Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 38: Chương 38




Tôn Duệ ăn xong, tình nguyện chạy xuống lấy xe, nhiệt tình đến không cản được.

Vừa nãy cảm thấy Tôn Duệ không đúng, mắt thấy đối phương đã đi ra ngoài, Cao Vinh mới không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra. Anh thấy ban nãy Tôn Duệ đang lướt weibo, chỉ là không biết hắn đã thấy cái gì.

Dù sao thì, Cao Vinh tuỳ tiện xem qua một chút, từ tin tức đứng đầu cũng dễ dàng đoán ra ban nãy vì sao Tôn Duệ lại che che giấu giấu.

Anh cũng chẳng nhấn vào xem nội dung, cười khổ lắc đầu một cái, lại nghĩ Tôn Duệ thật ngốc___ chẳng bao giờ lừa người được, một cái biểu tình đã làm bại lộ tất cả.

Hơn nữa, lại cảm thấy anh sẽ để ý đến một người đã không còn quan hệ gì nữa, càng ngốc hơn. Cao Vinh còn cho rằng Tôn Duệ đã nhìn ra thái độ không còn quan hệ gì với An Diêu Địch mà anh thể hiện vào lần ngẫu nhiên gặp ở phim trường lần trước đây.

Tôn Duệ che che giấu giấu, Cao Vinh làm như bản thân cái gì cũng không thấy, xuống lầu cũng không nhắc gì Tôn Duệ.

Tôn Duệ thoạt nhìn rất muốn cùng Cao Vinh vào trong đoàn phim, nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ, không muốn làm ảnh hưởng công tác của đối phương, chỉ là cứ chằm chằm nhìn Cao Vinh đi vào. Cao Vinh, người bị một ánh mắt dán hoài sau lưng không tha, cảm thấy bản thân như đứng trên đống lửa, ngồi giữa đống than.

Cao Vinh vốn muốn ở lại đoàn phim, giờ thì hay rồi, có một tài xế riêng chuyên phụ trách đón đưa luôn, căn bản không có cơ hội ở lại.

Đúng như dự đoán, vị Giả Uyển Uyển hôm qua mới tiếp xúc được với một chuyện vỉa hè hay ho, vừa thấy Cao Vinh đã có biểu tình kiểu muốn hóng tiếp chuyện, chỉ là thấy Cao Vinh bận cái này vướng cái kia, không thể làm gì khác ngoài kiềm chế.

Rốt cục cũng đến thời gian nghỉ trưa, Cao Vinh chân trước vừa cầm hộp cơm, chân sau Giả Uyển Uyển đã tiến tới cùng một bộ mặt “không có ý tốt“.

Cao Vỉnh đơn giản từ bỏ, bất đắc dĩ nói: “Hỏi đi, muốn hỏi gì thì hỏi.”

“Đạo diễn Cao, anh câu được một con rùa vàng!” Giả Uyển Uyển thâp giọng cao lên, ngữ khí vô cùng bà tám.

“Gọi thế mà được à...” Cao Vinh giải thích, “Hơn nữa bọn tôi cũng không phải song phương có tình cảm, cô đừng có đồn linh tinh.”

“Người nào đó cua được tiểu phú bà cũng không thích dùng nha,“ Giả Uyển Uyển vỗ vỗ bàn, tiến gần hơn, “Miệng tôi rất kín, cũng sẽ không đoán mò điều gì. Nhưng hai người các anh thực sự không cùng một chỗ sao?(* theo ý hẹn hò) Coi như không thì cũng sắp rồi đi?”

“...Cô nhìn ra thế?” Cao Vinh có chút tức giận, mà không có sức lực gì.

“Suy nghĩ của cậu ấy đêỳ viết rõ trên mặt đấy! Về phần anh... Xem ra anh cũng rất khẩn trương với người ta nhỉ?”

“Cũng thường thôi.” Cao Vinh khô cằn nói.

“Ồ ____ thường thôi, thường thôi. Đúng rồi, hôm qua thế nào rồi? Anh có giải thích rõ ràng với người ta không đấy? Tôi bị trách oan nha.” Giả Uyển Uyển nghĩ nghĩ, việc này phải nói cho rõ ràng. Không nhỡ đâu Tôn tiểu thiếu gia giận, đem mình phong sát thì làm sao bây giờ. Mặc dù bây giờ cũng không có nhiều nhân khí, nhưng đến nỗi bát cơm cũng không kiếm nổi thì không được đâu.

“Đã giải thích rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Giả Uyển Uyển yên tâm rồi lại bắt đầu hỏi đông hỏi tây, “Vì sao hai người biết nhau?”

Cao Vinh tuỳ ý nói: “Tại bộ phim lần trước.”

“Ồ, đúng, tôi cũng thấy. Cậu ấy đóng một vai phụ nhỏ,“ Giả Uyển Uyển nghi ngờ nói, “Cậu ấy có tiếng nâng bản thân, vì sao không diễn vai có nhiều phần diễn một chút?”

Như vậy để phim của tôi đi tong à? Cao Vinh thầm nghĩ, đối với ký ức về mấy đoạn diễn sứt mẻ kia của Tôn Duệ vẫn còn sợ hãi.

“Cậu ấy nói muốn từ vai phụ rồi chậm rãi tiến bộ...” Anh trợn mắt bịa chuyện___ tiện tay vớt vát hình tượng trong giới cho Tôn Duệ.

“Oa, tính cách tốt như vậy. Quả nhiên, tôi nhìn người rất chuẩn! Lúc trước xem chương trình tạp kỹ kia đã thấy cậu ấy không phải làm bộ, thực sự rất đáng yêu!” Giả Uyển Uyển cũng không nghi ngờ anh.

Là rất đơn thuần, rất không làm bộ, Cao Vinh nghĩ, tính cách không thế thì cũng không xảy ra chuyện này! Lúc nào cũng ngu ngơ, nhưng dù sao thì vẫn biết nghĩ, cơ mà tiếp xúc thì cứ hai ba ngày bị quấy cho tức chết một lần.

“Nếu không có ý gì với người ta thì anh cũng đừng nhập nhằng thế mà. Thật tình, để cho tôi có được hay không... Ai tới đây quan tâm vị FA lớn tuổi này đi... Bạn trai dính nguwoif thế kia đốt đèn lồng đi tìm hoài cũng không thấy. Ăn mặc cũng sạch sẽ lại đơn giản, không giống loại nam sinh trong giới, mặc đồ đến là táo bạo...” Giả Uyển Uyển dựa vào ấn tượng ba giây với Tôn Duệ trren chương trình tạp ký, cứ như vậy đứng về phía trận tuyến của hắn.

“Tôi nhập nhằng với cậu ta bao giờ... Tôi chỉ muốn suy nghĩ thêm thôi, sống gần ba mươi năm tôi cũng chưa hề nghĩ qua có thể nảy sinh quan hệ với đàn ông!” Cao Vinh trong lòng nghĩ, cơm này ăn chẳng ngon gì cả, “Còn cô thì sao? Thế không được. Dù sao thì người ta cũng không thích nữ.”

“Oa, anh đi soi gương coi, nhìn cái biểu tình cười trên sự đau khổ của người khác với tuyên bố quyền sở hữu trên mặt anh kìa! Cùng với biểu tình trên mặt Tôn Duệ hôm qua lúc hiểu lầm tôi là tuyệt phối đó biết không?” Giả Uyển Uyển tức đến không ăn nổi đùi gà, không thèm nói cùng Cao Vinh nữa, ôm hộp cơm chạy.

“Đại nhân Cao đả kích tôi quá!”(* tớ không chắc lắm) Giả Uyển Uyển khoa trương kêu lên. Cô vốn diễn vai hề trong đonà phim, nên mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, còn trêu ngược lại cô.

“Biểu tình ở đâu ra...” Cao Vinh lấy điện thoại ra soi soi, cảm thấy biểu tình trên mặt mình không có chỗ nào kỳ quái

Thật giống như tâm ý tương thông, anh bên này đang nghĩ ngợ về Tôn Duệ, weibo Tôn Duệ đã phát vài bài đăng, thông báo liền nhả ra trên điện thoại anh.

“Quay xong chương trình nên về nhà, đã lâu rồi không cùng Cơm Nắm tắm nắng! [hình ảnh]”

Hình ảnh là do Tôn Duệ cùng Cơm Nắm ở công viên tự chụp. Cao Vinh liếc mắt đã thấy đây là cái công viên bên cạnh nhà mình, mà Tôn Duệ lại còn chụp rất rõ vị trí. Cao Vinh suy nghĩ một chốc, thực sự không nhịn được, nhắn tin cho Tôn Duệ: “Cậu ngốc à? Như vậy chẳng phải sẽ bị người khác lập tức nhận ra sao!”

Tôn Duệ đang nằm ngửa xem điện thoại bên kia “bộp” một tiếng làm rơi, may mà không đập vào mặt, hắn nhanh chóng, luống cuống tay chân đáp lại: “Anh không bận việc à!”

“Tôi đang trong giờ nghỉ trưa.”

Tôn Duệ nghĩ thầm, hắn đăng một bức hình, Cao Vinh lập tức nhắn tin đến. Thế chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Cao Vinh đặc biệt để ý hắn____ chính hắn vẫn thật đặc biệt mà! Hơn nữa, nội dung cũng là lo lắng cho hắn. Tự chuyển câu “Cậu ngốc à?” thành biểu hiện thân mật, Tôn Duệ nhất thời cảm thấy đắc ý, cả người vui vẻ, lâng lâng.

“Không đến nỗi có người nhận ra tôi đi?” Tôn Duệ trả lời.

“Đến lúc bị fan mò ra địa chỉ nhà cũng không biết.”

“Tôi sẽ cẩn thận!” Tôn Duệ không nhịn được, “khà khà” cười ra tiếng. Muốn xác nhận cùng Cao Vinh rằng buổi tối sẽ tới đón anh, thế nhưng gõ được một nửa thì đối phương lại nhắn “Hết thời gian nghỉ trưa, trước không nói nữa”, vì vậy liền xoắn xuýt đem nửa câu đã gõ kia xoá đi.

Cơm Nắng lười biếng phơi nắng, lộn qua lộn lại trên bãi có, “gầm gừ” một tiếng. Nhìn Tôn Duệ chốc cười hì hì, chốc lại mặt mày ủ rũ, chả hiểu ra làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.