Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 33: Chương 33: Trời phạt




Editor: Băng Tâm

Beta: An Lam

Theo lão nhân gia đi tới một gian miếu nhỏ cách đó không xa, bọn họ mới giật mình phát hiện, ở đây còn có mười mấy người. Đa số là các bà lão và trẻ nhỏ, tất cả đều ít nhiều bị tàn tật phải tránh xa thôn dân.

Bọn họ người thì quỳ gối trước tượng thần, người thì dựa vào tường, phía dưới có ít cỏ khô cùng chăn bông, người thì vây quanh một nồi thật lớn, đang nấu thứ gì đó. Nhìn thấy Mộng Tịch, họ đều lộ vẻ kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra.

-Gia gia…

Một tiểu nam hài năm sáu tuổi chạy đến, ôm lấy chân lão nhân gia mà khóc.

Lão nhân gia cúi người ôm hắn, sờ sờ đầu hắn, trong mắt lóe lệ, vẻ già nua hiện ra trên gương mặt đầy nếp nhăn.

-Cha…

Sau đó một nam tử ước chừng bốn mươi tuổi đi đến, nhận lấy đứa nhỏ đang khóc không ra hơi kia, giọng điệu có vẻ lo lắng:

-Cha đi đâu sáng sớm, làm chúng con lo muốn chết!

Lão nhân gia ho nhẹ hai tiếng:

-Ta chỉ muốn đến nhà mẹ người sinh tiên để lại cho ta.

Tiếng khóc đứa nhỏ dần ngừng đi, nam tử gật gật đầu, nhìn về phía bọn Mộng Tịch:

-Mấy vị này là?

-Bọn họ là đồ đệ của thần tiên, nay đến cứu vớt làng chúng ta đấy!

Lão nhân gia kích động nói.

Đồ đệ thần tiên …Lão nhân gia vừa dứt lời, mọi người xung quanh nghe được câu này đều để đồ trong tay xuống, nhiều ánh mắt hướng tới bọn họ, hoài nghi, không tin, hiếu kỳ, chờ mong.

Nam tử trung niên kia đi lên trước một bước, nhỏ giọng nói bên tai hắn:

-Cha, có phải cha hơi hồ đồ rồi không, bọn họ sao có thể là… Mấy người này trẻ tuổi như vậy, ngoại trừ kiếm trong tay, sao không thấy giống như người tu tiên.

-Bọn họ thật sự là thần tiên, ngươi xem vết thương trên tay ta đây, chính là vị cô nương này cho thuốc đấy!

Lão nhân gia vươn tay, đáy mắt nam tử kia hiện lên vẻ kinh ngạc. Tay cha hắn hôm qua vốn bị thương, bây giờ lại biến mất, một dấu vết cũng không để lại.

-Các người…

Thanh âm nam tử có chút run rẩy, đột nhiên “Ùm” một tiếng quỳ trước Mộng Tịch, mang theo bất lực cùng khát vọng cầu xin:

-Van xin các vị hãy cứu làng chúng tôi!

Thôn dân chung quanh thấy thế cũng đều xông tới, quỳ xuống đất.

-Đừng, đừng, đừng… Mọi người đừng như vậy, chúng ta không chịu nổi đâu.

Mộng Tịch vội vã phất tay, đỡ nam tử kia lên.

Bọn Mộ Dung Diệc Hàn cũng đỡ các thôn dân lên, mỗi người thôn dân đều đỏ vành mắt, trái một câu phải một câu, la hét cầu xin bọn họ cứu làng.

Theo nguồn ôn dịch, đi đến miếu nhỏ này, rồi đến nhứng thôn dân này, trong lòng bọn họ không tránh khỏi nhiều nghi hoặc. Không hiểu vì sao các thôn dân không cầu xin cứu bọn họ, mà là cứu làng, không hiểu vì sao lão nhân gia trước đây nói là trời phạt, không hiểu vì sao họ lại lưu lại nơi miếu nhỏ này, chẳng lẽ không sợ chỉ cần một người bị ôn dịch, tất cả mọi người ở đây đều bị lây bệnh sao?

Mộng Tịch mơ hồ cảm thấy bất an, trận ôn dịch này sợ rằng không đơn giản như vậy. Nàng kiểm tra thân thể họ, sau khi xác định họ không bị lây ôn dịch, liền cho bọn họ mỗi người một viên đan dược.

-Hinh Nhị, ngươi làm sao vậy?

Mộng Tịch đẩy Hinh Nhị đang đứng ở cửa ngây ngốc, vừa vào đến cửa, nàng đã có gì không đúng.

-Không, không có việc gì, chúng ta vào đi thôi.

Hinh Nhị thu hồi thần tình hoảng hốt, làm như không có việc gì. Xoay người liếc mắt cung phụng thần tượng bên trong miếu, bước nhanh đi vào.

Theo họ nói, mọi người đã biết nam tử trung niên kia chính là trưởng làng. Tất cả mọi người ngôi xung quanh trên đống cỏ, tiểu hài tử ở bên người lão nhân gia yên tĩnh ngủ.

-Thôn trưởng, có thể đem chuyện về trận ôn dịch này kể lại từ đầu chí cuối cho chúng ta biết không?

Thôn trưởng gật gật đầu:

-Con ta từ nhỏ thể trạng yếu nhiều bệnh, ngày ấy sốt cao không lùi, ta liền mang nó đến đại phu xem bệnh, nhưng gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời. Thấy trong phòng có ánh sáng đèn, trong lòng ta nghi hoặc, bèn mở cửa sổ ra. Vừa nhìn ta đã giật mình! Tôn đại phu té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, vợ con hắn cũng ở trên giường hôn mê bất tỉnh. Ta xem tình huống có gì không đúng, liền tìm mấy thôn dân, xông vào nhà.

-Về sau thế nào?

Thấy thôn trưởng ngừng lại, Mộ Dung Diệc Hàn nhìu mày hỏi.

Thôn trưởng tiếp tục nói:

-Ban đầu chúng ta cho là hắn trúng độc, nhung thôn này từ xưa đến giờ luôn yên tĩnh hòa bình, thôn dân trong lúc đó cơ hồ không phát sinh chuyện gì không vui. Đặc biệt là đại phu, cả làng chỉ có một đại phu, bình thường đều vì thôn dân trong làng chữa bệnh, mọi người đều thích cả nhà bọn họ, sao có thể hạ độc bọn họ được? Hơn nữa đại phu y thuật cao siêu, nếu có người hạ độc, hắn chắc chắn sẽ phát hiện được.

-Vì thế ngươi liền hoài nghi cả nhà bọn họ không phải trúng độc?

-Đúng vậy, về sau chờ họ tỉnh, chúng ta hỏi thật lâu, Tôn đại phu cực chẳng đã mới nó cho chúng ta biết… là ôn dịch

Thôn trưởng cúi thấp đầu xuống, trên mặt tràn ngập vẻ thống khổ cùng bất đắc dĩ.

-Là hắn trị liệu bệnh nhân nơi đó nên bị lây sao?

Mộng Tịch hỏi, thôn trưởng nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt trầm trọng.

-Vậy bệnh nhân kia thế nào?

Hạo Khiên tựa vào cột, giọng điệu yên lặng.

-Chuyện này…

Thôn trưởng do dự, liếc nhìn lão nhân gia bên cạnh, hình như có chuyện gì bí ẩn.

-Là…Cùng chuyện “Trời phạt” kia có liên quan sao?

Mộng Tịch chỉ là suy đoán, nhưng không nghĩ vừa dứt lời, thôn trưởng ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nhô ra. Mà thôn dân xung quanh cũng có bộ dạng khiếp sợ, có người thậm chí quỳ gối trước tượng thần, mắt nhắm nghiền, trong miệng nói nhỏ gì đó.

Phản ứng khác thường của trưởng thôn cùng với thôn dân làm cho Mộng Tịch càng khẳng định thêm suy nghĩ trong lòng, nghiêm túc nói:

-Thôn trưởng, ta hi vọng người có thể đem hết sự tình nói cho chúng ta biết.

Thôn trưởng cúi đầu không nói, Mộ Dung Diệc Hàn nói:

-Nếu là ôn dịch, vì sao các ngươi cùng những người này không sao? Đặc biệt…các ngươi có vài người tiếp xúc qua vị đại phu kia?

Mộ Dung Diệc Hàn cao giọng hơn.

-Nếu như các ngươi không muốn nói, như vậy không ai giúp được các người, chúng ta đi thôi.

Lăng Vi nói xong liền muốn đứng lên rời đi, lại bị Mộ Dung Diệc Hàn đè vai xuống, không vui nói:

-Sư huynh?! Bọn họ đã không muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta hà tất còn ở nơi này tự làm mất mặt mình?

Mộ Dung Diệc Hàn liếc Lăng Vi liếc mắt một cái, mang theo tức giận, lạnh lùng nói với trưởng thôn:

-Đến lúc này, các ngươi còn muốn gạt chúng ta sao?

Thôn trưởng trầm ngâm chỉ chốc lát, thở dài một hơi nói:

-Chuyện này phải nói từ triều đình.

Thôn trưởng liếc mắt nhìn quanh miếu nhỏ có niên đại lâu năm, tiếp tục nói:

-Nghe nói mấy trăm năm trước, tổ tông chúng tôi từ xa xứ đến nơi này, định khai khẩn khắp nơi để bắt đầu cuộc sống mới. Xây nhà ở, mở ruộng đồng, vừa bắt đầu mấy tháng cũng coi như an ổn, thế nhưng về sau có một ngày, chẳng biết sao trên sơn đạo đột nhiên có một tảng đá lớn, ngăn cản việc tưới nước ruộng đồng. Lúc đó trong thôn có mấy chục miệng ăn, đều dựa vào việc thu hoạch đó mà sinh sống, tổ tiên nghĩ hết các biện pháp, cũng không di dời được khối đá kia. Mắt thấy ruộng đồng không thu hoạch được mà chết héo, ngay lúc tổ tiên tuyệt vọng, nương nương đột nhiên xuất hiện, nàng dùng phép thuật bổ tảng đá lớn, cứu mạng toàn bộ dân làng chúng tôi.

Ánh mắt thôn trưởng dừng lại ở tượng thần duy nhất trong miếu, trong mắt mang theo vẻ kính trọng cùng kính ngưỡng.

Hinh Nhị nhìn tượng thần kia, lẩm bẩm nói:

-Huyền Nữ?

-Đúng, chính là Huyền Nữ nương nương! Là nàng đã cứu tổ tiên chúng tôi, cứu làng chúng tôi, nàng chính là đại ân nhân của chúng tôi.

Thôn trưởng kích động nói, thôn dân bốn phía cũng lộ ra thần tình khó gặp.

Thấy bọn họ từng người một sùng bái tượng thần mà nàng tận mắt nhìn thấy, Mộng Tịch bất dắc dĩ thở dài trong lòng, nàng thật không đành lòng đem chuyện gặp qua Cửu Thiên Huyền Nữ nói cho bọn họ biết. Hôm trước nàng nhìn thấy bộ dáng của huyền nữ kia, cũng không hẳn tốt mà giúp bọn họ bổ đá ra đâu, hơn phân nửa là do tảng đá kia làm ngại mắt nàng ta, nhìn khó chịu nên mới đem đập vỡ đi.

Vừa nghĩ tới ngày ấy sau khi theo sư phụ rời đi, len lén quay đầu lại thấy người nào đó nghiến răng nghiến lợi, muốn bao nhiêu dữ tợn thì có bấy nhiêu, Mộng Tịch không nhịn được liền bật cười.

Mộ Dung Diệc Hàn híp mắt nhìn nàng, nha đầu này, thời điểm này mà còn cười được, thực sự là phục nàng.

Mộng Tịch lấy lại bình tĩnh, chuyển hướng về phía thôn trưởng:

-Chuyện đó và ôn dịch lại có quan hệ gì? “Trời phạt” lại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thôn trưởng nhíu mày, sắc mặt trầm trọng:

-Ôn dịch bắt nguồn từ người tên Triệu Tam, trong nhà chỉ có một mình hắn, thường ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng. Mùng mười tháng trước, là ngày thôn chúng ta hằng năm đều phải cúng Huyền Nữ nương nương. Lúc đó chúng tôi có chuẩn bị một ít cống phẩm ở hậu viện, nhưng không nghĩ là lúc nghi thức bắt đầu, phát hiện Triệu Tam ở đó ăn vụng…

-Đó là cống phẩm cúng cho Huyền Nữ nương nương, Triệu Tam lại cả gan dám ăn vụng!

Một thôn dân bên cạnh tức giận nói.

-Sau đó thế nào?

Mộng Tịch hỏi.

-Sau đó chúng ta chỉ có thể chuẩn bị một lần nữa, tránh trễ giờ…Định chờ sau khi nghi thức kết thúc sẽ đi tìm Triệu Tam tính sổ với hắn, hắn lại đột nhiên biến mất vô căn cứ, sau đó không xuất hiện nữa. Hơn nửa tháng sau, mới có người trong thôn nhìn thấy hắn, nhưng sau khi trở lại hắn liền tự nhốt mình trong phòng, ngoại trừ đại phu bên ngoài, ai cũng không cho vào. Nếu ai dám xông vào, hắn sẽ cầm búa mà chém.

Thôn trưởng dừng một chút, trầm giọng nói:

-Có lẽ khi đó, hắn cũng đã bị lây ôn dịch.

-Là trời phạt! Nhất định là do Huyền Nữ nương nương giận! Mới có thể làm cho Triệu Tam bị ôn dịch! Hắn là sự trừng phạt dành cho chúng ta a!

Một thanh âm phía sau vang lên làm cho thôn dân liên tục phụ họa.

-Nếu là ôn dịch, vậy sao các người lại không có chuyện gì?

Hạo Khiên nhàn nhạt hỏi.

-Sau khi Tôn đại phu nói ra sự tình, người trong thôn đều dọn đi, còn lại một số người ở lại thì ngày sau, lần lượt phát hiện trong nhà mình đều có người hôn mê bất tỉnh, sau đó là cả nhà bị bệnh…Chúng ta bị ép bất đắc dĩ chỉ có thể đến miếu này, mỗi ngày ở trước mặt Huyền Nữ nương nương sám hối, hi vọng nương nương có thể sớm ngày nguôi giận, tha thứ cho làng của chúng ta…

-Có lẽ là nương nương khai ân, vì thế mấy ngày nay, chúng ta không phát hiện người bị ôn dịch nữa.

Lão nhân gia nói xong quỳ hướng về phía thần tượng, thành kính lễ bái.

Mộng Tịch nhíu mày, nghĩ đến những lời thôn trưởng nói, trong lòng có một loại cảm giác mãnh liệt rằng sự tình không hề đơn giản như vậy.

Nếu là ôn dịch, sao có thể vì những người này chuyển tới nơi này mà không mắc bệnh?

Không đúng, nhất định có chỗ gì không đúng, nhất đình là có gì quan trọng bị bọn họ bỏ quên.

Ngẩng đầu cùng Mộ Dung Diệc Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn thần sắc của Hạo Khiên, nàng có thể khẳng định, đối với chuyện này nổi lên lòng nghi ngờ đối với một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.