Mộng Nhu Tình

Chương 19: Chương 19: Hôn môi




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Lục Song Ngưng sợ tới mức cả người cứng đờ, “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

Nàng giãy giụa theo bản năng, nhưng sức lực tên hỗn đản này thật lớn, eo nào tưởng chừng như sắp gãy đôi!

Mộ Dung Thâm vô cùng khó chịu, cắn răng trừng mắt nhìn Lục Song Ngưng, “Ta nói lại lần cuối, đưa giải dược ra đây!”

“Ta không... Ưm!”

Lục Song Ngưng còn chưa nói xong, đột nhiên nam nhân trước mặt lại gần, không kịp phòng bị, đôi môi lạnh lẽo kia phủ lên môi nàng.

Cả người Lục Song Ngưng ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, lúc nàng phản ứng lại thì đột nhiên đẩy Mộ Dung Thâm ra, “Ngươi... Tên sắc lang này!”

Mộ Dung Thâm bắt lấy tay nàng, “Giải dược!”

“Ta không...”

Mộ Dung Thâm híp mắt lại, tóm lấy tay Lục Song Ngưng, đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu, làm bộ lại muốn hôn nàng.

Lục Song Ngưng sợ tới mức kêu to, “Đưa đưa đưa! Ta đưa giải dược cho ngươi!”

Lúc này Mộ Dung Thâm mới ngừng lại, nhìn nàng quát lớn, “Đem ra đây!”

Lục Song Ngưng tức giận cắn môi, không can tâm lấy chiếc bình sứ màu trắng trong ngực ra.

Nàng không nghĩ tới, sức lực tên nam nhân này quá lớn, nàng lại không có võ công, cùng hắn đối nghịch, người nhận phần thua chỉ có thể là nàng.

Nhưng mà vì sao hắn lại...

Đột nhiên nàng cảm thấy chỗ bị hôn giống như bị lửa đốt, rất nóng.

Mộ Dung Thâm uống giải dược xong, cảm giác ngứa ngáy trong xương cốt mới dần tiêu tan.

Tiểu nha đầu này, tuổi chưa lớn, không ngờ tâm địa đã ác độc như thế!

Nàng hạ độc hắn, tuy rằng không muốn mệnh của hắn, nhưng lúc phát tác, so với đòi mệnh còn thống khổ hơn.

Tầm mắt không tự giác dừng ở trên môi Lục Song Ngưng, hắn mím môi, dời mắt đi.

Lại nói: “Dẫn ta vào núi.”

Lục Song Ngưng nhíu mày, “Không cần! Sư phụ đã nói...”

“Sao nào? Muốn bị hôn?”

“...”

Cuối cùng Lục Song Ngưng vẫn dẫn Mộ Dung Thâm vào núi.

Lục Song Ngưng đi ở phía trước, trong miệng lẩm bẩm mắng: “Tiểu hỗn đản, ngươi chờ xem, thù này không báo, tên của Lục Song Ngưng ta sẽ bị đảo ngược!”

Giọng Lục Song Ngưng rất nhỏ, nhưng Mộ Dung Thâm là người tập võ, nhĩ lực rất thính, cho dù khoảng cách xa cũng có thể nghe rõ ràng giọng của nàng, hắn hừ lạnh, “Tiểu cẩu muội, ta khuyên ngươi đừng có gây chuyện với ta, với chút quỷ kế này của ngươi, ta còn không để vào mắt.”

Nói xong hắn liền bước nhanh hơn, chỉ cần ba bước đã vượt lên trước Lục Song Ngưng.

Lục Song Ngưng đuổi theo phía sau, “Ngươi bớt khoác lác đi! Đấy là do ngươi sử dụng thủ đoạn hạ lưu, hiện tại ngươi còn dám nói như vậy với ta sao?!”

Lục Song Ngưng quát xong, theo bản năng sờ môi, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh kia...

Ai da, nghĩ cái gì vậy!

Lục Song Ngưng ra sức lắc đầu, vứt bỏ cái suy nghĩ gây bực bội kia.

...

Vào núi, tiểu đồ nhi Nhiếp Vân vô cùng hiếu khách, nhiệt tình tiếp đón Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung, dẫn bọn họ vào phòng.

Đi vào, Nhiếp Vân liền không nhịn được mà theo chân bọn họ tán gẫu, “Vị công tử này, vận khí của ngài thật tốt, mấy năm nay sư phụ ta rất hiếm khi cứu người, sư phụ đáp ứng cứu ngài, nói thật, đây là phúc khí của ngài. Y thuật của sư phụ ta đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, chân của ngài chắc chắn là có thể nhanh chóng được chữa khỏi.”

Mộ Dung Hằng cười nói, “Đương nhiên, ta tin năng lực của Lục thần y.”

Nhiếp Vân cười ha hả, “Được, ta đây không quấy rầy mọi người nữa, mọi ngươi lặn lội đường xa, trước nghỉ ngơi một lát, chờ sư tỷ trở về là có thể ăn cơm.”

Mộ Dung Hằng lễ phép gật đầu, “Làm phiền tiểu công tử.”

Nhiếp Vân đi rồi, trong phòng chỉ còn Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung.

Khương Linh Lung phủi bớt tuyết đọng trên xiêm y của Mộ Dung Hằng, hỏi: “Tướng công, muốn thiếp đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi không?”

Bôn ba một đường, xác thật là có chút mệt mỏi.

Mộ Dung Hằng gật đầu, “Nàng cũng ngủ đi.”

Khương Linh Lung cười tủm tỉm, chậm rãi đỡ Mộ Dung Hằng lên giường, hai người cởi áo ngoài, chui vào trong ổ chăn.

Chân Khương Linh Lung rất lạnh, lúc chui vào chăn không cẩn thận đụng vào chân Mộ Dung Hằng.

Mày Mộ Dung Hằng nhăn lại, “Sao lại lạnh như vậy?”

Khương Linh Lung cười hì hì lè lưỡi, “Không có gì đâu, ở bên ngoài lâu sẽ như vậy,“

Nàng nói, lui chân về theo bản năng.

Mộ Dung Hằng nói: “Nàng đừng lùi về, đặt ở trên đùi ta, ta sưởi ấm cho nàng.”

Khương Linh Lung ngẩng đầu nhìn hắn, “Rất lạnh đó.”

“Nhanh lên, đừng khi dễ chân ta không thể động đậy.”

“Tướng công, thiếp không khi dễ ngài.”

Khương Linh Lung nghiêm trang nói, ngoan ngoãn đặt bàn chân lạnh lẽo lên đùi Mộ Dung Hằng, mới vừa để vào liền than một tiếng, “Tướng công, thật ấm.”

Mộ Dung Hằng cong môi cười, kéo Khương Linh Lung vào trong lồng ngực, “Nghỉ ngơi một lát đi, mấy ngày nay mệt rồi.”

Khương Linh Lung gật đầu, đôi mắt nhắm lại, mới một lúc đã ngủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.