Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 46: Chương 46




Edit: Mogami

Sau đó, cuộc sống của Ngũ Thi Lâm vẫn diễn ra như trước đây, sau khi làm xong mọi việc, phần lớn thời gian còn lại Ngũ Thi Lâm đều đăng nhập trò chơi. Mà đến hôm Dương Chi rời trường học của nàng trở về, đã nói cho nàng biết Hoàng Lam và Uông Dương đã đoán được Lâm Uyên Ngư Nhi là ai.

Nói xong câu đó, Dương Chi đã ném nàng sang 1 bên rồi bước lên xe bus.

Ngạc nhiên nhưng lại rất thoải mái, Ngũ Thi Lâm nghĩ lại, thật ra cũng chẳng có gì, chẳng phải là chỉ phát hiện ra thân phận của nàng trong trò chơi thôi hay sao? Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chẳng có gì cả.

Cùng lắm thì da mặt dày một chút, trong trò chơi nếu có ai muốn đánh nàng thì nàng tiếp chiêu thôi.

Hôm nay, Ngũ Thi Lâm rời thư viện trở lại đến ký túc xá là lập tức khởi động máy tính, còn tranh thủ tán chuyện với mấy cô nàng cùng phòng.

Từ hôm Hoàng Kỳ nhìn thấy Ngũ Thi Lâm mặc cái váy đó xong (Mặc trông thế nào mời quý độc giả tự tưởng tượng <- Mo: Lời tác giả nhoa!) trong lòng vẫn luôn nhớ đến. Lại thêm việc nghe thấy Ái phi Dương Chi của nàng ta nói là do một nam sinh tặng thì suốt ngày lải nhải bên tai nàng việc này.

“Ái phi, bao giờ thì ngươi lại mặc váy kia cho ta xem a?” Vẻ mặt cô đơn, Hoàng Kỳ tiếp tục “Trẫm rất cô đơn a, rất cô đơn, ngươi mặc chiếc váy kia sẽ giúp ta giải tỏa hết a!”

Không quay người lại, Ngũ Thi Lâm vẫn tiếp tục ngồi xuống ghế “Ngươi tự đi mà mặc, sẽ kiếm thêm được nhiều phi tử hơn đó, ngươi sẽ không thấy cô đơn nữa.”

“Ai, Tiểu Bạch Dương” Nghe hết câu trả lời của Ngũ Thi Lâm, Hoàng Kỳ quay sang bạn diễn truyền thống của mình “Tiểu Bạch Dương a, ngươi nói đi, váy này có phải của bạn học Tô Minh tặng không a?”

Đang ngồi ăn snack khoai tây chiên, Bạch Dương nghe thấy Hoàng Kỳ nói vậy liền chớp chớp mắt nhìn Hoàng Kỳ, lập tức dừng công tác ăn uống lại, tiếp tục người hát người múa phụ họa “Ta nghĩ là rất có thể a, Thi Lâm của ta a, ngươi đừng tưởng là chúng ta ngốc nghếch, ta không tin là ngươi không nhận ra đồng chí Tô Minh quan tâm ân cần đến ngươi nhiều thế nào. Chấp nhận đi, Thi Lâm.”

Hoàng Kỳ tặc lưỡi đi đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm “Thi Lâm bé nhỏ, ngươi biết là gần đây Trẫm vô cùng cô đơn mà, mau nghe lời chúng ta đi…”

Bạch Dương vội vàng phối hợp gật đầu “Nghe đi nghe đi.”

Ngũ Thi Lâm đành phải xoay người lại, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người 1 cái “Tiểu Bạch, chẳng lẽ ngươi chính là thái giám?”

Tay vẫn đang gõ tài khoản và mật khẩu, miệng vẫn tiếp tục đấu khẩu với hai kẻ dở hơi kia: “Ta tự mua.”

Nói xong liền đeo tai nghe lên, hai người kia đã mất mục tiêu giải khuây, quay sang líu ríu nói chuyện với nhau.

Màn hình trò chơi vừa xuất hiện, box tin nhắn của Lâm Uyên Ngư Nhi cũng bắt đầu sáng đèn.

“Tiểu Lâm, đến u cảnh không? Chúng ta đi triệu hồi thú thăng cấp.” Là Chi Thảo Đinh Lan. (Mo: U cảnh – chỗ của Diêm Vương)

Lạch cạch gõ phím: “Được, đến trạm dịch chờ ta.”

Gõ xong, mở độn phù.

Ở trạm dịch là một biển người mù mịt, Ngũ Thi Lâm phải tìm một lúc lâu mới nhìn thấy bóng dáng của Chi Thảo Đinh Lan, sau đó xin gia nhập đội ngũ.

Kênh đội ngũ.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Trách sao mãi ta không tìm thấy ngươi, hóa ra ngươi có quần áo mới.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Hắc hắc ~ Đẹp không?

[Chi Thảo Đinh Lan]: Bộ này ta phải làm nhiệm vụ mất mấy ngày mới có đó ~

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: ^_^

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Thả nào trạng thái của ngươi lúc nào cũng là Bận rộn…

Nhìn đội ngũ, Lâm Uyên Ngư Nhi tiếp tục hỏi.

Kênh đội ngũ.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Triệu hồi thú luyện cấp… Chắc không phải chỉ mỗi hai người chúng ta đi làm chứ?

[Chi Thảo Đinh Lan]: Đương nhiên không phải, cho nên ta đứng ở đây để chờ đó ~

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: …

Đúng lúc đó, những thành viên còn lại của đội ngũ liền xuất hiện.

Lam Phong Hiểu Nguyệt, Vũ Nhất Kiếm, Nữ thần mỉm cười và Xem đi xem đi.

(Mo: Gần hết truyện thì đội ngũ lại trở lại lần đầu tiên nhỉ?)

Kênh đội ngũ.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Mị lực của ta lớn quá a ~

[Chi Thảo Đinh Lan]: Ta gọi mọi người liền đến đây hết.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Trời ơi, mau tạo sét đánh ta đi, để lại một người vĩ đại ở chốn nhân gian là tai họa, tai họa a!

[Lâm Uyên Ngư Nhi]:…

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]:…

[Nữ thần mỉm cười]: Xú nha đầu!

[Xem đi xem đi]: Chi Thảo muội muội, chỉ cần giờ nào phút nào ngươi cũng có thể nhận phỏng vấn của ta thì ngươi chính là người có sức quyến rũ lớn nhất!

[Vũ Nhất Kiếm]: Lão bà, ngươi là No1!

Choáng váng.

Nhìn thấy mấy lời này liên tiếp xuất hiện, Ngũ Thi Lâm không nói được gì nữa.

Kênh đội ngũ.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Không nói gì -_-|||

[Nữ thần mỉm cười]: Lâm Uyên, giáo sư Ngô vũ 4 tuần nữa mới lên lớp cơ!

[Lâm Uyên Ngư Nhi]:…

[Chi Thảo Đinh Lan]: Ha ha ha, Tiểu Lâm, từ lần sau ngươi đừng có nói ba chữ không nói gì trước mặt Nữ thần mỉm cười nữa nhé!

[Chi Thảo Đinh Lan]: Kỳ trước có một giáo sư rất kinh khủng tên gọi là Ngô Vũ, bây giờ có ai nói với cô ấy ba chữ không nói gì là cô ấy sẽ mở miệng tuyên truyền về Giáo sư Ngô Vũ.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Hắc hắc.

Mọi người vừa đi vừa chí chóe với nhau, Chi Thảo Đinh Lan đã dẫn đội ngũ đến U cảnh từ bao giờ.

Kênh đội ngũ.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Không công bằng a, không công bằng a!

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tại sao lần nào ta cũng phải kéo xe cho mọi người? Vũ Nhất Kiếm, anh mang đội đi!

[Vũ Nhất Kiếm]:…

[Vũ Nhất Kiếm]: Lão bà, em không phải không biết anh xác định phương hướng…

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Để ta mang cho.

Nhìn thấy dòng chữ này của Lam Phong Hiểu Nguyệt trên màn hình trò chơi, Dương Chi sửng sốt.

Lại nhìn thấy Lâm Uyên Ngư Nhi, thoáng chốc đã hiểu ra.

Sư huynh, anh muốn thể hiện phải không?

Vội vàng trao chức vụ đội trưởng cho Lam Phong Hiểu Nguyệt.

Quả nhiên, sau khi ai đó tiếp nhận chức danh đội trưởng xong, vị trí của mọi người lập tức bị điều chỉnh.

Mà vài người tự dưng bị điều chỉnh đến bên cạnh người cần đến.

Kênh đội ngũ.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Sư huynh, anh thật ác a…

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]:…

Nhìn thấy anh không có í kiến gì, Dương Chi lập tức chuyển chủ đề, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Kênh đội ngũ.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tiểu Lâm, cái kia, không mặc trang phục kia a?

[Lâm Uyên Ngư Nhi]:…

[Xem đi xem đi]: Trang phục gì thế? Chi Thảo Đinh Lan muội muội gửi cho ta tấm ảnh chụp để ta xem với!

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tam bát câm miệng.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tiểu Lâm?

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: -_-|||

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Không có.

Dương Chi vốn định mở miệng trêu chọc Ngũ Thi Lâm, không ngờ kênh đội ngũ lại xuất hiện bóng dáng của Lam Phong Hiểu Nguyệt.

Kênh đội ngũ.

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Vì sao lại không mặc?

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Không thích à?

[Lâm Uyên Ngư Nhi]:…

Ngồi trước màn hình, Ngũ Thi Lâm vừa điều khiển nhân vật phóng ra kỹ năng, đồng thời cũng liếc mắt nhìn trộm Hoàng Kỳ với Bạch Dương đang đứng hai bên đằng sau nàng một cái, không biết phải gõ gì vào trong cửa sổ tán gẫu.

Kênh đội ngũ.

[Xem đi xem đi]: Tại sao ta lại ngửi thấy mùi vị JQ ở đây nhỉ?

[Xem đi xem đi]: Chẳng lẽ là…

[Xem đi xem đi]: Chẳng lẽ trang phục của Lâm Uyên Ngư Nhi mà các ngươi vừa nhắc đến là do Lam Phong Hiểu Nguyệt tặng?

[Xem đi xem đi]: Các ngươi nói như vậy, chắc là các ngươi có quen biết nhau ngoài đời thực?

[Xem đi xem đi]: Ôi trái tim của ta a!

[Xem đi xem đi]: Bao giờ mới có người để ý đến ta…

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tam bát câm miệng.

Đợi đến sau khi tiêu diệt hết lũ quái, Ngũ Thi Lâm vội vàng điều khiển nhân vật mở tủ quần áo ra, click vào bộ trang phục màu bạc để thay. Sau đó đến thanh minh, thật ra trang phục mà bọn họ nói đến là trang phục trong game.

Thay trang phục xong, box tin nhắn của Ngũ Thi Lâm lại sáng.

Mở ra, phát hiện là Lam Phong Hiểu Nguyệt.

“Thi Lâm, ngày kia bọn anh định đi leo núi, em muốn đi cùng không? Dương Chi cũng đi.”

Suy nghĩ một chút, Ngũ Thi Lâm đồng ý: “Được, vừa hay ngày kia em cũng không bận gì cả.”

Lúc nào đi shopping với bạn cùng phòng mà chẳng được, so… (Mo: So này là nguyên bản, có lẽ là tiếng anh)

“Được, đến hôm đó bọn anh qua đón em. Núi kia ở ngay gần trường em. Đúng rồi, em có thể đáp ứng một yêu cầu của anh có được không?”

Không suy nghĩ nhiều, Ngũ Thi Lâm đồng ý ngay: “Được, làm được thì em sẽ làm ngay.”

“Ngày kia, em mặc váy kia đi? Anh không biết mắt chọn của anh có ổn không.”

Nhìn thấy câu này, Ngũ Thi lâm còn chưa kịp trả lời lại, hai người bên cạnh bắt đầu dài giọng “Á à…”

Không quan tâm tới mấy người đó, tim Ngũ Thi Lâm đập thình thịch.

Vẫn tiếp tục gõ một chữ: “Được.”

(Mo: rõ ràng ba sơn là leo núi, thế mà mặc váy… rồi thì ta đọc mấy chương sau thì lại thành picnic ở 1 cái đồi thì phải, haiz haiz haiz. Cứ thử đi leo Phan xi păng đi thì biết!!)

Kênh đội ngũ.

[Xem đi xem đi]: Ngày 11 trò chơi có tổ chức một buổi off cho người chơi, các ngươi đi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.