Edit: Mogami
Ngũ Thi Lâm còn chưa kịp định thần lại, box tin nhắn lại bắt đầu nhấp nha nhấp nháy.
“Có vẻ vào đúng đêm diễn ra hoạt động thất tịch tìm người hợp tác cùng khóc quá, Thải Thảo, em thế nào?” Là Lam Phong Hiểu Nguyệt.
Lạch cạch bàn phím “T^T quả thật, tối nay đăng nhập đăn muộn, bạn bè đều đã có đội ngũ cả rồi.”
Gõ xong mấy chữ này, Ngũ Thi Lâm di chuột tới “Đồng ý”, click vào một cái, yên tâm gia nhập đội ngũ.
“Lại hợp tác lần nữa >..<, nào, bắt tay.” Lại tiếp tục gửi một tin nhắn nữa.
“Anh không bắt.”
Choáng váng -_-! Còn chưa kịp hồi phục tinh thần, lại có tin nhắn từ Lam Phong Hiểu Nguyệt bay tới “Tay trái và tay phải, tùy em nắm.”
-_-!
Trong miếu nguyệt lão, người ra người vào tấp nập, không cẩn thận là sẽ bị hàng nghìn hàng vạn người chơi dẫm đạp lên, tuy nhiên, Ngũ Thi Lâm lại không cảm thấy lo lắng một chút nào.
Chậm chậm chạp chạp chen lấn, cuối cùng Lam Phong Hiểu Nguyệt đã đưa được đội ngũ đến trước mặt Nguyệt lão.
Nguyệt lão khuôn mặt phúc hậu với chòm râu bạc trắng, một tay cầm hàng ngàn vòng dây tơ hồng, tay kia cầm cuốn sổ nhân duyên, nói với tất cả người chơi xung quanh những câu giống nhau.
Hiện tại, màn hình trước mặt Ngũ Thi Lâm hiện lên lời nói của nguyệt lão là như thế này.
[Nguyệt lão]: “Thất tịch kim tiêu khán bích tiêu, khiên ngưu chức nữ độ hà kiều.”
(Mo: Đây là 2 câu thơ trik trong bài Khất sảo – nguyên bản tiếng Hán của đại thi nhân Lâm Kiệt thời Đường. Ý 2 câu này là: Một năm một lần, cuối cùng ngày 7 tháng 7 cũng đến, người người nhà nhà đều ngẩng đầu lên ngắm nhìn ngưu lang chức nữ gặp nhau trên cầu hỉ thước. Đây là một truyền thuyết mỹ lệ, động lòng người.)
[Nguyệt lão]: Chánh Tại Thải Thảo, ngươi đã có nhân duyên rồi, vẫn muốn đến đây cùng một nam nhân khác vào sinh ra tử sao?
Vào sinh ra tử…
Ngũ Thi Lâm vẫn quyết định chọn “Phải”.
Hoạt động lần này khác hẳn với năm ngoái, cảm giác vô cùng mới mẻ.
Vì thế, cho dù Nguyệt lão có khuyên can ta đừng có hồng hạnh ra tường cũng vô ích, những lời này không đủ để ngăn lực hút mãnh liệt của sự kiện.
[Nguyệt lão]: Hai vị muốn đến cầu nhân duyên?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]: Tất nhiên là như thế.
[Nguyệt lão]: Cầu nhân duyên à, được thôi. Nhưng trước tiên phải để cho lão kiểm tra các ngươi chút đã.
Nguyệt lão vừa dứt lời, trên màn hình trò chơi lập tức xuất hiện mấy chủ đề để lựa chọn.
Nguyệt lão còn rất cẩn thận, đứng bên cạnh giải thích.
[Nguyệt lão]: Từ trước đến nay, không thể đếm hết được có bao nhiêu danh sĩ trên đời, bọn họ đã để lại trên nhân gian rất nhiều bài thơ, mà trong đó, thơ viết về đêm thất tịch cũng rất nhiều, không biết hai vị biết được bao nhiêu? Đầu tiên hãy chọn chủ đề này đi đã.
Mở box nhiệm vụ, thanh nhiệm vụ viết thế này: “Đêm thất tịch cửa thứ nhất, đáp đề. Trả lời được nhiều hơn 7 câu (trên 10 câu) sẽ có thưởng, trả lời sai 7 câu trở lên sẽ không thể làm tiếp nhiệm vụ.”
Ban đầu Ngũ Thi Lâm đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, đến khi nàng nhìn thấy nội dung kiểm tra này, lập tức trầm xuống.
Hiểu đơn giản chính là đoán xem câu thơ tiếp theo là như thế nào, câu thơ đó trích từ bài thơ nào, tác giả là ai, diễn tả điều gì; hiểu sâu một chút, chính là tìm hiểu về phong tục đếm thất tịch.
Nếu không trả lời được, cũng có thể tham khảo ý kiến Baidu đại thúc.
(Mo: trang baidu này có rất nhiều thứ, nhiều hơn cả SOSO nhưng ta vẫn thích SOSO hơn! Câu này, nếu edit theo văn phong của lớp ta thì gọi là: tham khảo í kiến của gồ ca ca! – google đó ạ!)
10 câu hỏi, từng người một thay nhau lựa chọn đáp án. Đi hết một lượt, kiến thức tích lũy của hai người qua mười mấy năm cộng thêm sự trợ giúp của Baidu đại thúc, không có gì đáng ngạc nhiên, dễ dàng vượt qua.
[Nguyệt lão]: Hai vị thật đúng là tài năng xuất chúng, không giống người bình thường, lão rất khâm phục. Trong tay lão đang có ngàn dây tơ hồng, buộc chặt nhân duyên. Nhân gian có câu, tơ hồng đường quanh co, ngàn năm vẫn có thể gặp lại. Lão thấy hai vị có rất nhiều nhân duyên với nhau, nên đem dây tơ hồng này tặng cho hai vị.
Sau đó, Ngũ Thi Lâm nhìn lên thông báo của hệ thống hiện ra trên kênh tán gẫu.
[Hệ thống]: Bạn nhận được một dây tơ hồng, 1 vạn kim tiền, 1 vạn điểm kinh nghiệm.
[Hệ thống]: Mức độ bạn tốt của bạn và Lam Phong Hiểu Nguyệt tăng 7 điểm.
Đang chuẩn bị mở túi vật phẩm xem dây tơ hồng trông thế nào thì Ngũ Thi Lâm lại thấy Nguyệt lão vẫn đang nói gì đó, đành phải ngừng thao tác.
[Nguyệt lão]: Các ngươi có thể lựa chọn dùng dây tơ hồng này để tìm nê ngẫu đến đây, cũng có thể lấy dây tơ hồng này treo lên cây để cầu nhân duyên.
[Nguyệt lão]: Chỉ có điều, bây giờ người đến miếu này rất đông, ta không ra ngoài được, các ngươi cũng không thể nào tìm nê ngẫu đến được; nếu các ngươi thật sự muốn thẻ bài nhân duyên, các ngươi có thể ra ngoài miếu tìm đồng tử tơ hồng.
(Mo: thật sự là ta đã cố gắng tìm rồi nhưng vẫn k biết nê ngẫu là cái gì)
Cứ nghĩ tiếp theo vẫn tiếp tục hiện ra câu hỏi lựa chọn, không ngờ rằng sau khi nguyệt lão nói xong câu đó, trên đầu không xuất hiện thêm câu nói nào nữa.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Có lẽ chúng ta phải tự đi tìm Đồng tử tơ hồng rồi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Cứ tưởng lại là mấy câu hỏi lựa chọn chứ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Là câu hỏi lựa chọn mà.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chỉ có điều hình như hệ thống đã cho chúng ta làm nhiệm vụ ngẫu nhiên rồi. Em nhìn kênh thế giới mà xem.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chúng ta đi tìm Đồng tử tơ hồng thôi.
Lăn chuột qua loa trên kênh tán gẫu, đọc mấy lời nói liên tiếp hiện ra trên kênh thế giới, đọc tới đọc đọc lui, Ngũ Thi Lâm cuối cùng cũng hiểu.
Sự việc lần này cũng khác nhiệm vụ ngẫu nhiên mỗi tháng xuất hiện một lần là mấy, có thể hưởng thụ cảm giác mới mẻ bất ngờ, đều do ngẫu nhiên mà thôi, người chơi không có cách nào lựa chọn được cả.
Dừng tay, Ngũ Thi Lâm nhìn hai nhân vật hư ảo đang di chuyển trên màn hình tro chơi.
Vân du khách đi trước, linh diêu nữ theo đằng sau. Thỉnh thoảng vân du khách lại đứng lại chờ linh diêu nữ.
Lam Phong Hiểu Nguyệt dẫn đội ngũ, chỉ một lát sau, hai người đã đi đến một gốc cây bên cạnh miếu Nguyệt lão, có rất nhiều dây tơ hồng được buộc trên thân cây, bất chợt nhìn thấy một thân hình mập mạp, chính là tiểu hài tử của hệ thống. (Mo: Chỗ này là lỗi diễn đạt của Mo thôi, thực ra đoạn này í là 2 ng nhìn thấy 1 thằng bé mập mạp dưới gốc cây, biết chắc đây là người do hệ thống thiết lập vì người chơi k có dạng này)
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng chỗ này rồi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Ách, không biết hệ thống có trả lương cho NPC không nhỉ…
[Lam Phong Hiểu nguyệt]: …
[Chánh Tại Thải Thảo]: NPC trong trò chơi phải kiêm nhiệm nhiều công việc như vậy, chắc là mệt chết đi được í chứ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: …
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Có anh ở đây, mệt cũng không chết được.
[Chánh Tại Thải Thảo]: (>_<)
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha, tốt lắm, bắt đầu đối thoại.
Hiện tại, hai nhân vật đang đứng bên cạnh đồng tử tơ hồng.
Sau đó, trên đầu Lam Phong Hiểu Nguyệt lại xuất hiện những lời nói đã được hệ thống thiết lập.
Kênh lân cận.
[Đồng tử tơ hồng]: Các ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tiểu đệ đệ, đêm nay là đêm thất tịch. Chúng ta vừa nghe người ta nói, nếu vào đúng đêm thất tịch, dưới ánh trăng, khắc tên người mình yêu lên thẻ bài rồi treo lên cây, sẽ đạt được nguyện vọng nhân duyên, đồng thời sẽ được phù hộ để nhân duyên bền chặt lâu dài, mãi mãi hạnh phúc thuận hòa.
Nhìn thấy những chữ này, không hiểu tại sao, Ngũ Thi Lâm bỗng cảm thấy không được tự nhiên.
Nàng vỗ vỗ ngực mình.
Hoàn hảo, hoàn hảo, Hoàng Lam không biết Chánh Tại Thải Thảo là ai.
Chỉ gặp nhau có vài lần, thật ra chính là hai người xa lạ, lại nói là cùng nhau cầu nguyện nhân duyên, thật đúng là không bình thường.
Mà trong trò chơi, đối thoại vẫn tiếp tục.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chúng ta vừa mới ở trong miếu nguyệt lão, được Nguyệt lão chỉ ra đây, bảo đến gặp ngươi xin hai thẻ bài nhân duyên, không biết đồng tử có đồng ý không?
Trên màn hình, đồng tử tơ hồng chờ Lam Phong Hiểu Nguyệt nói xong câu đó, liền xoay người đi sang chỗ khác.
Kênh lân cận.
[Đồng tử tơ hồng]: Đừng tìm ta, đừng tìm ta! Ta không biết thẻ bài nhân duyên gì cà.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt] & [Chánh Tại Thải Thảo]:…
[Đồng tử tơ hồng]: Ta thật sự không biết. Ta đã đem thẻ bài nhân duyên của ta vào thôn Xuân hoa đổi lấy diều với Tiểu Hồng rồi, ta không biết, ta không biết!
Choáng váng -_-!
Nhìn màn hình trò chơi, thấy tiểu hài tử bỗng nhiên lấy từ sau lưng mình ra một cái diều màu đỏ, Ngũ Thi Lâm không nói được gì.
Được rồi, đúng là ngươi không biết.
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thiết lập này thật đúng là…
[Chánh Tại Thải Thảo]: >..< Tiểu hài tử này đáng yêu nhất…
[Chánh Tại Thải Thảo]: Thôn Xuân hoa ở đâu nhỉ? Em chưa nhìn thấy địa danh này trên bản đồ lần nào.
Ngũ Thi Lâm lục lọi lại trí nhớ, vẫn tiếp tục gõ phím.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đúng là không có.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Đừng vội.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thôn Xuân hoa này chắc là địa danh do hệ thống thiết lập để phục vụ riêng cho hoạt động lần này, đến khi kết thúc nhiệm vụ chắc sẽ biến mất luôn.
[Chánh Tại Thải Thảo]: … Sao anh lại biết?
[Lam phong Hiểu Nguyệt]: Trên web có nói mà.
Có sao?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ở góc trên bên phải, màu chữ trùng với màu nền của web.
[Chánh Tại Thải Thảo]: >..<
Chẳng lẽ nàng xem không kĩ?
Tiếp tục hỏi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nếu thế, làm sao chúng ta biết được thôn Xuân hoa ở chỗ nào cơ chứ?
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Đừng vội, để anh thử click lại vào đồng tử tơ hồng xem thế nào.
Kênh lân cận.
[Đồng tử tơ hồng]: Diều ơi diều, sao ngươi lại tan nát thế này?
[Chánh tại Thải Thảo]: Tiểu đệ đệ, sao vậy?
[Đồng tử tơ hồng]: (ngẩng đầu) Ngươi sửa được cái diều này cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết. (Cúi đầu) Diều ơi diều, sao ngươi lại tan nát thế này?
Kênh đội ngũ.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Kỹ năng sửa chữa của anh mới đến cấp 11, xác suất thành công chắc thấp lắm.
[Chánh Tại Thải Thảo]: >..<
Ngũ Thi Lâm thao tác bàn phím một chút, trên màn hình, cô gái vỗ vỗ ngực mình, giống như đang hứa hẹn điều gì đó.
Gõ tiếp một dòng chữ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Kỹ năng sửa chữa của em cũng không tệ, để em.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Được, tương lai của chúng ta giao cả cho em. Chức vụ đội trưởng cũng giao cho em.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
Tiếp nhận chức vụ đội trưởng, bỏ qua lời nói có vẻ vô cùng mờ ám sang một bên, Ngũ Thi Lâm click vào Đồng tử tơ hồng.
Kênh lân cận.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tiểu đệ đệ, diều của ngươi bị hỏng à?
[Đồng tử tơ hồng]: (thân hình bỗng nắm chặt tay áo Chánh Tại Thải Thảo) tỷ tỷ giúp ta sửa diều.
[Chánh Tại Thảo Thảo]: (vẻ mặt khó xử) Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ rất muốn sửa diều giúp ngươi, ngưng mà…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chúng ta không tìm thấy thẻ bài nhân duyên.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đúng rồi, tiểu đệ đệ, thẻ bài nhân duyên rất quan trọng với chúng ta, ta sợ sửa diều tốn nhiều thời gian, thế thì chúng ta sẽ không kịp đi tìm thẻ bài nhân duyên.
[Đồng tử tơ hồng]: (chống nạnh) Việc này có gì khó? Đến thôn xuân hoa tìm là được (lại kéo tay áo Chánh Tại Thải Thảo) tỷ tỷ sửa diều giúp ta đi mà.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Việc này… Ta chưa từng nghe nói đến thôn xuân hoa.
[Đồng tử tơ hồng]: Thôn xuân hoa chính là thế ngoại đào nguyên, người bình thường đương nhiên không thể đến được, nhưng mà…
(Mo: Thế ngoại đào nguyên được miêu tả như tiên cảnh chốn nhân gian, xuất phát từ ý của thi nhân Đào Uyên Minh)
[Chánh Tại Thải Thảo]: Nhưng mà làm sao?
[Đồng tử tơ hồng]: Chỉ cần ngồi lên thuyền do ta làm, nhất định sẽ đến được.
Ngũ Thi Lâm nhìn chằm chằm màn hình trò chơi, chờ Đồng tử tơ hồng mang thuyền ra.
[Đồng tử tơ hồng]: Mau sửa diều giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Được.
Trên màn hình, cô gái ngồi loay hoay một lúc.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tốt lắm, sửa đẹp lắm.
[Đồng tử tơ hồng]: Cho các ngươi thuyền.
Đồng tử tơ hồng chỉ tay một cái, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng bên bờ sông, phong cảnh trên màn hình đột ngột thay đổi.
Lại click tiếp vào đồng tử tơ hồng, lời nói hiện ra trên đầu đồng tử tơ hồng vẫn giống hệt câu trước.
[Đồng tử tơ hồng]: Diều ơi diều, sao ngươi lại tan nát thế này?
Ngũ Thi Lâm đang định dẫn đội ngũ lên thuyền thì Ngũ mẫu gọi Ngũ Thi Lâm ra phòng khách.
Trả lời, Ngũ Thi Lâm gõ vào cửa sổ chat mấy chữ.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Anh làm đội trưởng tiếp đi, mẹ em gọi em ra ngoài một chút, em sẽ quay lại ngay >..<.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Được.
Đến khi Ngũ Thi Lâm quay lại, hai nhân vật ảo đã đi đến bờ bên kia.
Trên bờ là một bãi cỏ lau, thấp thoáng ở một góc cỏ lau thưa thớt, một tấm bia đá lờ mờ xuất hiện.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Em đã trở về >..<
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Không logout bỏ anh một mình là tốt rồi.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chúng ta đi tìm Tiểu Hồng đã.
Ngũ Thi Lâm nhìn màn hình, vân du khách đang dẫn đội ngũ, chợt nhớ đến sự giúp đỡ lúc trước, tiếp tục gõ phím.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chuyện kia…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Uhm?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Chuyện của Lâm Uyên Ngư Nhi, cảm ơn anh.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Đừng khách sáo.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Chuyện của Lâm Uyên Ngư Nhi cũng là chuyện của em?
Vợ chồng hòa hợp.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Gật đầu.
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Thế thì cũng là chuyện của anh.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
Nhìn màn hình trước mặt, Ngũ Thi Lâm cảm thấy rất đau đầu.
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Sao bây giờ anh nói chuyện…
[Lam Phong Hiểu nguyệt]: Ăn ngay nói thẳng.
[Chánh Tại Thải Thảo]: …
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Với người thân anh đều nói chuyện như thế.
…
Bạn học, chúng ta thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào thế?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cuối cùng đã đến chỗ tấm bia đá từ lúc nào, trên bia đá có khắc ba chữ “Thôn xuân hoa”, có thể nhìn thấy tọa độ của tất cả những người trong thôn.