Mong Rằng, Em Ở Bên Cạnh Anh

Chương 7: Chương 7: Anh đau lòng vì em?




Nghênh Thần nhất thời không phân biệt nổi được ý tứ trong lời nói của Lệ Khôn.

Giọng nói quá âm trầm, ngữ khí lại quá mức bình tĩnh không tìm ra được nửa điểm cảm xúc khác lạ. Trong lòng Nghênh Thần không khỏi cảm thấy run một chút.

Lệ Khôn ngồi xổm xuống lại đứng lên, đem theo từng làn gió nhẹ toàn bộ hương thơm trên người anh đều len lỏi bay qua mũi Nghênh Thần.

"Anh phải đi sao?" Cô hỏi.

"Nàyyyy!" Nhìn về phía bóng dáng, Nghênh Thần lớn tiếng.

Lệ Khôn chậm chạp một hồi, không quay đầu lại.

Nghênh Thần buồn bực:"Còn nói em giỏi rồi, nhìn lại anh xem."

Cô đứng lên có hơi choáng váng, nhưng dù sao cũng được tửu lượng lợi hại, không làm khó được cô. Đang chuẩn bị xoay người, ánh đèn sáng chói trong xe hắt ra.

Nghênh Thần giương mắt nhìn qua, là Lệ Khôn đang cầm đồ vật từ trong xe ra tiếp tục đi tới. Nghênh Thần có chút khẩn trương móng tay của ngón cái quẹt qua lòng bàn tay, cứ như vậy nhìn anh.

Lệ Khôn duỗi tay:"Cầm lấy."

"Là cái gì?" Nghênh Thần liếc mắt, gì hả, tiền?

Bởi vì hơi cũ một cọc tiền năm ngàn nhìn có hơi dày.

Lệ Khôn: "Trả hộ cho Lâm Đức."

Ý nói là lúc ở nhà hàng Nghênh Thần giúp cậu ta giải vây chuyện nhỏ đó.

"Việc cậu ta làm, giờ anh lại anh trả, vẫn là tự anh mà?" Nghênh Thần không nhận, còn cố ý đưa tay ra phía sau. Cảm thấy không đủ, còn tiếp tục lùi về phía sau.

Lệ Khôn: "......"

Nghênh Thần quay đầu, tay đưa về phía sau tư thế này làm ngực cô càng đưa ra phía trước. Bộ hôm nay Nghênh Thần mặc chính là một bộ váy liền thân vải dệt tinh tế, thực sự rất tôn dáng.

"Lâm Đức muốn trả, thì tự cậu ta đến. Bây giờ gọi điện thoại cho cậu ta." Cằm Nghênh Thần khẽ nhếch, trong ánh mắt kiêu ngạo mang theo ánh sáng.

Lệ Khôn vẫn kiên trì đưa tiền ra.

Nghênh Thần cũng cứng đâu.

"Cầm."

"Không cần đâu."

"Có lấy hay không?" Lệ Khôn không kiên nhẫn.

Nghênh Thần một vừa hai phải:"Lấy, lấy." Cô nhìn anh cười:"Vậy anh giúp em gọi điện thoại cho Lâm Đức, em nói với cậu ta một tiếng."

Lệ Khôn: "Không cần."

"Đây là lễ phép cơ bản." Nghênh Thần cảm thấy rất có đạo lý, nói:"Bây giờ trả tiền chỉ em với anh biết. Nếu anh không gọi bây giờ, nhỡ hôm nào cậu ấy phải tới đâu."

Sắc mặt của Lệ Khôn thiếu chút nữa muốn đông cứng lại.

Giằng co mấy giây. Thân thể anh động đậy, trầm mặc lấy ra di động ra.

Nghênh Thần nghiêng nghiêng đầu tới, nhìn màn hình.

Ảnh hình nền là lấy sẵn bên trong điện thoại, hơn nữa cũng không cài đặt mật mã, không có app điện thoại nào cả, đơn sơ tới mức trống vắng. Ngón tay Lệ Khôn ấn nhẹ, click mở danh bạ.

Giọng nói Nghênh Thần nhẹ nhàng bình thản: "Thật ra anh đau lòng vì em đúng không?"

Đầu ngón tay Lệ Khôn khẽ chệch, ấn nhầm sang mục tin nhắn. Click mở, bên trong toàn là tin nhắn quảng cáo.

Anh từ từ quay đầu, dáng vẻ càng trở nên trầm mặc như áp lực của núi vô hình xông tới.

Nghênh Thần tự lấy lá gan cho mình, đối diện với anh không chịu lúng túng.

Lệ Khôn không nói chuyện, mũi hừ nhẹ một tiền. Lạnh lùng cười một chút tỏ vẻ: Cô suy nghĩ nhiều.

Rốt cuộc Nghênh Thần cũng vạch trần: "Đưa em về nhà, trả lại tiền cho em lúc ôm anh cũng không đẩy ra —— rõ ràng là đau lòng vì em."

Ánh mắt Lệ Khôn vẫn không xuất hiện một gợn sóng nào: ""Lên xe."

"Làm gì?"

"Đưa cô về chỗ cũ."

Nghênh Thần bật cười mười phần không đứng đắn, kiến nghị chân thành: "Muốn ôm lại một chút hay không? Sau đó anh lại đẩy em ra."

Lệ Khôn bị biểu cảm này của cô làm cho hốt hoảng, cảm giác bất an không ngừng dâng lên. Quả nhiên, Nghênh Thần đột nhiên duỗi tay đoạt lấy di động của anh.

"Cô làm gì?!"

Một giây Lệ Khôn phân tâm, thế nhưng lại bị cô nắm bắt được.

"Đừng khó tính như vậy được không? Đều là bạn bè từ lâu, lưu số điện thoại sau này còn liên lạc!" Nghênh Thần cầm di động, quay người chạy đi, vừa chạy vừa nhanh chóng nhập số.

Lệ Khôn thầm mắng một tiếng, rất nhanh chân dài đã sảu bước chạy theo"Trả lại cho tôi."

Đường chạy sóc nảy, ngón tay Nghênh Thần ấn con số: "152......"

Lệ Khôn thật sự nóng nảy, đuổi theo tay nắm lấy bả vai cô:"Nghênh Thần!"

Nghênh Thần linh hoạt vặn vẹo, Lệ Khôn thế nhưng nhất thời không có cách nào. Ai mà tới gần chắc chắn sẽ tưởng hai người họ đang ôm nhau.

"Số di động của em vẫn không thay đổi, giống như trước kia 1523866528......"

Nhưng rất nhanh, Nghênh Thần bất chợt im lặng.

Vừa nhấn mấy con số, di động đã tự động phân biệt hiển thị thông tin. Dãy số Nghênh Thần còn chưa nhập hết giờ phút này không sai một số hiện ở trên danh sách liên lạc của Lệ Khôn.

Cô thất thần một lát di động bị chủ nhân lấy lại.

Rấy nhanh Lệ Khôn đã buông người ra, lui lại mấy bước kéo dài khoảng cách.

Trong lòng Nghênh Thần bỗng dưng rối loạn, cuối cùng cũng chỉ còn một ý nghĩ hiện lên: Anh ấy chưa từng xoá bỏ liên hệ với cô!

Bị vạch trần trong tình trạng quẫn bách như vậy làm Lệ Khôn cảm thấy có chút đè nén, sắc mặt so với bóng đêm còn âm trầm hơn, đôi mắt lãnh đạm.

Nghênh Thần đột nhiên cười. Nhìn anh, bao nhiêu vui vẻ khó nén lại.

Lệ Khôn: "Cô đừng nghĩ nhiều, quên xóa mà thôi, vốn cũng không phải người quan trọng người gì, tôi cũng không để ý còn lưu hay không."

Nghênh Thần gật gật đầu:"Đúng vậy, giải thích đặc biệt có lý."

Lệ Khôn: "......"

Bị thái độ này chọc giận, Lệ Khôn quay đầu bước đi. Cả người anh mang theo bực bội lên xe, chuyến bánh vội vã mà lao ra đường lớn.

Bây giờ Nghênh Thần không tiếp tục trêu trọc nữa, lần ngoài ý muốn này đã có thể khiến cô tự hào rất lâu.

Tứ phía cửa sổ xe chưa kéo hết xuống, gió ở ngoài liên tục gào thét, Lệ Khôn cảm thấy người phụ nữ này quả thực là có độc.

Hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi vẫn còn giống như lúc mười tám tuổi, lá gan càng lớn càng không cho người khác lối thoát, một chút cũng không thay đổi. Lệ Khôn bực bội mà hừ một tiếng.

Nghênh Thần rất cá tính, khi hai người vừa bắt đầu đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi còn trẻ ở bộ đội do cường độ huấn luyện quá lớn, tập huấn đột kích khi đó là chuyện thường xuyên. Quần áo nhẹ nhất thì khoảng 5kg lại thêm võ trang 10kg luyện tập huấn xong, 3 giờ sáng đã phải tập hợp khẩn cấp tham ra đợt huấn luyện dã ngoại.

Ba tháng trở đi, là người bình thường đều muốn nổi điên.

Lệ Khôn không điên, thật sự mệt đến mức không chịu được, anh sẽ lẳng lặng rít điếu thuốc.

Có một khoảng thời gian hút thuốc quá nhiều, Nghênh Thần hỏi: "Hút ngon như vậy sao?"

Lệ Khôn không để trong lòng, cười nói cho cô biết: "Ngon."

"Đó là mùi vị gì? Sặc cái mũi." Nghênh Thần làm bộ quạt gió.

"Vị sảng khoái." Lệ Khôn một tay ôm cô, toàn thân trần trụi quấn chặt bên nhau.

Nghênh Thần ngẩng đầu cọ cằm anh, râu nhỏ lún phún làm làn da cô phát ngứa.

"Sảng khoái như thế nào cơ?" Sau đó thay đổi giảo hoạt trực tiếp ngồi lên trên người Lệ Khôn, giọng nói yêu kiều mềm mại:"Có em sảng khoái sao?"

Cả người Lệ Khôn đã bắt đầu rục rịch, tay luồn theo vạt áo cô xoa lên trên, giữ chặt vòng eo nhỏ. Nghênh Thần cúi người với lên tủ đầu giường: "Em cũng muốn nếm thử!"

Tay còn chưa chạm tới hộp thuốc, đã bị Lệ Khôn đập nhẹ một cái vào tay: "Đừng bừa bãi."

"Chỉ cho anh bừa bãi, dựa vào cái gì không cho em cũng thử một lần?"

"Mẹ nó." Lệ Khôn bị cô chọc cười, ngón tay thô ráp cố ý vuốt ve làn da bên hông cô, sau đó lên tiếng trầm thấp hỏi: "Thật sự muốn thử sao?"

Nghênh Thần chớp chớp đôi mắt.

Lệ Khôn quay đầu tới rút điếi thuốc, châm lửa nhẹ nhàng hút một hơi, khói trắng nhàn nhạt uốn lượn xung quanh.

Đột nhiên anh đứng dậy vòng tay giữ gáy Nghênh Thần dùng sức áp về phía mình.

Lệ Khôn hôn lên không cho phép kháng cự.

Một làn khói chen vào khóng miệng Nghênh Thần môi răng quấn quýt nhanh chóng chiếm lấy. Nghênh Thần kêu một tiếng, đáy mắt ngập một tầng hơi nước.

Thật ra Lệ Khôn có chừng mực, sợ làm cô sặc cho nên chỉ thở ra một chút.

Nghênh Thần ấm ức mà kêu: "Rất khó ăn!"

Lệ Khôn cười đến mức lồng ngực rung lên, cơ bụng rắn chắc cũng run theo.

Nghênh Thần nhíu mày: "Khó ăn chết đi được, em muốn ăn ngọt!"

"Có phải uống thuốc đâu, làm gì có gì ngọt."

"Sao lại không có?" Gương mặt Nghênh Thần xinh xắn đầu gối quỳ thẳng ở trên giường, duỗi tay đẩy lồng ngực Lệ Khôn ở dưới thân.

Cô cúi người hôn xuống dưới, tinh tế lại ôn nhu. "...... Anh còn không phải là đường sao......"

Giọng nói hàm hố như bây giờ với hồi ức cũ rất giống nhau, không thể nghĩ lại.

Lệ Khôn hung hăng nhắm mắt, lấy lại tinh thần. Một khi nghĩ lại, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Lệ Khôn dập tắt tàn thuốc, chuyển động tay lái. Lúc này di động vang lên, nhắc nhở có tin nhắn mới đến.

Phía trước là ngã tư đường, tốc độ xe chậm lại Lệ Khôn thuận tay cầm lấy vừa lúc thấy: [Đội trưởng, anh thế nào.... Vẫn cứ giữ mãi trong lòng vậy sao...]

Phía sau còn kèm thêm ký hiệu: ^_^

"Mẹ kiếp!"

Lệ Khôn xem xong, sức của đôi chân lớn hoàn toàn không chịu được mà dẫm mạnh lên chân phanh.

Con mẹ nó! Trưởng thành rồi là có bản lĩnh thế này!

———

Còn tiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.