Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Khương Linh Lung đứng trong lòng sông, bắt được thêm mấy con cá, nấu canh rồi lại nướng thêm một con, hầu hạ lão thần y thập phần vừa lòng.
Khương Linh Lung thấy ông đã ăn uống no say, nhân cơ hội hỏi: “Thần y gia gia, hiện tại ngài có thể chữa trị cho tướng công ta được chưa?”
Lục lão đầu lười nhác vươn vai, “Gấp cái gì, chờ lão nghỉ ngơi một chút, các ngươi cùng lão về núi Thanh Dương đi.”
Lại nhìn về phía Khương Linh Lung, nói: “Chân tướng công ngươi không phải chuyện nhỏ, cho dù lão chữa trị được cũng không phải chỉ trong chốc lát, cần phải có thời gian.”
Khương Linh Lung gật đầu, “Ta biết...”
Nàng cũng không dám hy vọng xa vời chân tướng công sẽ lập tức tốt lên, đương nhiên, nếu có thể nhanh chóng sinh long hoạt hổ thì càng tốt.
Lục lão đầu ôm cún con rời khỏi đống củi, đi đến bên giường đá.
Giường đá kia đã được Khương Linh Lung quét tước sạch sẽ cho Mộ Dung Hằng ngủ, ở trong động này chỉ có một cái duy nhất.
Thấy thế, nàng chạy tới theo bản năng, “Ai da, thần y gia gia, giường này...”
Khương Linh Lung đứng trước giường, có phần khó xử nhìn Lục lão đầu.
Hình như... Không cho người ta ngủ cũng không tốt lắm, chân tướng công có thể chữa khỏi hay không còn phụ thuộc vào ông ta.
Lục lão đầu nhíu mày, “Tiểu nha đầu này ngăn lão làm gì?”
Khương Linh Lung rối rắm một lúc, gượng cười, “Không... Không có gì, ngài mau đi ngủ đi!”
Nói xong, nàng lùi sang bên cạnh, nhường vị trí cho ông.
Lục lão đầu cười tủm tỉm nằm xuống, “Ai da, đi nhiều ngày như vậy, lâu rồi chưa được ngủ ngon, giường đá này rất sạch sẽ, còn lót thêm lớp áo choàng. Ấm áp, thật ấm áp!”
Áo choàng là Khương Linh Lung cởi ra, cố ý lót thêm cho Mộ Dung Hằng sưởi ấm.
Nàng trộm dẩu miệng, yên lặng quay đầu trở lại bên người Mộ Dung Hằng, lại gần tai hắn, nhỏ giọng nói: “Tướng công, chúng ta nhường giường cho Lục thần y đi, lão nhân tuổi lớn, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn, lúc ngài nghỉ ngơi thì cứ dựa vào thiếp mà ngủ.”
Nàng vừa nói vừa duỗi thẳng hai chân, vỗ vỗ chân, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, “Ngủ trên đùi thiếp!”
Mộ Dung Hằng không nhịn được mà bật cười, “Người nàng nhỏ như vậy, ta ngủ trên đùi nàng, chẳng phải sẽ đè bẹp chân nàng sao?”
“Sao có thể?” Khương Linh Lung ôm Mộ Dung Hằng cười khanh khách, cười đến mức đôi mắt cong như vầng trăng non.
Mộ Dung Hằng nhếch miệng, cưng chiều xoa đầu nàng, “Vui vẻ vậy sao?”
“Đương nhiên là thiếp vui vẻ, tướng công sắp tốt lên rồi.”
Mộ Dung Hằng cong môi cười, cúi đầu hôn nàng, “Đồ ngốc.”
Khương Linh Lung cười vui vẻ hơn, đôi mắt tủm tỉm, khiến trái tim người ta mềm nhũn.
Trời dần tối, ngoài sơn động, bông tuyết lả tả rơi, trong sơn động, ngọn lửa kêu lách tách.
Khương Linh Lung nằm trong lồng ngực Mộ Dung Hằng, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
“Tướng công, ngài biết kẻ muốn giết ngài là ai không?”
Ngón tay Mộ Dung Hằng nhẹ nhàng quấn mái tóc dài mềm mại của Khương Linh Lung, khẽ nói: “Đại khái đoán được.”
Khương Linh Lung ngẩng đầu nhìn hắn, “Ai vậy?”
Mộ Dung Hằng không lừa dối nàng, “Ngoại trừ Thái Tử thì không còn ai khác.”
“Vị Thái Tử xấu xa kia? Vì sao hắn lại làm như vậy, không phải hắn là ca ca ngài sao?”
Khương Linh Lung mới chỉ thấy Thái Tử một lần duy nhất, chính là lần tiến cung thỉnh an Hoàng nãi nãi. Thái Tử nói chuyện quá khó nghe, lúc ấy nàng chỉ cho rằng hắn cùng tướng công không hợp, lại không ngờ rằng, thế nhưng hắn lại lệnh cho sát thủ giết tướng công.
Đây mà là huynh đệ sao?
Mộ Dung Hằng nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang cháy lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Sao hắn lại không biết?
Từ nhỏ đến lớn đại ca luôn coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, tuy là thân huynh đệ, kỳ thật đối đãi với hắn lại như đối đãi với địch nhân.
Sợ hắn đoạt mất ngôi vị Thái Tử? Nhưng ngôi vị Hoàng đế kia, hắn đâu có muốn.
Hiện giờ có Linh Lung, hắn càng nguyện ý cùng nàng ẩn cư nơi núi sâu, không màng thế sự, nam cày nữ dệt, con cái vây quanh, an ổn sống qua ngày
“Lung Nhi, chờ chân ta ổn rồi, ta sẽ trả lại binh quyền cho phụ hoàng, hai ta tìm nơi nào có phong cảnh hữu tình, cùng nhau sống nốt nửa phần đời còn lại, được không?”
Mộ Dung Hằng thấy nơi hoàng thất ngươi lừa ta gạt, không đả kích ngấm ngầm thì là công khai, nên thập phần khát vọng cuộc sống bình thường.
Mộ Dung Hằng nói xong, đợi nửa ngày, không thấy Khương Linh Lung trả lời hắn, cúi đầu thì lại phát hiện tiểu nha đầu này ngủ trong lồng ngực hắn rồi.
Lông mi cong dài, theo gió thổi, hơi hơi lay động.