câu, chỉ là vì để người khác cho rằng, trong lòng bà, một chút địa vị ta cũng không có. Như vậy, có lẽ có thể làm cho ta rời khỏi tranh đấu trong thâm cung nội viện này, cho ta có thể vô tư vô lo trưởng thành.

– Mẫu hậu huynh rất yêu huynh.

Mộng Tịch theo hắn cùng nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên liền hiểu ra những lời hắn từng nói này.

– Đúng vậy, nhưng khi đó ta không hiểu, còn luôn luôn trách bà oán bà.

Đáy mắt Mộ Dung Diệc Hàn mang theo ưu thương nhàn nhạt, nếu như hắn biết sớm một chút, theo ở bên cạnh bà thật tốt, có lẽ bà sẽ không phải chết. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thể quên ánh mắt của mẫu hậu nhìn hắn trước khi lâm chung, làm cho hắn lo lắng như vậy.

– Nhưng cuối cùng huynh vẫn không để cho bà thất vọng .

Mộng Tịch cười nháy mắt với hắn.

– Huynh xem, bây giờ huynh đã là thái tử, mặc kệ lúc trước thế nào, ít nhất việc bà làm không có uổng phí. Nếu như bà trên trời có linh, ta nghĩ nhất định bà sẽ rất vui.

– Ừ, nàng nói đúng.

Mộ Dung Diệc Hàn gật đầu tán thành, sau đó đưa người về phía trước một chút.

– Chính là hiện tại.

– Hả? Hiện tại cái gì ?

Mộng Tịch nghiêng đầu, cầm lấy tóc của mình trong tay.

– Đã quên nói cho nàng biết, trước khi hồi cung ta cũng không phải thái tử. Vì thế cho dù ngày ấy ta nói hết tất cả thân thế của ta cho nàng, thì chuyện thái tử này, ta cũng sẽ không biết.

Mộ Dung Diệc Hàn đắc ý đi qua bên người Mộng Tịch. Vì thế chuyện này, cũng không phải xem như là hắn gạt nàng đi. Về phần thân phận gì gì đó, kỳ thật hắn đã nói rất rõ ràng, chỉ có thể nói là nàng quá ngu ngốc nên mới đoán không ra, vậy cũng không nên trách hắn nha.

******

Ngày thứ hai, vừa qua khỏi giờ Thìn, Thi Vương liền lười biếng ngáp một cái bước ra từ phòng ngủ của Mộ Dung Diệc Hàn. Trước đây lúc nằm trong quan tài thường nghe người ta nói, tại nhân gian này chỗ thoải mái nhất chính là hoàng cung. Đêm qua thử một lần quả nhiên, chỉ là cái giường cũng đủ để hắn hận không thể ngủ tiếp mười ngày mười đêm. Nếu không phải còn chuyện quan trọng trong người, hắn tuyệt đối sẽ ở lại trong này, mặc cái tiểu tử thối kia đuổi hắn như thế nào, hắn cũng đều không đi!

Mộ Dung Diệc Hàn thấy hắn đi ra, ném cho hắn một cái túi:

– Quỷ tham ngủ, ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi làm chuyện tốt.

Thi Vương đưa tay phải che trước mặt, bánh bao “Ba” một tiếng đánh vào lòng bàn tay hắn:

– Tiểu tử thối, trời vừa mới sáng thôi, vội vã như vậy làm gì!

Mộ Dung Diệc Hàn nằm tựa trên bàn, giọng điệu cũng rất miễn cưỡng:

– Là ngươi vừa ngủ liền đến bình mình mới chịu mở mắt ấy. Nhưng ta nói cho ngươi biết, giường của bổn thiếu gia cũng không phải có thể dễ dàng ngủ như vậy.

– Ngủ cũng đã ngủ, chẳng lẽ lão tử còn sợ ngươi?

Thi Vương tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh hắn, hoàn toàn không để ý đến biểu tình kinh ngạc há hốc mồm của hai tiểu thái giám.

Này này này, lá gan của người này cũng quá lớn đi! Chủ tử của bọn họ tốt xấu gì cũng là thái tử, dù cho có là bằng hữu của hắn, cũng không thể luôn gọi tiểu tử thối như vậy ! Còn ra thể thống gì!

Mộ Dung Diệc Hàn cười mà không nói, tiếp tục ăn cháo của hắn, vừa ăn còn không quên gắp thức ăn cho Mộng Tịch. Lâu như vậy không gặp nàng lại gầy đi không ít, nên ăn nhiều một chút mới được.

Mộng Tịch cắn chiếc đũa:

– Đúng rồi sư huynh, lát nữa sau khi nhìn thấy Liễu phi nương nương chúng ta muốn làm như thế nào ?

Tối hôm qua, dưới tình huống không ai biết còn có thể len lén lẻn vào nơi ở của Liễu phi tìm linh thạch, thế nhưng hiện tại muốn cùng hắn ngang nhiên đi vào, Mộng Tịch cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Mộ Dung Diệc Hàn gắp thức ăn vào chén của nàng cho đến khi chất cao như toà núi nhỏ mới hài lòng cười:

– Việc này nàng không cần lo lắng, ta tự có biện pháp. Nếu trên tay nàng thật sự có mảnh nhỏ của đá Nữ Oa, vậy ta liền có cách lấy nó đến.

– Biện pháp gì?

Miệng Thi Vương bị thức ăn nhồi phình ra, nói không rõ ràng. Ừm, ở đây không chỉ được ngủ thoải mái, ngay cả đồ ăn cũng rất ngon.

– Này… thiên cơ bất khả lộ.

Thi Vương liếc hắn một cái không nói gì, Mộ Dung Diệc Hàn nhìn Mộng Tịch, thấy nàng cũng là bộ dáng rất muốn biết, theo thói quen sờ sờ đầu nàng:

– Đừng gấp gáp cứ ăn từ từ, chờ một lát nàng sẽ biết.

Sau đó lại đi tới bên người hai gã thái giám, cúi đầu không biết đã nói gì với bọn họ, chỉ thấy bọn họ sau khi khom lưng hành lễ liền chạy ra ngoài.

Sau khi thấy thời gian cũng đã đến, lúc bọn người Mộng Tịch đi tới trong viện, một tiểu thái giám trong đó chẳng biết đi đâu, mà một chỗ khác lại có hơn hai mươi mấy người cung nữ thái giám đứng đó, nhìn thấy Mộ Dung Diệc Hàn đều cúi đầu cung kính hô lên một tiếng:

– Thái tử điện hạ.

Mộng Tịch cùng Thi Vương hiển nhiên bị kiểu phô trương này có chút kinh sợ. Mặc dù bọn họ cũng không phải người chưa gặp qua quen mặt, nhưng hiện tại lại thấy như thế này, bọn họ liền có chút không biết được rồi.

Thi Vương có chút há hốc mồm giật giật khoé miệng, tiểu tử thối này, rất sợ người khác không biết tối hôm qua bọn họ tự tiện xông vào hoàng cung đi. Không phải là đi hỏi mượn Liễu phi này nọ thôi, có cần phải… Ách, long trọng như thế không?

Mộ Dung Diệc Hàn thu hồi vẻ bất cần đời trên mặt, rất tự nhiên đưa một ánh mắt cho Thi Vương, sau đó kéo Mộng Tịch đi ra phía ngoài. Mà mấy cung nữ thái giám này, lại quy quy củ củ xếp thành hai hàng đi theo bọn họ.

******

Trong điện Chỉ Loan, sau khi Liễu phi thu được thái giám truyền tin, đã ngồi chờ trong điện. Lúc bọn người Mộ Dung Diệc Hàn đến, nàng đang nghiêng người dựa vào trên ghế, trong tay cầm một quyển sách lật xem. Nhìn thấy bọn họ cũng chỉ là khẽ ngẩng đầu, sau đó đem quyển sách trong tay đưa cho cung nữ mặc y phục màu xanh bên người.

Tuy rằng trong khoảng thời gian ở Phẩm Hương lâu cũng đã nghe nói qua đại danh của Liễu phi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Mộng Tịch nhìn thấy chân chính nàng. Đứng ở sau lưng Mộ Dung Diệc Hàn lén lút quan sát nữ tử này, nàng khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại chỉ hơn hai mươi. Mặc một cái quần lụa mai sắc mỏng, vai nửa lộ, bộ ngực sữa cao vút như ẩn như hiện. Vòng eo tinh tế, thân hình tuyệt mỹ, mặt mày như hoạ, mắt ngọc mày ngài. Vẻ đẹp chim sa cá lặn, giống như hoa sen mới nở. Một đôi mị nhãn sở động lòng người, nhưng lại không mất vẻ tú lệ đoan trang, làm người ta chỉ liếc một cái liền cảm thấy vẻ nghiêng nước nghiêng thành.

– Diệc Hàn bái kiến Liễu phi.

Mộ Dung Diệc Hàn chắp tay hành lễ về phía nàng, Mộng Tịch cùng Thi Vương thấy vậy cũng hơi cúi thấp đầu.

– Thái tử không cần đa lễ.

Liễu phi ngồi thẳng dậy, như có như không liếc hai người đứng bên cạnh hắn, trên mặt mang ba phần ý cười.

-Nghe nói một tháng trước sau khi thái tử trở về liền được hoàng thượng sắc phong, bản cung vẫn luôn không có thời gian đi Đông cung xem, mong rằng thái tử không trách tội.

Dưới sự hướng dẫn của một cung nữ, Mộ Dung Diệc Hàn đi tới ngồi bên cạnh ghế trên:

– Phải là nương nương không cần trách tội Diệc Hàn trễ như vậy mới lại đây thỉnh an ngài, sao Diệc Hàn lại dám trách tội nương nương đâu?

Liễu phi lắc lắc đầu, cây trâm kim phượng trên đầu cũng cùng nhau run lên:

– Lời này của thái tử nghiêm trọng. Chắc hẳn lúc ngươi vừa mới hồi cung có rất nhiều việc cần phải xử lý, trễ mấy ngày cũng là bình thường, chẳng lẽ bản cung lại là người không rõ lý lẽ?

– Nương nương hiểu thì tốt rồi. – Mộ Dung Diệc Hàn mỉm cười đáp.

Lúc này Liễu phi mới dời mắt đến trên người Mộng Tịch, quan sát nàng một chút, sau đó nói với Mộ Dung Diệc Hàn:

– Không biết hôm nay thái tử đến đây, còn có việc gì khác hay không?

Thấy Liễu phi cũng không muốn trò truyện nữa, Mộ Dung Diệc Hàn thu lại nụ cười trên mặt:

– Quả thật có chuyện, có thể mời nương nương trước hết kêu mọi người lui ra không?

Liễu phi trầm mặt một lúc, như đang suy nghĩ cái gì, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ chốc lát sau, trong điện ngoại trừ cung nữ áo xanh bên người Liễu phi, những người khác đều lui ra ngoài.

Thấy Mộ Dung Diệc Hàn nhìn nữ tử bên người nàng, Liễu phi nói:

– Thuý nhi là cung nữ thiếp thân của ta, chuyện của ta nàng đều biết hết.

Mộ Dung Diệc Hàn gật đầu, đi thẳng vào vấn đề:

– Xin hỏi có phải trên người nương nương có một khối bảo thạch hình dạng quái dị?

Ngón tay nhẹ run, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Liễu phi nhíu nhíu mày, ngồi thẳng người. Trong đầu chuyển thật nhanh, sau đó chậm rãi nói:

– Làm sao ngươi biết?

Thấy hình dạng này của nàng, Mộ Dung Diệc Hàn có thể xác định hoài nghi của Mộng Tịch, lại nói:

– Ta cũng chỉ là hỏi một chút, bất quá nếu nương nương nói thế, vậy chính là có.

Đem kinh ngạc vừa nãy dấu sâu xuống, Liễu phi nói:

– Quả thật bản cung có, nhưng không biết vì sao thái tử lại nhắc đến vật ấy?

Khối đồ này là mấy năm trước hoàng thượng ban cho nàng, nói là có thể phòng thân, lúc đó nàng cũng không để ý, nghĩ thầm một khối đá nho nhỏ có thể có ích lợi gì, hơn nữa hình dạng lại xấu. Nhưng ngại đó là đồ hoàng thượng ban cho, nàng cũng đành phải mang bên người ngày đêm, thẳng cho đến một lần theo hắn ra ngoài săn bắn, thiếu chút nữa bị dã thú gây thương tích, lại tại lúc chỉ mành treo chuông, được nó cứu, nàng mới biết được kia quả thật là một bảo bối, sau đó vẫn mang ở bên người. Mấy năm nay nhờ có nó, bằng không tại trong thâm cung lục đục với nhau này, sợ là nàng đã chết vô số lần.

Chẳng qua lúc hoàng thượng thưởng cho, cũng không có bao nhiêu người biết, sau đó nàng cũng không nhắc tới trước mặt bất kỳ ai, sao Mộ Dung Diệc Hàn lại biết được đâu?

Xác định nàng thật sự có, tâm trạng Mộng Tịch mừng lớn. Nghe thấy nàng hỏi như vậy, thiếu chút nữa sẽ đem lời muốn mượn nói ra khỏi miệng, lại đúng lúc bị Mộ Dung Diệc Hàn ngăn cản. Mộ Dung Diệc Hàn hướng về phía nàng đưa cái ánh mắt, sau đó lắc đầu. Mộng Tịch mới yên tĩnh đứng bên cạnh hắn.

Mộ Dung Diệc Hàn nói:

– Bằng hữu ta có việc gấp muốn mượn bảo thạch này dùng một lát, không biết nương nương có nguyện ý cho mượn hay không?

– Là vị cô nương bên cạnh ngươi này? – Động tác của bọn họ lúc nãy, đều rơi vào trong mắt Liễu phi.

– Đúng.

– Này… – Trên mặt Liễu phi lộ vẻ khó xử.

– Nương nương thế nhưng không muốn cho mượn? – Mộ Dung Diệc Hàn hỏi.

Liễu phi nghiêng người dựa vào trên ghế:

– Thá tử, không phải bản cung không muốn cho mượn, chỉ là bảo bối này do hoàng thượng ban cho bản cung, nếu là bị hoàng thương biết mà giáng tội xuống, bản cung cũng không gánh nổi .

Mộ Dung Diệc Hàn đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười nói:

– Việc đó nương nương không cần phải lo lắng, tính tình của phụ hoàng ta hiểu biết. Những gì người thưởng xuống, đó chính là của người khác. Mặc kệ làm như thế nào, phụ hoàng cũng sẽ không can thiệp.

Thấy Liễu phi cúi đầu không nói, Mộ Dung Diệc Hàn cũng không lại quanh co lòng vòng mà là trực tiếp nói:

– Có phải nương nương đang lo lắng cách tảng đá kia, vạn nhất lại có người muốn đến ám sát nương nương, đến lúc đó sẽ không có gì để phòng thân hay không?

Liễu phi nghe vậy mạnh ngẩng đầu lên, hắn, sao lại biết được?

Mộ Dung Diệc Hàn lại không phải kẻ ngốc, mấy ngày hôm trước lúc nàng bị ám sát hắn cũng đã về cung. Mà chuyện thích khách đến gần nàng lại vô cớ chết thảm cũng đã sớm lan truyền trong cung, mặc dù hắn không nhìn thấy tận mắt, nhưng ít nhiều gì cũng nghe được một chút. Hơn nữa Mộng Tịch nói trên người nàng có mảnh nhỏ của đá Nữ Oa, hắn cũng vì vậy mà nghĩ đến tất cả nguyên nhân kết quả.

Mộ Dung Diệc Hàn đứng lên:

– Nương nương, bảo bối tuy có linh tính, nhưng cũng không thể bảo vệ cả đời ngài chu toàn. Tại trong thâm cung nội viện này, âm mưu rất nhiều, khó lòng phòng bị, nói cho cùng dù bảo bối này có lợi hại đến đâu đi nữa, chung quy bất quá cũng là một vật chết, vạn nhất một ngày nào đó ngài không cẩn thận làm mất, hoặc là bị người trộm đi, đến lúc đó sẽ không còn may mắn như thế.

– Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? – Liễu phi cũng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Diệc Hàn, trên mặt đã không còn ý cười.

Mộ Dung Diệc Hàn cười khẽ, lấy một bộ tư thái nắm chắc phần thắng đối diện với nàng:

– Ta chỉ là muốn hỏi mượn tạm bảo thạch của nương nương dùng một lát mà thôi.

Hắn nói thật có vẻ nhẹ. Liễu phi nói:

– Nếu bản cung nói không cho?

– Thì Diệc Hàn cũng chỉ có thể từ bỏ. – Mộ Dung Diệc Hàn không sao cả nhún nhún vai, sau đó dường như lơ đãng thêm một câu.

– Nếu nương nương đã không biết việc làm hôm nay của Diệc Hàn, vậy Diệc Hàn cũng chỉ có thể cáo từ.

Mộ Dung Diệc Hàn nói xong liền muốn xoay người. Liễu phi vội vã gọi hắn lại:

– Chờ một chút.

Mộ Dung Diệc Hàn hướng về phía Mộng Tịch vì thái độ lúc nãy của hắn mà gấp đến gần chết nháy nháy mắt, sau đó chậm rãi xoay người:

– Không biết nương nương còn có chuyện gì?

Liễu phi do cung nữ áo xanh nâng chậm rãi đi tới:

– Bản cung muốn biết việc làm của thái tử hôm nay là….

Mộ Dung Diệc Hàn cười nhạt:

– Nếu nương nương đã hiểu rõ, vậy sao cần phải hỏi nhiều? Diệc Hàn cũng chỉ là muốn theo như nhu cầu mà thôi, nếu nương nương thật sự không muốn bỏ những thứ yêu thích, kia…

– Ta cho. – Lời nói Mộ Dung Diệc Hàn còn chưa dứt, Liễu phi liền cắt ngang hắn. Từ trong ống tay áo lấy ra một viên đá màu vàng được nối trong sợi dây đỏ, đưa tới trước mặt Mộ Dung Diệc Hàn:

– Đây là bảo thạch kia.

Mộ Dung Diệc Hàn không đưa tay đón, mà là hỏi:

– Nương nương cứ đem bảo bối cho ta như vậy, chẳng lẽ người không sợ ta sẽ lừa người?

Liễu phi lắc lắc đầu, trên mặt mang ba phần ý cười:

– Nếu như ngay cả thái tử ta cũng không dám tin, vậy sau này làm thế nào cho thái tử tin ta? – Mặc dù lần này có khả năng cược hơi lớn, thế nhưng nàng tin nhất định nàng sẽ thắng.

– Tốt, vậy ta liền thay bằng hữu của ta đa tạ nương nương. – Mộ Dung Diệc Hàn đem thổ linh thạch lấy đến, bên trong mắt loé lên thâm ý.

Rời khỏi Chỉ Loan điện, Mộng Tịch cùng Thi Vương vẫn không hiểu rõ cái gọi là “Theo như nhu cầu” của bọn họ lúc nãy rốt cuộc là chỉ cái gì? Liễu phi đem thổ linh thạch đưa cho sư huynh, nhưng tựa hồ sư huynh cũng không cho nàng cái gì …

Nhìn biểu tình nghi hoặc trên mặt nàng, Mộ Dung Diệc Hàn sờ sờ đầu nàng:

– Trong cung này cùng bên ngoài là giống nhau, chỉ có đứng ở chỗ cao nhất, mới sẽ không dễ dàng bị người xấu làm hại.

Mộng Tịch gãi gãi đầu, đột nhiên chợt hiểu ra:

– Huynh là nói, nàng muốn huynh giúp nàng làm hoàng hậu?

Mộ Dung Diệc Hàn lắc lắc đầu, hủy bỏ ý nghĩ của Mộng Tịch không lưu tình chút nào:

– Sai.

– Vậy là cái gì? – Chẳng lẽ còn có vị trí còn lớn hơn so với hoàng hậu?

– Là thái hậu. – Thi Vương vừa nói liền trúng, Mộ Dung Diệc Hàn nghe xong rốt cuộc cho hắn một ánh mắt khen ngợi, Thi Vương nhất thời ưỡn ưỡn ngực.

Mộng Tịch kinh hô:

– A, thái hậu, đây không phải là…

– Xuỵt, nhỏ giọng một chút. – Mộ Dung Diệc Hàn dùng sức gõ trán nàng, Mộng Tịch vội vã che miệng lại.

– Phụ hoàng đã sắc phong cho ta làm thái tử, vậy sau này tất nhiên sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Mẫu hậu của ta đã đi về cõi tiên, vị trí thái hậu tự nhiên bỏ trống, đến lúc đó có sắc phong thái hậu hay không, kia cũng chỉ là một câu nói của ta.

Liền bởi vì như vậy, Mộ Dung Diệc Hàn mới có nắm chắt trực tiếp hỏi Liễu phi muốn này nọ. Liễu phi là một người thông minh, biết hắn mang theo nhiều người như vậy, gióng trống khua chiêng đi gặp nàng, cũng đã hiểu rõ ý tứ của hắn. Làm cho người trong cung đều biết bây giờ thái tử và nàng ở cùng một trận tuyến, như vậy các phi tần khác cho dù đố kị sớm có tính toán muốn trừ bỏ cái đinh trong mắt là nàng này, cũng phải ngừng tay, đứng xem, bằng không chỉ cần đi nhầm một bước, như vậy đó chính là cả bàn đều thua.

Dưới sự cân nhắc lợi ích, nàng nhất định sẽ đem này nọ cho hắn, bởi vì cùng với việc dựa vào tảng đá bảo vệ cho mình cả đời, qua những ngày lo lắng hồi hộp, chẳng thà buông tay đi cược một lần, nói không chừng nàng mới là người thắng lớn nhất.

Vì thế Liễu phi đánh cược. Mà này, chính là chủ ý của Mộ Dung Diệc Hàn.

– Sư huynh, sau này huynh thật sự phải làm hoàng thượng ? – Mộng Tịch kéo kéo ống tay áo của Mộ Dung Diệc Hàn, lo lắng nhìn hắn.

Người khác không biết hắn, nhưng nàng hiểu hắn. Hắn là một người thích tự do tự tại như vậy, làm sao sẽ nguyện ý để lễ giáo này đó ràng buộc đâu? Huống chi, nàng nghe nói hoàng đế bề bộn nhiều việc, hơn nữa thường thường phê duyệt tấu chương đến giữa khuya, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường vào triều sớm, bình thường đều bị chết rất sớm …..

Ấy ấy, nàng không muốn sư huynh chết đâu! Lại nói sư huynh là người tu tiên, có thể sống rất lâu rất dài, nếu thật làm hoàng đế, làm mấy trăm năm, dù cho hắn không thấy phiền, nhưng đại thần gì gì đó cũng nhất định sẽ bị việc hắn không chết hù chết!

– Này thôi… – Mộ Dung Diệc Hàn cười nhạt.

– Tùy tình hình! Có lẽ tâm tình ta tốt, coi như vui đùa hai năm cũng nói không chừng .

Đùa….

Mộng Tịch siết chặt thổ linh thạch, trên đầu đầy hắc tuyến…

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói, làm cho Mộng Tịch nhịn không được dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.