Tần Hoan nghĩ mông lung. Cuối cùng cô cũng thoái khỏi tay người đàn ông này tự mình điều khiển vận mệnh của mình.
Cô không muốn anh ta đạt được mong muốn của mình. Anh ta càng muốn có được, cô càng không muốn cho anh ta.
Cho dù phải trả giá đắt đến đâu, cô cũng không tiếc nuối.
Cũng không biết bao lâu sau, cô bắt đầu rên thành tiếng cơn đau quặn trong bụng dội lên, dường như quét sạch thân nhiệt và sức sống của cô. Đối với sinh linh chưa kịp chào đời, cô chợt có chút áy náy, đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi rơi vào hôn mê. Ngoài ra, cô hình như còn nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng rất nhanh, cô mê man không còn biết gì đến xung quanh.
Tiếng còi xe cấp cứu, thuốc nước lạnh ngắt, tiếng người to nhỏ thì thầm... cô không biết mình cảm nhận được và nghe lại được từ khi nào, nhưng mắt vẫn không sao mở nổi, ngay cả khẽ chớp chớp mi cũng cảm thấy tổn hao sức lực. Cô chỉ có thể nằm yên, cảm nhận mơ hồ là mình đang trên đường đến bệnh viện.
Tay trái của cô đang bị ai đó giữ thật chặt.
Giữa mùa hè nóng nực, tay cô vẫn lạnh toát do mất nhiều máu và đau đớn, nhưng ngón tay của người kia còn lạnh hơn.
Bàn tay lạnh ngắt của đối phương áp sát da thịt cô, con đường đến bệnh viện dài như vô tận, suốt dọc đường đi, cô nghe thấy rât nhiều âm thanh, nhưng tuyệt nhiên không có tiếng của người ngồi bên cạnh. Cô nghĩ, cô chắc chắn sắp chết. Nhưng tại sao lại cảm nhận được nỗi sợ hãi từ bàn tay lạnh lẽo của người ngồi kế bên.
Giống như một giấc mơ dài.
Trong quá trình làm phẫu thuật, trước khi Tần Hoan tỉnh lại, cô như rơi vào cơn mơ.
Khúc mở đầu còn rõ mồn một, vậy mà đã kéo dài 20 năm.
Lần đầu gặp anh, cô đang trong tình thế bối rối khôn cùng.
Trong khu hoa viên xinh đẹp và xa lạ, cô sơ ý bước hụt, thụt ngay xuống hố sâu đầy bùn nhão. Sợ hãi vì quá bất ngờ, tay chân cô vung loạn xạ, chân nhói đau, do va phải vật gì, cô bật khóc, kêu thét lên. Nhưng dường như không ai nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng gọi của cô, cũng không thấy bóng dáng người phụ nữ vừa dẫn cô vào đây.
Mãi lâu sau, mới thấy có bóng đen xuất hiện..........
Vị cứu tinh có khuôn mặt vô cùng điển trai và lạnh lùng, nhìn cô hồi lâu, kiểu như đang xem xét một việc không liên quan, không có vẻ gì định kéo cô lên
“Cho tôi lên...”, cô vừa mếu máo vừa nói, nước mắt lại rơi lã chã.
“Sao mà cô mau khóc thế?” Đối phương khẽ chau mày tỏ ý không hài lòng hai tay vẫn đút túi quần, hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở trong vườn nhà tôi?”
Khi nói, anh ta tỏ rõ thái độ trịch thượng của kẻ bề trên, trước nay chưa từng có ai đối xử với cô như vậy, khiến cô bỗng thấy sợ hãi vô cớ.
“Cô còn khóc nữa là tôi đi đấy?” gã con trai trước mặt bắt đầu dọa, rồi đứng lên định quay lưng đi.
Cô lúc này mới vội nín, run rẩy nói: “Tần Hoan”
Đó là lần đầu cô gặp Cố Phi Trần.
Cô rơi xuống hố sâu gần một mét, sau này mới biết đó là hố chuẩn bị chôn đồ bỏ đi trong quá trình thợ tỉa hoa đan sửa sang hoa viên, cô bị rớt xuống đó, mà anh ta là cứu tinh duy nhất.
Thực tế, sau khi biết tên cô, Cố Phi Trần đắn đo một hồi, cuối cùng cũng đưa tay ra kéo cô lên từ dưới hố bẩn thỉu, tuy nét mặt không giấu được vẻ chán ghét.
Cô còn chưa kịp cảm ơn, anh đã quay lưng đi mất.
Nhiều năm sau, Tần Hoan vẫn không quên dược khoảnh khắc đó. Cô luôn nghĩ, nếu lúc đó mình không kêu cứu, nếu Cố Phi Trần không bỗng dưng tới vườn hoa, thì mọi thứ sau này đã không xẩy ra.
Nhưng số mệnh dường như đã định sẵn.
Cũng như biến cố xảy ra đến với cô năm 18 tuổi, mới trước đó một ngày cô còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chỉ sau một đêm đã phải đi nương nhờ người khác. Sự nghiệp của cha cô gặp khó khăn, công ty phút chốc sụp đổ như rơi vào bãi cát lún, phải tuyên bố phá sản. Dường như vấn đề nghiêm trọng đã tồn tại từ rất lâu, chỉ là âm ỉ chưa bùng phát. Tài sản trong nhà bị ngân hàng tịch thu, Tần Hoan còn trẻ, không giúp gì được cho bố, lúc này đến quyền tự quyết định cũng không có, chẳng còn cách nào khác đành phải để Cố Hoài Sơn đưa về nhà làm con nuôi và Cố Phi Trần trở thành anh trai trên danh nghĩa của cô.
Chỉ tiếc, mối quan hệ anh em giữa hai người không hòa thuận. Tần Hoan không tài nào hiểu nổi, vì sao Cố Phi Trần lại ghét cô như vậy. Dường như từ ngày đầu tiên bước vào nhà Cố Phi Trần, anh đã đối xử với cô bằng thái độ lạnh nhạt thù ghét còn hơn cả lần gặp mặt đầu tiên cách đây nhiều năm, kể cả những lúc cô bỏ hết lòng kiêu hãnh và tự tôn, gắng sức lấy lòng anh mọi việc vẫn không hề thay đổi.
Khi cô vui vẻ, muốn chia sẻ với anh: “Hôm nay em có chuyện rất hay...”
Nhưng Cố Phi Trần ngược lại, thường chỉ “Ừm” một tiếng, tỏ ý không hề hứng thú.
Khi cô buồn, nghĩ chỉ có anh là người lớn hơn mình, có thể hiểu được đôi chút, nhưng anh lại không hề tỏ ra quan tâm, thái độ lãnh đạm làm cô không sao mở miệng được.
Nhưng cô cũng không phải loại con gái tự ti, cho dù muốn lấy lòng người nào đó, thì cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Cô đã sớm quen với việc được nuông chiều, cho dù bố mẹ giờ đã không còn uy thế, cho dù đang phải ở trong một môi trường xa lạ, nhưng tính cách được nuôi dưỡng gần 10 năm không dễ gì thay đổi.
May sao Cố Hoài Sơn lại rất thương cô, thương thực lòng. Cô cần gì cũng được đáp ứng, thường rất vui vẻ mỗi khi trò chuyện với cô, đối xử với cô chẳng khác nào con gái ruột. Thưc ra từ năm cô sáu tuổi đã sinh sống ở Canada, rất ít khi về nước, học hành kết bạn đều ở nước ngoài, nên ký ức về gia đình họ Cố chỉ có duy nhất lần phải bối rối đó mà thôi.
Tần Hoan còn nhớ, hôm đó mẹ dẫn cô đến nhà Cố Phi Trần. Sáng sớm thức dậy mẹ đã tự tay chải đầu tết tóc cho cô, còn mặc cho cô chiếc váy hoa cô yêu thích nhất. Được trang điểm xinh đẹp như nàng công chúa nhỏ, cô vui sướng đi thăm bạn bè cùng mẹ.
Sau đó, cô gặp Cố Hoài Sơn, rồi được người vú nuôi của nhà họ Cố dẫn ra vườn hoa chơi và gặp Cố Phi Trần
Tất cả chỉ có vậy.
Đó là Tần Hoan của 18 năm về trước, cũng là toàn bộ ký ức của cô về gia đình họ Cố.
Nhưng giờ đã khác, cô đã sống trong nhà họ Cố, sau này đây sẽ là nhà của cô, Cố Phi Trần luôn tỏ ra không ưa cô, thậm chí chẳng buồn nhìn cô bằng nửa con mắt.
Cô không sao chịu nổi sự đối xử như vậy.
Cô xinh đẹp lại thông minh, điều kiện gia đình trước kia rất tốt, mọi thức đều thuận lợi, chẳng ai không thích cô, các nam sinh ở trường theo đuổi cô có cả hàng ta. Chỉ duy có Cố Phi Trần là không thích cô.
Tuy không hiểu rõ nguyên do, nhưng cô rất bướng bỉnh, anh ta càng lạnh lùng, cô càng không chịu khuất phục.
Tần Hoan lúc bây giờ còn rất trẻ, cao ngạo, dường như trên đời này chẳng có thứ gì cô muốn mà không được. Bởi thế cô dùng đủ mọi cách, lúc thì gây rối với Cố Phi Trần, lúc thì cố ý gây rắc rối với chính mình, tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất. Muốn giành được sự chú ý của một người đàn ông, đó là ước mơ lớn nhất của cô thời tuổi trẻ.
Mùa hè năm cô 19 tuổi, vì trường Cao Ôn nghỉ hè sớm một tuần so với hàng năm, Tần Hoan về nhà mới biết Cố Hoài Sơn đã đi công tác nước ngoài. Bố mẹ cô đều không ở trong nước, hoặc là đang bận chạy tứ phương để lo thu dọn lại đống đổ nát, hoặc là điện thoại cho cô, nội dung trò chuyện cũng nhạt nhẽo, không đủ quan tâm đối với cô. Có lẽ cũng bởi tuổi trẻ, nên cô tự nhiên cũng ngần ngại không dám nhấc điện thoại làm phiền bố mẹ, chỉ đành giấu kín nỗi niềm ở trong lòng.
Thực ra ở trường cô cũng có bạn thân, có thể tâm sự. Nhưng Trạch Như vừa nghỉ hè đã bắt ngay tầu hỏa về quên, đến cả dịp sinh nhật lần thứ 20 của cô vào tuần tiếp theo cũng không tham gia được. Trước khi về, Trần Trạch Như còn vỗ mà cô nói đùa: “Nếu cậu thích cái anh chàng họ Cố kia thì cố theo đuổi anh ta đi, ha ha ha.” Thật chẳng ra sao, khiến cô tức muốn chết.
“Điên mới để ý anh ta.” Cô buột miệng liền kể một hơi những khuyết điểm của Cố Phi Trần: “Tự cao, tự đại, kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, coi thường người khác, thâm hiểm và giả dối.”
“Chà chà, ai mà tin được. Cậu quên là tớ học chuyên ngành hai là tâm lý học à? Chút tâm sự nhỏ của cậu, làm sao qua được mắt bản cô nương đây?”
“Chẳng có chuyên môn chút nào, không nói với cậu nữa”, Tần Hoan chuyển ngay chủ đề, “Thế quà sinh nhật của tớ đâu”
“Đợi tớ ở nhà lên sẽ mua tặng cậu một món quà đặc biệt. Thế còn cái anh chàng họ Cố nào đó tặng cậu quà gì?”
Tần Hoan ngây ra: “Không biết!”
Thực ra trong lòng Tần Hoan không phải không mong đợi. Cho dù ngày thường Cố Phi Trần tỏ ra lạnh nhạt với cô, như đây là ngày sinh nhật, một năm mới có một lần, anh ta chắc không đến nỗi kém cỏi như vậy, hơn nữa Cố Hoài Sơn thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta đối xử không tốt với cô, đều lên tiếng trách cứ.
Nhưng hiện giờ Cố Hoài Sơn đang đi công tác xa, Tần Hoan bất chợt cảm thấy chới với, như thể mất đi nửa phần sức lực. Hôm đó sau khi tiễn Trần Trạch Như, buổi tối cô cứ trăn trở mãi vì ngày sinh nhật sắp tới, mãi mới ngủ được.