Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tứ Vương phủ.
Lục Song Ngưng cẩn thận kiểm tra cho Khương Linh Lung, nói: “Cổ họng khôi phục rất nhanh, không cần phải uống thuốc nữa.”
Khương Linh Lung nghe xong, vô cùng vui mừng, liền kể khổ với Lục Song Ngưng, “Mấy ngày gần đây uống thuốc, uống đến mức cảm thấy buồn nôn. Nào là thuốc trị giọng, rồi là thuốc điều trị thân thể, uống liên tục, cũng sắp biến thành ấm sắc thuốc rồi.”
Lục Song Ngưng cong mắt cười, thuận tay cầm quả quýt từ rổ trái cây trên bàn, hỏi: “Gần đây thân thể ngươi có tốt không? Còn sợ lạnh giống như trước không?”
Khương Linh Lung lắc đầu, “Khá hơn nhiều, trước kia cả ngày chân đều lạnh, hiện tại đã ấm hơn. Nhưng cũng có thể là do gần đây trời bắt đầu ấm lên.”
Lục Song Ngưng cười nói: “Tuy sư phụ ta là người không đứng đắn, nhưng y thuật rất cao, ngươi kiên trì uống thuốc, khẳng định là có thể thanh lọc tính hàn sạch sẽ.”
Khương Linh Lung vội gật đầu, “Đúng vậy, chẳng qua là dạo gần đây tướng công ta rất bận, nếu không ta cũng muốn cùng tướng công lên núi Thanh Dương một lần nữa, tự mình cảm tạ Lục thần y.”
Lục Song Ngưng bóc quýt, nói: “Cảm tạ thì không cần, sư phụ ta tùy ý, ngày thường rất ít khi cứu người, lúc trước chịu cứu Tứ gia đã khiến ta vô cùng kinh ngạc. Đây cũng có thể nói là duyên phận.”
Nói xong, nàng ấy tách múi quýt cho vào trong miệng. Mới cắn một miếng, chua đến mức suýt chút nữa rụng răng.
Nàng ấy vội nhả miếng quýt ra, “Nương của ta, chua quá!”
Khương Linh Lung ngây ngốc, vội lấy quả quýt trong tay Lục Song Ngưng, bóc một múi cho vào trong miệng, nhai hai miếng, khó hiểu nói: “Đâu có chua.”
Lục Song Ngưng che mặt, “Chua đến mức ta muốn nhả ra, ngươi lại dám bảo không chua?!”
Khương Linh Lung ăn thêm một miếng, “Không chua, rất ngọt.”
Nàng cười tủm tỉm nhìn Lục Song Ngưng, hỏi: “Song Ngưng, có phải răng ngươi không tốt hay không?”
“Ai nói, răng ta rất tốt. Nhưng ngươi đó, có phải ngươi mang thai rồi không?”
Lúc Lục Song Ngưng nói lời này, Mộ Dung Hằng vừa lúc từ bên ngoài đi vào, nghe thấy lời này, cả người bỗng nhiên cứng lại.
Khương Linh Lung cũng ngây ngẩn, cả người cứng đờ, một lúc lâu sau vẫn chưa nói nên lời.
Lục Song Ngưng nói: “Ta xem cho ngươi.”
Nói xong liền duỗi tay bắt mạch cho Khương Linh Lung.
Mộ Dung Hằng đang ngây ngốc ở cửa, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, bước nhanh vào phòng.
Lục Song Ngưng đang bắt mạch cho Khương Linh Lung.
Mộ Dung Hằng khẩn trương tới mức ngừng thở, nắm chặt tay Khương Linh Lung.
Khương Linh Lung cũng khẩn trương, đặc biệt là lúc thấy Lục Song Ngưng hơi nhíu mày, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, “Song Ngưng, thế nào rồi? Có phải thật sự có không?”
Lục Song Ngưng không nói chuyện, ngón tay khẽ chuyển động trên tay Khương Linh Lung, đôi mắt nhắm lại.
Khương Linh Lung khẩn trương, trái tim như nhảy vọt, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng ôm vai nàng, dịu dàng nói, “Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương...”
Cũng không biết là đang an ủi Khương Linh Lung, hay là đang an ủi chính hắn.
Lục Song Ngưng bắt mạch rất lâu, hơn nửa ngày mới buông tay Khương Linh Lung ra, cười vui vẻ nhìn hai người bọn họ, “Chúc mừng hai người, đúng là mang thai.”
Mộ Dung Hằng vừa mừng vừa sợ, lại có phần không biết làm sao, sốt ruột hoảng hốt hỏi: “Hiện tại chúng ta phải chú ý cái gì? Thân thể Lung Nhi không tốt lắm, ta có thể cho nàng ấy ăn thêm đồ bổ không? Có cần nằm trên giường không?”
Lục Song Ngưng cười nói: “Ôi chao, ngươi cũng quá khẩn trương rồi. Hài tử còn nhỏ, chưa tới hai tháng, đồ bổ có thể ăn thêm, nhưng không thể ăn quá nhiều, bổ nhiều không tốt, ngày thường có thể uống thêm canh gà, canh cá gì đó. Còn nằm trên giường, Tứ gia, không phải ta nói ngươi chứ, tốt xấu gì cũng đọc đủ thứ thi thư, ngươi không biết thai phụ càng cần phải đi lại nhiều sao?”
“Đúng đúng, ngươi nói đúng!”
Mộ Dung Hằng hưng phấn quá độ, cho nên đầu óc không còn minh mẫn.
Hắn hít sâu trong chốc lát, rốt cuộc cũng khiến cảm xúc của mình hòa hoãn lại. Nhưng lại lập tức khẩn trương nhìn Khương Linh Lung, “Nương tử, nàng có cảm giác gì không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Nếu không thoải mái, nhất định phải nói cho ta, biết chưa?”
Khương Linh Lung lắc đầu, “Ta rất thoải mái, một chút cảm giác cũng không có.”
Lúc này nàng mới nhận thấy. Thật ra mấy ngày trước nàng cũng có biểu hiện thai nghén. Nhưng lúc ấy nàng còn tưởng là do mình uống nhiều thuốc, cho nên mới buồn nôn. Hoàn toàn không ngờ là do mang thai.
Đột nhiên Mộ Dung Hằng lại khẩn trương hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay Lung Nhi vẫn luôn uống thuốc, có ảnh hưởng đến thai nhi không?”
Lục Song Ngưng nói: “Không ảnh hưởng, phương thuốc kia ta đã xem qua, không có ảnh hưởng với thai phụ.”
Mộ Dung Hằng thở phào, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Khương Linh Lung mang thai, Mộ Dung Hằng vô cùng khẩn trương, hỏi Lục Song Ngưng những thứ cần chú ý, còn đặc biệt lấy bút để ghi lại.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc Lục Song Ngưng mới thoát khỏi “ma chưởng” của Mộ Dung Hằng.
Cuồng sủng thê quá mức đáng sợ!