Hơn 10 giờ sáng hôm sau, nghĩ rằng Dương Chi đã ngủ dậy, Ngũ Thi Lâm liền gọi điện tới.
Vẫn phản ứng giống ngày hôm qua.
Tiếp tục tắt máy.
Cảm giác trong lòng rất khó hiểu.
Cả ngày không sờ đến máy tính, Ngũ Thi Lâm lúc ẩn lúc hiện trong phòng khách, Ngũ mẫu nhìn thấy thế liền bắt nàng cùng đi thăm bạn bè.
Mấy ngày gần đây, ngày nào Ngũ Thi Lâm ngày nào cũng gọi điện cho Dương Chi, ngày nào cũng gửi cho Dương Chi một tin nhắn. Mà phản ứng của Dương Chi mọi ngày đều giống nhau.
Mà mấy ngày gần đây, Hoàng Lam lại thường xuyên gửi tin nhắn đến cho nàng, đa phần đều chỉ là nói chuyện phiếm, tìm tất cả các đề tài để nói chuyện phiếm >..<
Tô Minh cũng gửi tin nhắn hỏi nàng bao giờ thì quay trở lại trường, cũng thông báo là hắn đã quay lại trường rồi, muốn tán chuyện với nàng một lúc. Không ngoài dự đoán, Ngũ Thi Lâm đều khéo léo từ chối.
Trước khi quay lại trường một ngày, Ngũ Thi Lâm đang sắp xếp đồ đạc thì điện thoại của nàng đổ chuông.
Là nhạc chuông nàng cài đặt riêng cho Dương Chi.
Vội vàng buông đồ trong tay, Ngũ Thi Lâm lập tức nhấn ‘Trả lời’, kết quả…
Ấn nhầm ‘Từ chối’.
Bi kịch a! (Mo: Bôi cụ ~~~ Haiz haiz haiz, nhân sinh tượng bàn trà, mỗi người là một ly trà, phải đổi hết phiền muộn đi mới có thể chứa được vui vẻ, v.v… cuối cùng thì bôi cụ có thể tạm hiểu là bi kịch, haiz haiz haiz)
~^o^~
Lập tức ‘Gọi lại’, nhưng phản hồi lại cho nàng là: Số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. (Mo: Tút nhanh cho nó nhanh!)
Kệ.
Vừa mới buông điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Lần này thì không ấn sai nữa (*^_^*)
“Ngũ Thi Lâm, ngươi vừa mới từ chối cuộc gọi của ta để làm gì? Tìm đánh a! ?” Giọng nói Dương Chi sang sảng vang lên trong điện thoại, không hề có ý định dừng công cuộc phá hư loa điện thoại của nàng lại.
“Đâu dám…”
Còn chưa nói xong, giọng nói của Dương Chi lại tiếp tục vang lên: “Hừ hừ, nếu thất là ngươi từ chối cuộc gọi của ta thì ngươi mau đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi chờ ta đến xử lý!”
“Ta…”
Xem ra, hôm nay Dương Chi không để cho nàng được nói câu nào cả, âm thanh của Dương Chi bỗng nhưng nhỏ lại: “Ta cái gì mà ta? Ngày mai mấy giờ ngươi đi?”
“Ta cũng chưa biết…”
“Cũng chưa biết nữa? Quả nhiên phải để ta ra tay mới được” không dừng lại bao lâu, giọng nói của Dương Chi lại tiếp tục to dần “8h ngày mai, ở quảng trường đằng trước. Không đến muộn!”
“Ta…”
“Mấy ngày nay ngươi cũng chưa đăng nhập trò chơi… Người sai là ngươi đó, biết không hả?”
Vừa nghe xong, Ngũ Thi Lâm lập tức trả lời, giở giọng nịnh nọt: “Đúng vậy, tiểu nhân biết lỗi rồi.”
“Đến muộn, liệu hồn với ta.” Ngừng một chút, giọng nói của Dương Chi đã trở lại bình thường: “Hôm nay ngươi đi ngủ sớm đi, bye.”
Tắt điện thoại, trong lòng Ngũ Thi Lâm xuất hiện một dải cầu vồng.
Ngày đẹp trời.
Tiểu Chi, cô ấy không tức giận.
Thật tốt quá.
Sắp xếp đồ đạc xong, bận bận rộn rộn trôi qua, cũng không phải làm việc gì nữa. Trường Ngũ Thi Lang không khai giảng sớm như trường nàng, không phải sắp xếp đồ đạc sớm nhứ nàng đã ra ngoài đến chơi nhà bạn bè.
Khắp nhà, chỗ nào cũng sạch sẽ, không phải quét dọn gì cả, Ngũ Thi Lâm quyết định khởi động máy tính, theo thói quen click vào ‘Mộng nhiễu tam giới’.
Trò chơi vẫn náo nhiệt như thế, kênh thế giới vẫn đang rất kích động.
Kênh thế giới.
[Xem đi xem đi]: Ngàn Niệm Nhi, ngươi mau tiết lộ hết những thông tin mà ngươi biết đi… Ngàn Khuynh Nhi đã đá Lâm Uyên Ngư Nhi như thế nào vậy? Chẳng phải hắn đã kết hôn cùng với Chánh Tại Thải Thảo rồi sao?
[Tiểu hầu tử]: Lão tôn cũng muốn biết vì sao. Chẳng phải lúc trước là nữ nhân Ngàn Khuynh Nhi kia theo đuổi Lâm Uyên Ngư Nhi ầm ầm sao?
[Ngàn Niệm Nhi]: Hứ! Nam nhân vô liêm sỉ kia làm sao đáng được để đại mỹ nhân nhà chúng ta theo đuổi ầm ầm chứ? Ta thông báo này, hôm qua, nam nhân vô liêm sỉ kia đã bị Ngàn Khuynh Nhi của Vô ưu giáo chúng ta quăng đi rồi.
[Ngàn Phong Nhi]: Mà nam nhân vô liêm sỉ kia quả thực có quan hệ cùng bang Tung hoành tứ hải. Chậc chậc, nói cho mà biết, Tung hoành tứ hải các ngươi cũng chỉ để cho Vô ưu giáo chúng ta bỡn cợt mà thôi!
[Ngàn san hi]: Tung hoành tứ hải mau chết đi!
[Ngàn dao nhi]: Tung hoành tứ hải vô liêm sỉ!
[Ngàn thừa nhi]: Đả đảo tung hoành tứ hải!
[Tinh phân giáo giáo chủ]: Hộ Pháp, cuối cùng cũng có người muốn gia nhập vào Tinh phân giáo chúng ta, ngộ cảm thấy rất vinh hạnh a! Chúng ta sẽ cố gắng dạy dỗ, ô ô ô…
[Tinh phân giáo tả hộ pháp]: Còn phải nói gì nữa chứ? Giáo chủ, chúng ta mau ôm nhau mà khóc đi thôi!
Tìm kiếm ID của Tinh phân giáo giáo chủ và Tinh phân giáo tả hộ pháp.
Là ID cũ.
Ngũ Thi Lâm không nói gì.
Đầu năm nay, mấy giáo đều tan rã, người người thay đổi tên, người người hóng hớt náo nhiệt, còn không nhịn được mà đóng góp mỗi người một câu. Chắc chắn Tinh phân giáo chắc chắn là Cô đơn bang phát triển thành.
Kênh thế giới.
[Ngọc thụ lâm phong]: Hắc hắc, bang phái phân tranh (icon chảy nước miếng), sống mái với nhau, sống mái với nhau!
[Xem đi xem đi]: Mãi mãi theo gót Ngọc thúc!
[Quang trên thân khỏa bôn]: Ta rất ngạc nhiên, vì sao chuyện của Lâm Uyên Ngư Nhi và Ngàn Khuynh Nhi lại biến thành hai đại bang phái phân tranh thế này? Vò đầu bứt tai.
[Tiểu hầu tử]: Ta rất muốn biết những lời Ngàn Niệm Nhi vừa nói có phải là thật hay không. Bát quái a, suy nghĩ của lão tôn rất đơn giản a…
Được rồi, chính nàng cũng thấy chán rồi.
Ngũ Thi Lâm nhìn kênh thế giới, muốn xem diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.
Kênh Thế giới.
[Ngọc thụ lâm phong]: Giơ tay. Tiểu hài tử Ngàn Niệm Nhi, Ngàn Khuynh Nhi nhà các ngươi là bách hợp sao?
(Mo: Dạo này Mo lười, tinh thần chán nản, máu lại bị paragame nên là lên não cực kì chậm, đi tìm tưng bừng trên google, cũng là baidu đại thúc nhưng lại chỉ nói bách hợp vốn là tình cảm nữ – nữ bình thường, có kèm thêm 1 dòng minh họa cực kì hoành tráng là: LES
[Ngàn Phong Nhi]: Đả đảo tung hoành tứ hải!
[Xem đi xem đi]: Vì sao Ngọc thúc lại hỏi như thế?
[Ngàn Niệm Nhi]: Cái loại vô liêm sỉ như ngươi mau cút sang một bên! Đương nhiên là không phải!
[Tân nhân nhất hào]: Ta cũng giơ tay, bách hợp nghĩa là gì?
[Quang trên thân khỏa bôn]: Baidu đi!
Tâm trạng của Ngũ Thi Lâm tốt lên hẳn, tiếp tục xem.
Kênh thế giới.
[Ngọc thụ lâm phong]: Theo như hiểu biết của ta, tiểu hài tử Lâm Uyên Ngư Nhi kia chính là nhân yêu a, nhân yêu đó!
Thế giới tĩnh lặng một chút, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện lời rao bán.
Kênh thế giới.
[Tân nhân nhị hào]: Nhân yêu là cái gì?
[Quang trên thân khỏa bôn]: Baidu đi! (Mo: đọc truyện võng du thì biết! Hê hê!)
[Xem đi xem đi]: Ngọc thúc trước sau bất nhất? Lúc trước ngươi không hề nói hắn là nhân yêu mà?
[Ngọc thụ lâm phong]: Ta đã lừa các ngươi bao giờ chưa?
Đã lừa bao giờ chưa?
Ngũ Thi Lâm nghĩ nghĩ, bị ngươi hack nick có tính không?
Nàng không quan tâm đến việc mọi người trong trò chơi nói nàng là nhân yêu hay yêu nhân.
Thật thật giả giả, thế giới ảo có rất nhiều việc xảy ra, cuối cùng cũng vẫn chỉ là thế giới ảo.
Chơi game cũng chỉ là chơi game thôi.
Nghĩ vậy, chuyển cửa sổ trò chơi, Ngũ Thi Lâm lập tức gõ bàn phím với tộc độ cực kì nhanh.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Yêu nhân? Nhân yêu? Ta đại diện cho phu quân của ta, nhiệt tình cổ vũ mọi người lựa chọn, người nhận là Ngọc thụ lâm phong, mọi người tìm hắn đi.
Nói xong lại còn nham hiểm viết thêm 1 câu nữa.
Kênh thế giới
[Chánh Tại Thải Thảo]: Ngọc thúc a, nếu thắng, tiền sẽ đổ về túi của vợ chồng chúng ta, còn nếu thua, ngươi cũng không được cái gì a…
[Xem đi xem đi]: Lại bị hack nick, kì lạ…
[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ha ha, ta cũng góp một phần.
[Chi Thảo Đinh Lan]: Ta cũng vậy!
[Ta yêu đánh bạc 333]: Ta yêu đánh bạc, ta muốn cược! Chi Thảo Đinh Lan có quen Lâm Uyên Ngư Nhi, không được tính!
[Hệ thống]: Ta yêu đánh bạc 333 phá hoại không khí trò chơi, đưa đến tịnh không tu hành, đồng thời cấm pháp ngôn trong bảy ngày. Trân trọng thông báo, mong mọi người giữ gìn không khí trong lành, cảm ơn các bạn.
[Thất thất]: Ta chỉ có thể nói, đánh bạc huynh, ngươi bị hệ thống theo dõi. A di đà phật.
Cãi nhau một lúc, một ngày lại trôi qua.
Sáng hôm sau, Ngũ Thi Lâm dậy từ sớm, thu xếp đồ đạc ổn thỏa sau đó bắt đầu đi đến quảng trường.
Từ xa, giữa quảng trường ồn ào náo nhiệt Ngũ Thi Lâm đã nhìn thấy Dương Chi đang trừng mắt nhìn nàng.
Đi đến trước mặt Dương Chi, Ngũ Thi Lâm bỗng dưng không biết phải nói gì.
Tay đang cầm cả đống hành lý, khoác bớt một túi lên vai, Ngũ Thi Lâm ngửa mặt nhìn trời “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
“…” Dương Chi không nói câu nào.
Bước đến gần Dương Chi, Ngũ Thi Lâm tiếp lời: “Tiểu Chi, ngươi nói phải?”
Ánh mắt vẫn ngơ ngác, Dương Chi mở miệng nói: “Ngươi nói là ta nói không phải, ngươi không nói là ta nói phải.” (Mo: chả hiểu j cả!)
“…” Đến lúc này thì Ngũ Thi Lâm hết chỗ nói.
Ngay lúc Ngũ Thi Lâm đang dựa sát vào người Dương Chi, chuẩn bị không nề hà đến hình tượng của bạn thân để nịnh nọt Dương Chi mà Dương Chi giả bộ như không biết gì cả thì một chiếc xe đi đến.
Người bước xuống giúp bọn họ mang hành lý lên xe là Uông Dương, Hoàng Lam, còn có… Tô Minh.
Mà người bước đến giúp Ngũ Thi Lâm lại là… Hoàng Lam với Tô Minh.
Nhưng thật ra Hoàng Lam bước đi rất nhanh, khi Tô Minh mở miệng nói chuyện thì đã lấy hành lý trong tay Ngũ Thi Lâm, quay sang nói với Tô Minh: “Đi thôi.”
Đến khi bọn họ đến trường của Ngũ Thi Lâm, Hoàng Lam lại nói thêm một câu khiến Tô Minh lại chịu thêm một đả kích nữa.
Anh mang ra một gói to đưa cho Ngũ Thi Lâm, thấy Ngũ Thi Lâm ngơ ngác không hiểu gì tiếp nhận gói đồ, nói thêm một câu: “Lần trước em tặng anh một bộ quần áo, anh nghĩ anh chỉ mang ô ra trả là chưa đủ. Vừa hay hôm trước anh nhìn thấy cái váy này có vẻ rất hợp với em. Coi như là quà báo đáp đi.”
Đã phát triển tới mức tặng quần áo?
Tô Minh a! Bi kịch a!