Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 31: Chương 31: Xuống núi




Edit: Băng Tâm

Beta: An Lam

Cuối cùng cũng đã đến ngày xuống núi, kỳ thực trong lòng Mộng Tịch rất vui vẻ. Đến Thiên Thanh đã hơn sáu năm, nàng cơ hồ rất ít khi rời khỏi ngọn núi cao nhất, huống chi là rời khỏi Thiên Thanh sơn.

Lần xuất môn này tuy nói là chuẩn bị cho đại hội kiếm tiên, đề cao năng lực tự thân thực chiến, nhưng nghĩ đến có thể đi qua nhiều nơi, lĩnh hội phong thổ nhân tình, nàng đã chờ mong lại càng hưng phấn. Ngay cả ai đi cùng, nàng cũng không để ý.

Nhưng lại nghĩ đến phải xa sư phụ ba tháng, trong lòng nàng liền rầu rĩ lo lắng, cho tới bây giờ cũng không rời xa sư phụ lâu như vậy. Trước đây chỉ cần sư phụ không ở đó mấy ngày, nàng sẽ một mình ở Sương Vân điện đếm ngón tay, mỗi ngày ngồi ở đình trúc hoặc dưới gốc đào nhìn về bầu trời ở nơi xa, hi vọng sau một khắc có thể nhìn thấy bóng dáng bạch y như tuyết kia.

Mà bây giờ, lại là ba tháng lận! Ai, không biết ba tháng sau nàng có phải vì không thấy sư phụ mà nhớ thành bệnh không, như vậy nàng sợ rằng còn chưa kịp tu thành tiên thân cũng đã phải đi địa phủ mất thôi.

Lại là một tiếng thở dài sâu xa, Hinh Nhị rốt cuộc không nhịn được:

-Mộng Tịch ngươi không sao chứ, thế nào lại một hồi cười, một hồi thở dài, có phải sinh bệnh hay không?

Tay phủ lên trán của nàng, không có nóng.

-Đúng vậy xú nha đầu, chúng ta mới đi có mấy canh giờ, ngươi đã thử dài ba mươi mốt lần, ngươi mệt bao nhiêu . Nếu chịu không nổi thì đừng gắng gượng, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, chúng ta trở về làm sao ăn nói với Tôn thượng?

-Không cần lo lắng, ta không sao.

Mộng Tịch cười cười nhìn Hinh Nhị, lại hung hăng trừng mắt liếc Mộ Dung Diệc Hàn đi phía trước, nàng biết hắn không dễ dàng đổi tính như vậy đâu! Xem đi, mới qua có vài ngày, lại là cái bộ dáng lôi kéo không ai bì nổi.

Bất quá mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng thay đổi cái nhìn về hắn không ít. Trong khoảng thời gian đi chung này, nàng biết tính tình hắn kỳ thực cũng rất tốt, chỉ là bình thường tương đối tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, ngoài miệng thì đòi tiện nghi. Tựa như hiện tại mặc dù nghe ra như đang nói xấu nàng, nhưng trên thực tế lại sợ nàng quá mệt mỏi.

Sư huynh này, nàng coi như miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Chỉ là…

Quay lại nhìn một mình Hạo Khiên đi ở cuối cùng, tâm tình Mộng Tịch có chút đi xuống.

Hắn bây giờ đối với nàng quá lạnh nhạt, nếu như nàng không nói chuyện với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm nàng. Có mấy lần nàng một mình nói chuyện chuẩn bị đi nói cho hắn biết, muốn hỏi hắn năm năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho hắn biến thành một người khác, hắn cũng chỉ nghe mà không trả lời, làm cho nàng nói mấy câu sẽ không muốn hỏi nữa.

Thế nhưng, cho dù như vậy, nàng vẫn nguyện ý tin, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn vẫn là Hạo Khiên ca ca của nàng, vĩnh viên cũng sẽ không thay đổi.

***

Bọn họ hướng phía nam một đường mà đi, vì mấy ngày trước theo hướng oan hồn đã lẻn tới nhân gian, mà phía nam lại là nơi hoang dã, âm khí nặng nhất, càng đi về đó, oan hồn tụ lại càng nhiều. Vì thế lần này bọn họ xuống núi, không chỉ muốn hàng yêu phục ma, mà còn muốn giúp đỡ thu tụ các oan hồn ven đường, mau chóng đem chúng trở về địa phủ, giúp nhân gian trở lại thanh tĩnh.

Mắt thấy sắc trời đen lại, bọn họ bước nhanh hơn, định tìm một quán trọ trong thôn gần đây nghỉ lại.

-Này, các ngươi có cảm thấy rất kỳ quái hay không?

Mộ Dung Diệc Hàn đứng ở cửa thành hỏi.

-Có cái gì kỳ quái, sư huynh, chúng ta mau vào thành đi.

Đi một ngày đường, Lăng Vi có chút mệt mỏi. Thật không biết cha và sư phụ muốn thế nào, ly khai Đông Hải, liền không cho phép bọn họ ngự kiếm, mà bắt bọn họ đi bằng chân, hai đùi nàng hiện tại vừa đau vừa xót, thật muốn tìm một chỗ thật tốt để nghỉ ngơi.

Mộ Dung Diệc Hàn không để ý đến nàng, ánh mắt vẫn đặt vào người một lão nhân gia từ bên trong thành ra.

-Có vấn đề gì không?

Hinh Nhị hỏi.

Mộng Tịch cắn ngón trỏ, nhìn theo tầm mắt Mộ Dung Diệc Hàn:

-Mặt trời sắp xuống núi, lão nhân gia kia lớn tuổi như vậy, không ở nhà mà thế nào còn lại muốn ra khỏi thành? Hơn nữa trên người hắn lại còn có một chiếc túi, giống như là muốn đi xa nhà.

Mộ Dung Diệc Hàn liếc mắt nhìn Mộng Tịch một cái, khóe miệng khẽ nhếch, nói:

-Các ngươi nhìn những người xung quanh, sắc mặt vội vội vàng vàng, cước bộ vội vã, đều là vội vàng muốn ra khỏi thành.

Mộng Tịch gật gật đầu:

-Đúng ra thì giờ này mọi người hẳn là phải về nhà, nhưng mà bọn họ lại hướng hướng ngược lại mà đi.

Lăng Vi thấy Mộ Dung Diệc Hàn cùng Mộng Tịch một đáp một hát rất ăn ý, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:

-Có gì kỳ quái đâu, nhà họ không ở trong thành, mà ở ngoài thành a.

-Phải không?

Mộng Tịch chuyển hướng nhìn Lăng Vi:

-Nhưng chúng ta vừa tới đây, dọc theo đường đi đều là rừng núi hoang vắng, một gia đình cũng không nhìn thấy, bọn họ phải về chỗ nào đây?

-Có lẽ bọn họ đi đường khác, nhất định không muốn theo đường mà chúng ta đi.

-Không đúng

Cơ hồ khi Lăng Vi vừa nói những lời này, Mộ Dung Diệc Hàn đã bác bỏ:

-Theo rừng cây mà chúng ta vừa đi qua, đoạn đường này căn bản không có phân nhánh, bọn họ tuyệt đối không có khả năng đi đường khác.

-Vì thế bọn họ nếu như muốn đi nơi khác, nhất định phải đi qua đoạn đường chúng ta vừa đi, hơn nữa nhất định phải đi qua rừng cây kia.

Hinh Nhị tiếp lời.

-Đúng vậy, đây là nơi kỳ quái gì? Nếu như muốn đi xa, vì sao không thừa dịp ban ngày mà đi, mà chờ tới giờ trời tới mới đi? Nếu như là dân bản xứ, bọn họ hẳn là quen thuốc địa hình xung quanh, chẳng lẽ không sợ buổi tối đi qua rừng cây và sơn đạo sẽ gặp phải nguy hiểm sao?

Mộng Tịch đem nghi vấn của mình nói ra, đảo mắt thấy Mộ Dung Diệc Hàn tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, nháy nháy mắt nhìn, nàng hỏi:

-Ngươi sao lại nhìn ta như thế? Ta nói có gì sai sao?

-Nha đầu, ngươi thông minh đột xuất đấy.

Mộ Dung Diệc Hàn cười khẽ, nhìn nàng vẻ mặt thành thật, hiện tại trở nên bộ dáng đần độn, nhịn không được mà nựng nhé gương mặt nàng, thật mềm mại thoải mái.

-…

Mộ Dung Diệc Hàn đắc ý , mà Mộng Tịch lại cổ quai hàm, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phì trừng mắt hắn. Lại bị khi dễ! Ý tứ của hắn có phải hay không nói nàng trước rất ngốc !

-Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ hiểu lầm ngươi thích ta…

Mộ Dung Diệc Hàn nói nhỏ bên tai nàng, hơi thở ấm áp tỏa ra bên tai.

Mộng Tịch vô ý thức lui về sau một bước, ánh mắt có chút lóe lên:

-…Ta, ta còn lâu mới không thích ngươi!

Mộ Dung Diệc Hàn thấy nàng đột nhiên khẩn trương thì cười càng sáng lạn hơn:

Tốt nhất là không có, nha đầu ngốc như ngươi, bản thiếu gia chỉ thấy chướng mắt.

-Tự cao tự đại!

Mộng Tịch kéo Hinh Nhị đi về phía trước.

Nàng khẩn trương không phải vì câu nói kia của Mộ Dung Diệc Hàn, mà là hắn vừa đến gần nàng như vậy, làm cho nàng đột nhiên nghĩ đến nàng cùng sư phụ cũng từng có khoảng cách như vậy, loại cảm giác này làm cho lòng nàng bất tri bất giác nổi lên một ngọn lửa…

***

Thành này bất kể là từ bên ngoài hay bên trong, thoạt nhìn đều không phải rất lớn, thế nhưng người bên trong lại tràn đầy. Nói như thế nào đây, chính là đoàn người của Mộng Tịch, cơ hồ đi khắp tất cả quán trọ trong thành, đều chỉ lấy được duy nhất một đáp án: đã đầy ngập khách.

Ngưỡng mặt lên, nhìn biển hiệu trên cao “Vân tửu lâu”, Mộng Tịch chần chừ không biết có nên vào không.

-Đây đã là quán trọ cuối cùng, nếu như lại đầy ngập khách, chúng ta chỉ có thể ngủ ngoài đường.

Thở một thật dài, đây đã là lần thứ ba mươi hai nàng thở dài trên đường đi.

-Quán trọn này ở nơi khuất, người giúp việc lại ít, hẳn là vẫn còn phòng trống…

Ngữ khí Hinh Nhị có vẻ mệt mỏi.

-Hai nha đầu các ngươi sao lại đa sầu đa cảm như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi hỏi thẳng chẳng phải sẽ biết được sao

Mộ Dung Diệc Hàn không nói hai lời, nhanh chân đi vào:

-Tiểu nhị, cho phòng hảo hạng.

-Diệc Hàn sư huynh!

Mộng Tịch vội vàng tiến lên ngăn cản hắn, cười cười với tiểu nhị, ý bảo chờ một chút, sau đó kéo Mộ Dung Diệc Hàn sang một bên.

-Hả, ngươi làm gì thế?

Mi tâm Mộ Dung Diệc Hàn hơi nhíu lại

Thanh âm Mộng Tịch ép tới rất thấp:

-Ngươi điên rồi sao? Chúng ta xuống núi đã lâu, cũng không phải là sống phóng túng, bạc mang theo cũng không nhiều, ngủ ở phòng hảo hạng như vậy cũng rất tốn a! Bình thường là được rồi, ta cùng Hinh Nhị ở một gian, ngươi nếu như không để ý, thì ở cùng Hạo Khiên ca ca

Lăng Vi thì ở một mình là được, nàng ta chắc không muốn ở cùng nàng.

-Ta vừa mới nói ngươi thông minh, tại sao lại biến thành ngốc rồi?

Mộ Dung Diệc Hàn liếc mắt nhìn nàng vẻ gian tà

-Ngươi định ngủ ở ven đường sao?

-Ừ, thấy được.

Có vấn đề gì sao?

-Nhìn bộ dáng bọn họ, khẳng định là không phải mới ở hôm nay. Vì thế ta đang suy nghĩ, người ở trấn này không phải chuyện một hai ngày, đã như vậy, ngươi dựa cào cái gì mà cho rằng ở đây còn có thể có phòng trống ở giữa cho chúng ta ở? Nếu là có, cũng đã bị những người đó ở cả?

Mộng Tịch nghĩ, hắn nói rất có đạo lý:

-Ngươi biết ở đây không có phòng, vậy ngươi còn ở đây muốn phòng đắt tiền như vậy!

-Nói ngươi ngốc chính là quá ngốc mà.

Mộ Dung Diệc Hàn một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, bất quá hạ thủ cũng không nặng, nhìn Mộng Tịch tràn ngập ánh mắt oán niệm như lập tức sẽ bạo phát, lại tiếp tục nói:

-Ngươi không muốn biết hiện tại có bao nhiêu người ở quán trọ, lão bản mở cửa buôn bán, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy? Vì thế giá phòng sẽ đắt, những người bên ngoài không có chỗ ở, không có nghĩ là không có chỗ cho bọn hắn, mà là bọn hắn…ở không dậy nổi.

Mộng Tịch hiểu ý tứ của hắn, bây giờ yêu mà tác loạn, người phàm trôi giạt khắp nơi, áo rách quần manh, thực không no bụng. Có một nơi cư trú đã rất tốt, bọn họ sao có chỗ đắt tiền mà ở như vậy?

-Chúng ta năm người thuê ba gian bình thường, nếu là bốn người, mỗi người muốn một gian, nếu như người, thì cho chúng ta ở hay vẫn cho bọn hắn ở?

Mộng Tịch nâng má:

-Đương nhiên là cho bọn hắn ở, bọn họ muốn bốn gian….

Mộ Dung Diệc Hàn mỉm cười:

-Rốt cuộc cũng thông suốt…

-Thế nhưng…

Ánh mắt Mộng Tích trở nên lanh lợi, thanh âm cũng cao gấp đôi:

-Ngươi cảm thấy chúng ta có tiền ở gian phòng đắt tiền như vậy sao?!

Mộ Dung Diệc Hàn lộ ra một nụ cười bí hiểm, nhìu mày nói:

-Ngươi yên tâm, có bản thiếu gia ở đây, đừng nói là năm phòng, đem cả quán trọ mà mua cũng không vấn đề gì.

-…

Mộng Tịch nhìn hắn tự tin đi về phía tiểu nhị, cảm giác mồ hôi trên thái dương chậm rãi chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.