Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Quê của Khương Linh Lung ở Dương Châu, là một nơi sơn thủy hữu tình
Phải vài ngày nữa mới có thể đi được. Ba tháng nữa là tới ngày giỗ của mẫu thân ở Dương Châu, cũng phải mất nửa tháng đi đường.
Khương Linh Lung tiến cung đã được vài ngày, chờ đến ngày xuất cung, ngày nào nàng cũng đếm ngón tay tính toán ngày đi.
Tôn ma ma đã sớm sửa soạn đồ đạc xong, hỏi: “Nương nương, lúc đó có mang tiểu công chúa và tiểu Thái Tử theo không?”
Khương Linh Lung lắc đầu, “Không mang, hai đứa còn nhỏ, không thể lặn lội đường xa. Còn nữa, cho dù ta muốn, Hoàng Tổ mẫu cũng không đồng ý.”
Sau khi Khương Linh Lung sinh hạ hài tử, Hoàng Thái Hậu yêu thích không muốn buông tay, hai hài tử cơ bản đều ở chỗ bà, thật ra như vậy cũng khiến Khương Linh Lung đỡ tốn tâm tư, lần xuất cung này, nàng không phải gánh vác nỗi lo.
Suốt hai tháng, cuối cùng Mộ Dung Hằng cũng giải quyết xong chính sự, sửa soạn hành trang, mang theo Khương Linh Lung xuất cung.
Lâu rồi Khương Linh Lung không được xuất cung, vừa đi ra, chỉ cảm thấy không khí bên ngoài thật mát mẻ.
Xe ngựa ra khỏi cung, đi thẳng tới cửa thành.
Khương Linh Lung xốc màn xe, nhìn xung quanh. Hai bên đường là tiếng rao hàng của người bán hàng rong. Có hồ lô tẩm đường, đồ chơi thổi bằng đường, một đám người vây quanh xem tạp kỹ...
Mùa xuân tháng ba trôi qua, mang theo gió lạnh nhè nhẹ, thổi vào mặt rất thoải mái.
Đầu đường vui đùa ầm ĩ, tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Khương Linh Lung hít sâu một hơi, cảm thấy tự do tự tại như thế này mới đáng sống.
Bỗng nhiên nàng hoài niệm quãng thời gian còn làm Tiểu Vương phi, tự do tự tại, muốn ra cửa là có thể ra cửa. Không giống bây giờ, vài tháng mới được xuất cung một lần.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi thở dài.
Khương Linh Lung thở dài, Mộ Dung Hằng liền biết nàng đang nghĩ cái gì, ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực mình, nhìn nàng hỏi: “Thích ở bên ngoài à?”
Khương Linh Lung ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh, “Đương nhiên, ai mà chẳng thích ở bên ngoài?”
Mộ Dung Hằng nhìn nàng, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, nhu tình nói: “Nếu thích, về sau ta sẽ thường xuyên dắt nàng đi.”
“Thật sao?” Khương Linh Lung mừng rỡ kêu lên.
Nhưng không đợi Mộ Dung Hằng trả lời, nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ uể oải, “Hiện tại chàng là Hoàng Thượng, làm sao có thời gian dắt ta ra ngoài.”
Đây là lời nói thật của Khương Linh Lung. Làm Hoàng Đế không còn tự do tự tại như làm Vương gia.
Mộ Dung Hằng im lặng trong chốc lát, nói với Khương Linh Lung, “Nàng yên tâm đi, về sau có thời gian, nàng muốn xuất cung, ta liền dẫn nàng đi.”
Khương Linh Lung chớp mắt, ngẩng đầu hỏi: “Nếu ngày nào ta cũng muốn xuất cung thì sao?”
Mộ Dung Hằng ngẩn người.
Khương Linh Lung cười hì hì, ôm cổ hắn, hôn một cái, “Trêu chàng thôi, ha ha.”
Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung, khóe môi nở nụ cười. May mắn Lung Nhi không vì thân phận thay đổi mà trở nên cẩn thận. Nếu như vậy, việc hắn làm Hoàng Đế thật không đáng giá.”
Xe ngựa một đường ra khỏi Kinh thành, đi đường mất non nửa tháng, gần ba tuần, rốt cuộc mới tới Dương Châu.
Dương Châu nở rộ vào tháng ba.
Đây là thời điểm Dương Châu đẹp nhất, xuân sắc vô biên, Kim Ngân bung nở, liễu rũ trong gió, ánh nắng tươi sáng.
Nhiều năm rồi Khương Linh Lung không về quê nhà, vừa tới Dương Châu, liền kích động tới nỗi hận không thể nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Vừa kích động lại vừa cảm khái.
Mấy năm rồi không về, Dương Châu đã thay đổi hình dạng, không còn giống như trong ký ức.
Lần này Mộ Dung Hằng cải trang đi ra ngoài, vẫn chưa thông báo cho quan viên Dương Châu, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện phức tạp.
Hạ nhân đã bao trước một khách điếm ở phía cuối Dương Châu, lúc xe ngựa tới, lão bản cùng đám tiểu nhị đã chờ ở ngoài nghênh đón.
Lão bản kia không biết thân phận của Mộ Dung Hằng, nhưng vừa ra tay là đã bao toàn bộ khách điếm, tất nhiên là nhân vật lớn, tuyệt đối không dám chậm trễ.
Mắt thấy xe ngựa dừng lại, lão bản béo tươi cười đón chào.
Mộ Dung Hằng xốc mành xe ngựa, lộ ra dung nhan cực kì anh tuấn.
Lão bản kia không khỏi ngây ngốc. Được, được, thế mà lại là công tử có tướng mạo đường hoàng.
Theo sau là Khương Linh Lung, nàng ló đầu ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cảnh vật xung quanh.
Mộ Dung Hằng cười với nàng, nàng ôm bả vai hắn, một tay Mộ Dung Hằng ôm eo nàng, một tay đỡ chân nàng, ôm nàng đi xuống.
Mộ Dung Hằng ôm nàng xuống xe ngựa, Khương Linh Lung thấy người đi đường nhìn chằm chằm về hướng này, vội nhảy ra khỏi lồng ngực Mộ Dung Hằng, tung tăng nhảy nhót vào khách điếm.
Mộ Dung Hằng nhìn bóng dáng Khương Linh Lung, mỉm cười bất đắc dĩ.
Dù đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, nhưng tính tình ham chơi lại không hề thay đổi.
Lần này Khương Linh Lung tới là để mang hiền tế (con rể) ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu (cha mẹ vợ), nhưng bởi vì sắc trời đã tối nên để chuyện tảo mộ sang sáng sớm ngày mai.
Đương nhiên, buổi tối cũng không rảnh rỗi. Dù sao cũng là quay về quê nhà của mình, Khương Linh Lung muốn cùng Mộ Dung Hằng đi dạo phố.
“Trước kia ở đây có vị gia gia bán kẹo hồ lô, đó là quán kẹo hồ lô ngon nhất mà ta từng ăn.”
Hẻm nhỏ phía tây, dưới gốc cây hòe.
Khương Linh Lung đi qua, muốn ngồi xuống phiến đá.
“Tuy vậy vị gia gia đó một đầu tóc hoa râm, nhiều năm trôi qua, sợ là không còn nữa.”
Khương Linh Lung thương cảm, nhớ lại kí ức hồi nhỏ. Lúc đó cũng đang mùa xuân vào tháng ba, nàng thấy vị gia gia đang bán kẹo hồ lô, lập tức không đi nữa.
Phụ thân nhìn nàng, cười hỏi: “Lung Nhi muốn ăn kẹo hồ lô à?”
Mắt nàng sáng rực lên, không ngừng gật đầu.
Mẫu thân không mua cho nàng, nói như thế nào cũng không chịu mua. Nàng bĩu môi, hốc mắt phiếm ánh nước. Phụ thân đau lòng nàng, vội khuyên giải mẫu thân, “Mua một xâu cho Lung Nhi đi, chỉ một xâu thôi.”
Mẫu thân không chịu nổi phụ thân năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn cho tiền, còn không ngừng dặn dò, “Chỉ một xâu, về sau không được ăn nữa.”
Nàng gật đầu như giã tỏi, vui mừng chạy tới mua kẹo hồ lô.
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm, Khương Linh Lung vẫn nhớ năm đó phụ thân nắm tay nàng, đứng dưới gốc cây hòe mua kẹo hồ lô cho nàng.
Hai người, một cao một thấp. Phía sau còn có một vị phụ nhân mĩ lệ.
Ngày xuân trôi qua, đó là những tháng ngày đẹp nhất của Khương Linh Lung.
“Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau phụ thân mắc bệnh nặng, mẫu thân vì kiếm tiền chữa bệnh cho phụ thân, tiêu hết của cải trong nhà, bán của cải và đồ trang sức lấy tiền mặt, vậy mà vẫn không thể cứu sống được phụ thân. Mẫu thân yêu phụ thân rất nhiều, phụ thân mất chưa được bao lâu, mẫu thân ưu tư thành bệnh, không bao lâu cũng đi theo phụ thân. Năm đó ta mới có sáu tuổi, bà nói rằng, bà không yên lòng ta nhất.”
Khương Linh Lung rất ít khi nói về chuyện phụ mẫu đã mất, nói rồi, đôi mắt liền đỏ lên, nàng vội nhắm mắt, ép nước mắt quay về hốc mắt.
Mộ Dung Hằng đau lòng ôm Khương Linh Lung vào ngực, ôn nhu vuốt ve lưng nàng, trấn an: “Những ngày tháng khổ cực đã qua rồi, về sau có ta bên nàng, mẫu thân nàng trên trời có linh thiêng, cũng có thể an giấc ngàn thu.”
Khương Linh Lung ngẩng đầu, mũi nghẹn lại, “Gì mà mẫu thân của ta, đó cũng là mẫu thân chàng.”
Mộ Dung Hằng bị dáng vẻ Khương Linh Lung đỏ mắt sửa sai cho hắn chọc cười, giơ tay chạm nhẹ vào mũi nàng, “Là ta sai, là mẫu thân của ta, ngày mai chúng ta cùng đi thăm người.”
...
Ngày tiếp theo, sáng sớm.
Lúc Khương Linh Lung tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người.
Nàng ngây ngốc ngồi dậy.
Lúc này, có người gõ cửa phòng, giọng Mai Hương từ bên ngoài truyền vào, “Tiểu thư, người tỉnh chưa?”
Khương Linh Lung vội đáp lại, “Rồi, ngươi vào đi.”
Nói xong, Mai Hương đi vào, trong tay còn bưng chậu nước.
Khương Linh Lung xuống giường, vừa đi giày vừa hỏi: “Tướng công đâu?”
Mai Hương cười đáp, “Từ sáng sớm chủ tử đã dậy, đang an bài công việc.”
Mai Hương vừa nói vừa vắt khô khăn cho Khương Linh Lung, Khương Linh Lung nhận lấy, nói: “Chỉ là đi thăm mẫu thân, cần gì chuẩn bị kĩ như vậy.”
Mai Hương vội nói: “Phải vậy chứ, dù sao cũng là lần đầu chủ tử bái tế nhạc mẫu, không thể thiếu lễ nghĩa.”
Khương Linh Lung mỉm cười, không nói gì nữa.
Khương Linh Lung rửa mặt xong, mặc một thân xiêm y xanh nhạt rồi xuống lầu.
Lúc đi xuống, Mộ Dung Hằng cũng vừa từ bên ngoài về.
Hắn ngẩng đầu thấy Khương Linh Lung, vội vẫy tay, “Lung Nhi, mau xuống đây.”
Nói xong, liền quay sang hỏi chưởng quầy, “Đã chuẩn bị đồ ăn sáng chưa?”
Lão bản béo cười tủm tỉm gật đầu, “Chuẩn bị xong hết rồi.”
Ông ta vừa đáp, vừa phân phó tiểu nhị mang bữa sáng lên.
Khương Linh Lung xuống lầu, Mộ Dung Hằng đi tới nắm tay nàng, hai người ngồi cạnh cửa sổ.