Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc trở về vương phủ, trời đã khuya.
Trở về phòng, Khương Linh Lung lập tức nằm lên giường, Tôn ma ma vội vàng tiến lên: “Nương nương, người còn chưa rửa mặt, sao có thể lên giường nằm? Mau đứng lên rửa mặt, rửa mặt xong hẵng ngủ tiếp.”
Tôn ma ma vừa nói vừa nâng Khương Linh Lung dậy.
Khương Linh Lung mệt tới mức không muốn động đậy, duỗi người, “Để ta nghỉ một lát.”
“Ai da, rửa mặt rồi nghỉ.” Tôn ma ma vô cùng gấp gáp, tiểu thư không hề chú trọng hình tượng chút nào, nếu sau này bị Vương gia chán ghét, cưới nữ nhân khác vào phủ, đến lúc đó chỉ sợ là khóc cũng không kịp!
“Nương nương, mau đứng lên, mau đứng lên đi.” Tôn ma ma càng nghĩ càng lo lắng, không ngừng thúc giục Khương Linh Lung, “Nương nương, nếu người không sạch sẽ, Vương gia chán ghét người thì làm sao bây giờ? Một khi Vương gia chán ghét người, nửa đời sau sẽ không có ngày lành, hơn nữa...”
Tôn ma ma vẫn luôn lải nhải ở bên tai, nói rất nhiều, Khương Linh Lung có chút phiền, đang chuẩn bị ngồi dậy, liền nghe thấy giọng Mộ Dung Hằng vang lên, “Cứ để nàng ấy nằm, ngươi đem chậu rửa mặt đến đặt ở mép giường là được.”
Tôn ma ma nghe thấy, lập tức quay đầu lại, vội quỳ gối vấn an, “Lão nô thỉnh an Vương gia.”
“Được rồi, mang nước rửa mặt tới đây.”
“Vâng, lão nô đi ngay!” Tôn ma ma nói, lập tức lui ra ngoài.
Mộ Dung Hằng chống quải trượng, từng bước một đi tới mép giường.
Tới mép giường, để quải trượng sang một bên, hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ mặt Khương Linh Lung, “Nàng nằm đi, lát nữa mang nước tới, lau qua loa là được.”
Khương Linh Lung ngẩng mặt, ngón út tinh tế nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Mộ Dung Hằng, đôi mắt không hề chớp, nhìn hắn, hỏi: “Chàng có nghe thấy lời ma ma vừa nói không? Ma ma nói, tương lai có một ngày chàng sẽ phiền chán ta, không thích ta, còn có khả năng sẽ cưới nữ nhân khác vào cửa, sau đó ta bị biếm lãnh cung, sống cuộc sống lẻ loi hiu quạnh cả đời. Ma ma nói, nữ nhân của đế vương phần lớn là kết cục này, lúc nào ta cũng phải lấy lòng chàng mới có thể được chàng thích... Tướng công, thật vậy sao?”
Hỏi đến câu cuối, giọng nàng đã rất nhỏ, khẩn trương nhìn Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng lắc đầu, ánh mắt kiên định, “Ta sẽ không như vậy. Lung Nhi, nàng tin tưởng ta, ta chỉ sủng ái nàng, đời này sẽ không thích người khác, cũng không cần nàng tốn công lấy lòng ta, càng không có khả năng sẽ cưới nữ nhân khác, nàng hiểu không?”
Hắn vừa nói, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của Khương Linh Lung, tiếng nói dịu dàng: “Lung Nhi nhà chúng ta tốt như vậy, sao ta có thể không thích nàng, cả đời cũng không thể.”
Nương tử tốt như vậy, là phúc ba đời mới có thể có được nàng, sao có thể không thích.
Khương Linh Lung nhìn ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Hằng, vừa rồi còn có chút lo lắng, nháy mắt liền ngọt ngào, giống như được ngâm trong hũ mật.
Nghiêng thân mình, nàng gác đầu lên đùi Mộ Dung Hằng, tay ôm cổ hắn, cong mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Tướng công, chàng thật tốt.”
Mộ Dung Hằng nhướng mày, cười: “Ta tốt như vậy, nàng không có gì khen thưởng sao?”
Khương Linh Lung cười hì hì, kéo cổ hắn xuống, bĩu môi hôn một cái, “Cao hứng không, tướng công?”
Mộ Dung Hằng cong môi, “Lâu hơn chút chút nữa, ta sẽ càng cao hứng.”
Khương Linh Lung che miệng cười, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này, “Đúng rồi, tướng công, lần này chúng ta ở bên ngoài bị thích khách đuổi giết, chàng không định kể cho phụ hoàng sao? Nếu như đúng là Thái Tử làm, hắn tệ như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho chàng.”
“Đương nhiên là ta biết. Nói cho phụ hoàng cũng vô dụng, quan trọng nhất chính là có chứng cứ, không có chứng cứ mà tham tấu thì sẽ bị Mộ Dung Tỳ trả đũa, nói ta mơ ước vị trí Thái Tử, hãm hại hắn.”
“Nhưng phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu đều thích ngài, bọn họ sẽ tin tưởng ngài.”
Mộ Dung Hằng lắc đầu, “Bọn họ tin tưởng thì có ích gì? Không có chứng cứ, không đủ sức thuyết phục. Huống chi mấy năm nay, Thái Tử Mộ Dung Tỳ cũng không phải kẻ ngốc, triều đình có rất nhiều người của hắn. Lần này hai chân ta bị phế, trước kia có một ít đại thần trung lập, giờ sôi nổi đầu phục Mộ Dung Tỳ, hiện tại hơn phân nửa triều đình đều là người của hắn, muốn vặn ngã hắn không phải chuyện dễ dàng.”
Khương Linh Lung cái hiểu cái không, “Nhưng nếu không vặn ngã hắn, lần sau hắn lại phái người tới ám sát chàng thì làm sao bây giờ? Hắn ở nơi tối tăm, chúng ta ở chỗ sáng, khó lòng phòng bị.”
Mộ Dung Hằng nhìn dáng vẻ lo lắng của Khương Linh Lung, không khỏi bật cười, nói: “Những việc này nàng đừng lo lắng, ta có biện pháp, nàng cứ thanh thản với vị trí Tứ vương phi của nàng đi, mỗi ngày nàng vui vẻ, ta liền cao hứng.”
Khương Linh Lung ngồi dậy khỏi đùi Mộ Dung Hằng, nắm tay hắn, nghiêm túc nói: “Nhưng ta lo lắng cho chàng. Lần này là chúng ta mạng lớn mới không xảy ra chuyện, nhưng lần sau, ta sợ nếu có gì không hay xảy ra với chàng, ta sẽ sống không nổi.”
“Sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Mộ Dung Hằng đau lòng ôm Khương Linh Lung vào trong lồng ngực, an ủi nói: “Lung Nhi, nàng phải tin tưởng ta, nếu phải đối phó, đến Mộ Dung Tỳ ta còn không để vào mắt. Chỉ là...”
“Chỉ là gì?” Khương Linh Lung ngẩng đầu, khẩn trương nhìn hắn.
“Chỉ là, nếu thật sự vặn ngã Mộ Dung Tỳ, phụ hoàng sẽ truyền vị trí Thái Tử cho ta.”
Khương Linh Lung ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, “Vậy... Vậy nếu phụ hoàng truyền vị trí Thái Tử cho chàng, tương lai chàng sẽ lên làm Hoàng đế?”
Mộ Dung Hằng gật đầu, “Đúng vậy. Lung Nhi, nàng hy vọng ta làm Hoàng đế sao?”
Ngực Khương Linh Lung như bị nắm chặt, yết hầu nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi một câu, “Ngài thì sao? Ngài muốn làm hoàng đế ư?”
“Không muốn. Ta muốn cùng nàng tìm một chỗ sơn thủy hữu tình ẩn cư, buổi sáng xem mặt trời mọc, buổi tối xem mặt trời lặn, cùng nhau sinh hài tử, ta dạy bọn nó tập võ luyện kiếm, nàng dạy bọn nó đọc sách biết chữ, cả đời bình ổn, không lo không nghĩ.”
Khương Linh Lung nghe xong, đột nhiên nhào vào lòng Mộ Dung Hằng, “Vậy chàng đừng làm Hoàng đế, tướng công, chúng ta theo lời chàng nói, tìm nơi sơn thủy ẩn cư, không có người khác, chỉ có hai người chúng ta, tương lai còn có con của chúng ta... Ngày ngày trôi qua như vậy, ta cũng rất thích.”
Khương Linh Lung nghe thấy Mộ Dung Hằng nói có khả năng sẽ làm Hoàng đế, giây phút kia, trong lòng nàng cảm thấy khẩn trương sợ hãi.
Hiện tại Mộ Dung Hằng là Vương gia, hắn có thể chỉ có mình nàng, nhưng làm Hoàng đế thì không giống. Các đời Hoàng đế, có vị nào mà không tam cung lục viện? Nếu Mộ Dung Hằng thật sự làm Hoàng đế, cho dù hắn thích nàng, chỉ sợ cũng không có khả năng chỉ có mình nàng.
Khương Linh Lung đột nhiên sợ hãi, ôm chặt Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng nhẹ nhàng vỗ vai nàng, thấp giọng nói: “Lung Nhi, đừng sợ, cho dù ta thật sự làm Hoàng đế, ta cũng sẽ chỉ có mình nàng, sẽ không có tam cung lục viện, sẽ không có bất kì nữ nhân khác.”
Khương Linh Lung ngây người, ngẩng đầu lên, “Chàng... Chàng biết ta đang nghĩ gì?”
Mộ Dung Hằng cong môi cười, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, “Tốt xấu gì ta cũng lớn hơn nàng mười tuổi, trong đầu nàng nghĩ cái gì, ta còn có thể không rõ ư?”
Khương Linh Lung mím môi, nhìn hắn hỏi: “Nếu chàng thật sự làm Hoàng đế, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ [1]. Cho dù chàng không muốn cưới nữ nhân khác, nhưng nếu những lão thần đó bức chàng thì sao?”
[1] Thân bất do kỷ: chuyện không phải tự mình quyết là được, hoàn cảnh đưa đẩy
Khương Linh Lung xem qua không ít thoại bản, nhớ rõ có chuyện xưa, chính là một vị Hoàng tử yêu nữ tử dân gian, hứa hẹn một đời chỉ có mình nàng, không có nàng không sống được. Lúc Hoàng tử đăng cơ làm Hoàng đế, vẫn sủng ái nữ tử dân gian như cũ, nhưng các đại thần rất không vừa lòng, mọi người liên hợp lại buộc Hoàng đế thu nạp hậu cung, còn mắng nữ tử dân gian kia là yêu nữ hại nước hại dân.
Hoàng đế bị ép buộc, một lần lập rất nhiều phi tử.
Nữ nhân hậu cung càng lúc càng nhiều, mỗi một nữ nhân đều có gia thế bối cảnh tốt, có nữ nhi của tướng quân, có nữ nhi của Thừa tướng, nữ tử dân gian kia ở trong cung tứ cố vô thân, hết lần này tới lần khác bị vu oan hãm hại, nam nhân đã từng thương yêu nàng cũng không hề tin tưởng nàng, hắn thích nữ nhân khác, biếm nữ tử dân gian vào lãnh cung.
Nữ tử kia đau buồn sinh bệnh, lúc chết còn chưa tới hai mươi tuổi.
Câu chuyện này, Khương Linh Lung ấn tượng rất sâu, lúc đọc còn chảy không ít nước mắt.
Hiện tại nàng cảm thấy, tình huống trước mắt của nàng rất giống với câu chuyện xưa kia.
Nếu Mộ Dung Hằng làm Hoàng đế, nàng cũng sẽ có kết cục như vậy sao?
Bởi vì sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt vài phần.
Mộ Dung Hằng vuốt tóc nàng, kiên định nói: “Nếu các đại thần bức ta, ta liền giết bọn họ. Một người ép, ta liền giết một người, mười người ép, ta liền giết mười người, giết đến khi bọn họ không dám bức bách ta mới thôi.”
Khương Linh Lung nghe xong, khiếp sợ, “Vậy... Vậy không phải sẽ biến thành bạo quân sao?”
“Không sao cả, đó là giết những kẻ xen vào chuyện của người khác, muốn bức bổn vương phụ lòng người Hán. Lung Nhi của ta vốn đáng thương, nếu hậu cung có những nữ nhân khác, không biết nàng còn bị khi dễ thành cái dạng gì.”
Khương Linh Lung nhịn cười không được, trong lòng lập tức yên ổn không ít. Dựa vào lồng ngực Mộ Dung Hằng, nhỏ nhẹ nói: “Mặc dù vậy nhưng ta vẫn muốn cùng chàng ẩn cư nơi núi rừng, buổi sáng xem mặt trời mọc, buổi tối xem mặt trời lặn, ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Mộ Dung Hằng cười nói, “Ta cũng vậy.”