Chỉ mấy ngày sau đó, trường lại tổ chức cho giáo viên đi bơi, coi như một lần hoạt động dã ngoại tập thể nhân dịp hè. Lần này Tần Hoan không dám đi, mọi người nô nức kéo nhau đi đăng ký, có người thậm chí còn đề nghị mang theo người nhà, chỉ có cô đứng bên ngoài không tham gia
“Không biết bơi cũng có thể đi chơi mà.” Có đồng nghiệp khuyên cô.
Nhưng cô chỉ nhất định lắc đầu: “Chúc mọi người đi chơi vui vẻ.”
Khi mùa hè thực sự tới, thành phố C bước vào thời ký nóng nực nhất trong năm.
Cả thành phố như bị nướng chìm trong lò lửa khổng lồ, ánh mặt trời thiêu đốt hết ngày này sang ngày khác, nhìn đường phố cũng trở nên hoa mắt, đến cả cây cối dọc đường cũng bị bốc hết hơi nước, chỉ còn lại những chiếc lá khô cằn, im lặng trong không khí không có một chút gió.
Tần Hoan dùng phần lớn thời gian ở nhà. Cô sợ nóng, nên lúc nào cũng chỉ muốn hứng gió điều hòa.
Nghiêm Duyệt Dân dặn dò cô nhiều lần, kêu cô phải ra ngoài nhiều hơn, nhưng ngay cả việc thay quần áo cũng khiến cô cảm thấy phiền phức.
Dưới tần có cửa hàng băng đĩa mới khai trương nên cô chạy xuống ôm một chồng đĩa về xem. Từ đĩa hài Chaplin xưa cũ đến hài kịch tình yêu thị trường, hết tập này đến tập khác, thời gian bởi thế cũng trôi qua rất nhanh.
Nghiêm Duyệt Dân có thời gian cũng tới xem cùng cô, nhưng đa phần là ở lại bệnh viện.
Lúc này vào mùa cao điểm, các sản phụ thi nhau sinh nở, phòng ngoại khoa luôn bận rộn, giường cho sản phụ lúc nào cũng thiếu, ngày nào cũng có một loạt người muốn vào viện đợi đến ngày sinh.
Thỉnh thoảng ghé qua chỗ cô, Nghiêm Duyệt Dân trông cũng mệt mỏi, đến nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng.
Tần Hoan cũng thường khuyên anh: “Nếu bận thì tan làm anh về nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến thăm em đâu.”
Nghiêm Duyệt Dân lại nói: “Không sao.”
Anh dạo này quả thực rất bận, nên nhiều khi nói chuyện với cô cũng không tập trung tinh thần, có lúc nhìn cô, anh còn tỏ vẻ hoang mang.
Thực ra cô cũng có chút mông lung, bởi mối quan hệ giữa anh và cô bỗng trở nên khó nhận định ranh giới.
Nhiều lắm cũng chỉ là ôm hôn, không hề có hành động gì hơn nữa.
Cô có rất nhiều váy ngủ mỏng như tờ giấy, nhưng mỗi lần anh đến, cô lại phải đi thay những bộ đồ kín đáo ở nhà.
Trong những ngày mùa hè nóng bức, quần áo như vậy khiến bản thân cô cũng cảm thấy khác người, nhưng Nghiêm Duyệt Dân lại chẳng hề có ý kiến gì khác, hoặc giả anh chẳng hề phát hiện có chỗ nào không phù hợp. Anh ôm cô ngồi xem phim, ánh sáng mờ mờ chiếu lên gương mặt như đang rất chăm chú, ngón tay anh chỉ lướt qua vai và sống lưng cô, nhẹ nhàng như không có gì xảy ra.
Chỉ như vậy mà thôi.
Những cũng bởi vậy, mà Tần Hoan thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa đủ dũng cảm để bắt đầu một mối quan hệ sâu sắc với người khác. Cho dù cô đã từng mong muốn điều đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện, mình chưa thể làm được. Trên màn hình vô tuyến, bộ phim võ hiệp kinh điển Hồng Kông của những thập niên 80 đã gần đến hồi kết. Nghiêm Duyệt Dân ngáp một cái, tỏ ra cực kỳ buồn ngủ.
Thực ra mới hơn 9 giờ, nhưng dáng vẻ của anh như có thể ngủ say bất cứ lúc nào.
Anh đã trực liên tục hai đêm liền, mắt đỏ quạch lên, cô thấy không nỡ, bèn nghiêng đầu nhìn anh nói: “Mệt rồi, anh về ngủ trước đi.”
“Không sao, anh xem thêm cùng em bộ phim nữa.” Anh cười nói.
Bộ phim sau, là cô nhặt đại rồi nhét vào đầu DVD. Trên thực tế, tất cả đĩa phim thuê về đều là Tần Hoan chọn bừa ở cửa hàng dưới gác.
Có lúc bấm điều khiển, sau vài giây, màn hình vô tuyến hiện lên hình ảnh vô cùng quen thuộc, lại là bộ phim cô vô cùng yêu thích, điều này khiến cô rất vui và bất ngờ.
Bởi thế mỗi lần ôm một đống đĩa từ cửa hàng băng đĩa về, trước ánh mắt tò mò của đám nhân viên, cô chỉ cười tủm tỉm giải thích: “Khẩu vị của tôi khá tạp.” Thực ra vì cô thích những niềm vui nho nhỏ kiểu ấy.
Nhưng lần này, lại hoàn toàn bất ngờ.
Khi hình ảnh đầu tiên của bộ phim xuất hiện, Tần Hoan đang xoay người đi lấy cốc nước. Hình ảnh trên ti vi vô cùng quen thuộc, là một cô gái trẻ nhưng không xinh đẹp, đêm khuya ngồi bên bàn viết nhất ký, ghi lại những lần gặp gỡ vô tình thoáng qua với chàng trai mà cô thầm yêu trộm nhớ.
Chỉ khẽ nhướn mắt nhìn lên, cô đã ngây người ra.
Cô biết mình đã từng xem bộ phim này, đã rất lâu rồi.
Hôm đó, cô hình như cũng như vậy, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế sofa lớn mềm mại, xung quanh mờ tối, chỉ có ánh sáng đang nhảy múa phát ra từ màn hình chiếu.
Hôm đó, cô nghe thấy tiếng động từ phía sau, khi quay đầu lại, cô đã nhìn thấy người đàn ông cô thầm yêu và ngưỡng mộ bấy lâu nay.
Anh như một vị thần cao xa vời vợi, bất chợt xuất hiện gần trong gang tấc,
Cô vẫn nhớ kết thúc bộ phim đó, mọi người đoàn viên, hoàng tử bạch mã và cô bé Lọ Lem sống hạnh phúc bên nhau. Người có tình cuối cùng cũng cảm động được trời đất, bộ phim đại khái muốn biểu đạt ý nghĩa như vậy.
“Phụt” một tiếng, trước khi chính cô còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Tần Hoan đã nhanh hơn suy nghĩ, tắt luôn ti vi.
Đèn trong phòng đang tắt để xem phim cho rõ, lúc này bỗng chợt tối om.
Nghiêm Duyệt Dân vốn đang thiu thiu ngủ, giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Sao vậy em?”
“Phim này không hay.” Cô không sao kiềm chế được sự cứng nhắc trong giọng nói của mình.
Nghiêm Duyệt Dân như không hề phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn dịu dàng nói với cô: “Vậy thì thay phim khác đi. Hôm qua hình như anh thấy trong đống đĩa phim có phim tiếng nhạc, không phải em rất thích sao? Đổi phim đó xem đi.” Nói rồi định đứng dậy đổi đĩa giúp cô.
Cô giơ tay giữ anh lại, vẻ mặt có chút mơ màng: “Thôi, để cho mắt nghỉ ngơi một lát đi.”
Cô đứng dậy, bước tới bên cửa sổ.
Đêm khuya đã bớt nóng, nhìn từ trên tầng cao, chỉ thấy ánh sáng nhấp nháp, như hàng ngàn ngôi sao tô điểm cho màn đêm đen sẫm.
Hai mươi năm quen biết, gần mười năm bên nhau, thì ra đã có nhiều kỷ niệm đến vậy. Giá có thể như ổ cứng vi tính, chỉ cần lập trình, có thể quay về số 0 thì tốt biết mấy.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoan có cảm giác thất bại lớn đối với cuộc sống.
Thời thanh xuân tươi trẻ, đã từng ngây thơ non nớt như vậy, cứ nghĩ chẳng có gì mình muốn mà không được, cho nên khi gặp Cố Phi Trần, mới biết thì ra mình cũng có thể trở nên thấp kém. Rồi sau này, khi cô cho rằng mình đã trưởng thành, trưởng thành đến độ có thể rời bỏ anh, khi đã rời bỏ được, thì cuộc sống lại vẫn không được như cô mong muốn, càng muốn cách xa, nó lại càng bám theo như hình với bóng.
Từ một cô gái kiêu ngạo, có lẽ bắt đầu từ khi cô từ Canada về sống ở nhà họ Cố, hoặc là từ khi bố mẹ cô qua đời, mọi sự sủng ái cũng như vận may dường như hoàn toàn rời bỏ cô.
Nhưng khi mùa hè kết thúc, sau khi năm học mới bắt đầu, hiện thực khiến Tần Hoan hiểu ra rằng, bộ phim khiến cô không vui vẻ mấy ngày hôm trước thực ra chẳng đáng gì.
Đó dù sao cũng chỉ là một bộ phim, không muốn xem là có thể tắt. Còn lúc này, những việc cô phải đối mặt còn khó khăn hơn nhiều.
Là điện thoại gọi từ Canada sang, khi điện thoại rung lên, Tần Hoan đang họp ở trong trường, chủ nhiệm Hoàng đang phân công nhiệm vụ cụ thể cho học kỳ mới, di động chuyển sang chế độ rung, rung đến mức tay cô tê lên.
Cô ra góc vắng rồi mới nhận điện thoại nói: “Chú!”
“Tiểu Hoan” giọng chú Tần Hoan rõ ràng mà trầm ấm, giống như con người chú, rất hấp dẫn người khác, “Cháu dạo này thế nào?”
Hai chú cháu họ thường ngày gần như không bao giờ liên lạc, không có việc thì không gọi điện, cô đã quá quen với việc này, chỉ đứng dựa vào tường, tay cầm điện thoại hỏi: “Cháu vẫn như trước, chú có việc gì không?”
Tần Hoan nói năng lịch sự, hoàn toàn là do được giáo dục cẩn thận từ bé, thực ra cô đã bắt đầu sốt ruột. Quả nhiên, đối phương chỉ im lặng một chút rồi nói: “Công ty dạo này gặp khó khăn, chú muốn thông báo trước cho cháu một tiếng, cũng để cháu có sự chuẩn bị.”
Cô hít thở thật sâu, chau mày hỏi: “Khó khăn gì vậy chú?”
“Thời gian trước chú với mấy người bạn kết hợp đầu tư khai thác khoáng sản, nhưng chính sách ở vùng Nội Mông lại có thay đổi bất ngờ, nên dự án đang tạm thời ngừng lại, nhưng tiền vốn đã đầu tư vào đó, nay...”
Tín hiệu điện thoại bỗng nhiên phập phù, trong ống nghe xuất hiện nhiều tạp âm, giọng của chú cô trở nên ngắt quãng, nhưng dù là vậy, Tần Hoan vẫn hiểu rõ lời chú nói.
Cuối cùng cô không nhịn nổi phải ngắt lời chú: “Cháu không có tiền.”
“Cháu không có, món tiền to như vậy, đương nhiên không thể mong cháu giúp. Nhưng nhà họ Cố có tiền, Cố Phi Trần giàu như vậy... À mà bọn cháu định bao giờ kết hôn?”
Cô khẽ mím chặt môi, không thốt ra lời nào.
Đầu dây bên kia lại tiếp tục: “Công ty này là tâm huyết của anh chị chú, anh chị ra đi quá đột ngột, cháu thì còn nhỏ, không có hứng thú gì với chuyện kinh doanh, chú tiếp nhận mấy năm nay, người ngoài nhìn vào thì thấy hoành tráng, nhưng cháu cứ hỏi thím thì biết, chú đã hy sinh bao nhiêu thứ vì công ty, thím cứ trách chú cả ngày chẳng có lấy lúc nào rảnh rỗi chăm sóc thím và con gái. Em Ảnh năm nay cũng đã 20 tuổi, yêu một cậu ban người nước ngoài, khắp người săm trổ, lại còn đeo khuyên, chú nhìn ngứa mắt, nhưng cô có thời gian quản lý. Cháu nói xem chú như vậy là vì cái gì? Chẳng phải để công ty tiếp tục phát triển hay sao? Ài, cháu đúng là không vào bếp không biết thóc gạo đắt, hoàn toàn không hiểu kinh doanh một công ty phải mất bao công sức. Tiền mỗi quý gửi vào tài khoản cho cháu, mỗi đồng kiếm được đều không dễ dàng gì đâu...”
Tần Hoan nghe điện thoại đúng vào buổi chiều, mọi người đi qua đi lại ngày một đông. Vài nhóm thầy cô giáo cùng nhau đi ăn, ngang qua góc cầu thang, đều gọi Tần Hoan: “Tiểu Tần, có đi ăn luôn không?”
Sắc mặt Tần Hoan không tươi tỉnh lắm, cố gắng gượng cười từ chối: “Mọi người đi trước đi, lát nữa em đi.” Rồi lại quay mặt vào tường cố kiềm chế, hạ thấp giọng nói: “Chú, việc của công ty cháu không hiểu, nhưng cháu nhớ nhà họ Cố đã cho mình vay một món tiền, món tiền đó sau này chú đã gửi lại chưa?”
Khi đó Cố Hoài Sơn vẫn còn sống, nghe nói sản nghiệp nhà họ Tần ở nước ngoài đang gặp khủng hoảng tài chính sắp không trụ nổi, liền khẳng khái giúp đỡ, như đối với người ruột thịt của mình khiến Tần Hoan nhớ đến tận giờ.
Nhưng cô cũng vẫn biết, người chú ruột của cô - ngoại trừ vẻ bề ngoài giống bố cô, tính cách không có một điểm nào tương đồng.
Khi bố cô vẫn còn sống, chú cô sống cuộc sống vương giả, nhờ vào số lợi tức được hưởng không phải lao động, tối ngày chỉ ra vào những tụ điểm ăn chơi, giải trí, tiêu tiền như rác.
Thực ra mối quan hệ giữa chú thím không thật hòa hợp, từ nhỏ cô đã nghe quản gia trong nhà kể, thím lấy chú vì tiền.
Tất nhiên, sau này vì ăn nói linh tinh, bố cô đã cho người quản gia này nghỉ việc. Tuy không nói giỏi giang gì, nhưng bố cô rất bảo vệ người em ruột này.
“Món tiền đó?” hình như mãi lúc sau mới nhớ ra, chú cô lơ đãng nói: “Khi Cố Hoài Sơn cho mượn tiền, không nói cần trả.”
“Sao chú có thể thế được?” Tần Hoan ngây ra, cố hết sức mới kiềm chế được cơn giận, “Cháu không biết công ty gặp khó khăn gì, cháu chỉ biết nhà họ Cố sẽ không giúp chúng ta nữa.”
“Tại sao? Chẳng lẽ cháu và Cố Phi Trần lại giận nhau rồi? Các cháu hủy bỏ hôn ước rồi?”
“Vâng!” cô nghiến chặt răng, dằn từng tiếng một: “Cháu đã ra khỏi nhà Cố Phi Trần từ lâu rồi.”
Chú Tần Hoan như không tin: “Có phải cháu lại kiếm cớ gây chuyện với Cố Phi Trần không? Tần Hoan à, cháu cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, đừng có trẻ con mãi thế, hễ không vui là không còn nể mặt ai. Cố Phi Trần làm ăn lớn, cháu phải hiểu cho cậu ấy, cái gì nhịn được thì nhịn, biết chưa? Đàn ông mà, chỉ cần cháu nói vài câu ngon ngọt với họ, mọi việc đều có thể giải quyết được, mâu thuẫn nào rồi cũng sẽ qua.”
“Cháu thực sự đã không còn quan hệ gì với anh ta.” Cô nhấn mạnh lần nữa.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, dường như đang suy nghĩ về độ chân thực trong lời nói. Mãi lúc sau, giọng nói lại vang lên, nhưng thể hiện rõ vẻ lo lắng đến tột độ: “Thế phải làm sao? Nếu cậu ấy không chịu giơ tay ra giúp, công ty e rằng phải đóng cửa mất.”
Chú Tần Hoan nói rất nghiêm trọng, nhưng Tần Hoan không xác định được đây có phải là tin đồn hay không, như thể cô không hề biết, như thể tiền của công ty mấy năm nay đã bị khoắng sạch ở một nơi nào đó.
Trong cô chỉ có một suy nghĩ, bố mẹ ra đi quá bất ngờ, thực ra cũng không kịp để lại cho cô tài sản gì quá lớn, chỉ có công ty là tâm huyết của họ, nếu không phải vì sản nghiệp này, họ cũng không gửi cô đến nhà Cố Hoài Sơn. Sau khi họ ra đi, cái họ để lại chỉ còn là sản nghiệp này mà thôi.
Cứ như một kiếp luân hồi, đây mới là nguyên nhân thật sự.
Cũng bởi như vậy, mà cuộc đời cô mới thay đổi, bắt đầu mười năm ràng buộc giữa cô và Cố Phi Trần.
Nay nếu công ty thực sự đóng cửa, vậy mười năm qua, còn có ý nghĩa gì?
Sự phấn đấu của bố mẹ, công sức họ bỏ ra ngày này qua tháng khác còn có ý nghĩa gì?
Cô nghĩ mãi hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: “Chuyện tiền nong, cháu sẽ cố nghĩ cách, nhưng cháu cần có thời gian.”
“Được, được.” Chú cô như thở phào nhẹ nhõm, đẩy áp lực về phía cô: “Tần Hoan, có lời này của cháu, chú yên tâm rồi, chú sẽ đợi tin tốt lành từ cháu.”
Cúp điện thoại, Tần Hoan đi ăn qua loa cho xong bữa, trong đầu nghĩ ngợi tính toán một hồi.
Chú cô nhắc tới con số đó, với người bình thường mà nói, thật đúng là con số trên trời. Cho dù là cô có gom tất cả tài sản hiện có, cũng còn lâu mới đáp ứng đủ yêu cầu đó.
Nên mấy ngày sau, cô cuối cùng cũng đứng trong trụ sở chính của tập đoàn Cố Thị nơi cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ còn bước chân tới.
Đứng trên nền gạch đá cẩm thạch sáng đến lóa mắt, cô bỗng thấy tinh thần không yên. Thư ký bê một cốc café tới, vui vẻ nói: “Cô Tần, cô ngồi đợi một lát, tổng giám đốc Cố đang tiếp khách bên trong.”
Cô lơ đãng gật đầu: “Được!”
Thực ra lần này cô đến không báo trước, quy tắc của Cố Phi Trần, cô hiểu hơn bất kỳ người nào khác. Cô thầm nghĩ, chỉ cho phép bản thân làm việc này một lần duy nhất, nếu anh không có thời gian, cô lập tức sẽ quay về.
Nhưng không ngờ, cô lại hoàn toàn thuận lợi, cho đến tận khi ngồi ở phòng chờ.
Cô nhớ lễ tân chỉ gọi cho thư ký riêng của Cố Phi Trần một cuộc điện thoại, nói tên cô, sau vài ba câu ngắn gọn, rồi cúp máy. Chỉ một phút sau, lễ tân nhận điện thoại của đối phương rồi mỉm cười dẫn đường cho Tần Hoan.
Cả công ty chỉ có vài người biết cô.
Mà thư ký của Cố Phi Trần là một trong số đó, chắc hẳn đã phá lệ thông báo cho Cố Phi Trần.
Bước vào phòng làm việc rất rộng, cô đã quên hẳn lần trước tới đây là khi nào. Nhưng các bài trí hình như không có gì thay đổi, ngoại trừ tủ sách và bàn ghế, sofa, không còn đồ trang trí nào thừa ra. Phong cách đơn giản gọn nhẹ, thật hoàn toàn phù hợp với tính cách của chủ nhân.
Cố Phi Trần ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ từ đàn rất rộng, ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt thanh tú đang ngồi ngược sáng, nên có chút mờ ảo.
Anh hỏi lạnh nhạt: “Có việc gì vậy?”
Cô cũng không vòng vo, đi thẳng luôn vào vấn đề: “Cổ phần của tập đoàn Cố Thị trong tay tôi, anh có muốn mua không?”
Anh nhướn mày lên, không trả lời thẳng mà chỉ hỏi ngược lại: “Sao bỗng dưng lại bán?”
Cô trả lời cứng nhắc: “Tôi cần tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Cái này không liên quan đến anh.” Cô nhắc lại lần nữa, “Cổ phẩn của tôi, anh mua hay không?”
Cố Phi Trần chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi cotton, cổ áo phanh ra hai cúc trên cùng, những chiếc cúc nhỏ bé xinh xắn ở ống tay áo như bắn ra ánh sáng xa xỉ hào nhoáng.
Anh vẫn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đứng dậy sau bàn làm việc, bước chậm rãi về phía cô. Ánh sáng ngoài cửa cũng chuyển động theo từng chước chân anh, cho đến lúc anh bước tới gần. Tần Hoan khẽ ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn rõ vẻ mặt anh, đang nhìn cô đầy dò hỏi.
Ánh mắt đó làm cô không được tự nhiên, thầm nghiến chặt răng, rồi giục anh: “Trả lời tôi!”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, anh lại không hề vội vã, giọng điệu bình thản, nhưng lại có cái uy khiến người khác không thể từ chối: “Em nói cho anh, em cần nhiều tiền như thế làm gì?”
Cô biết không thể giấu được anh, phàm là những việc anh muốn biết, sẽ luôn có cách để tìm ra đáp án. Cô khẽ nhắm mắt nói: “Công ty bố tôi cần khoản tiền này để quay vòng vốn.”
“Bao nhiêu?”
Cô nói ra con số một cách miễn cưỡng, anh nghe xong không hề thay đổi sắc mặt: “Em không thể làm được việc đó.”
“Tại sao?” cô nghĩ anh không chịu ra tay mua cổ phần của cô, không đợi anh nói thêm, bèn lạnh lùng nói: “Cứ coi như anh không mua, tôi tin là cũng có người hứng thú với nó.”
Việc trao đổi coi như không xong, cô liền quay lưng đi.
Nhưng vừa ra đến cửa, giọng anh đã lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Em chưa bao giờ chủ động tìm anh. Hôm nay đến, chỉ là vì nói chuyện tiền bạc với anh sao?”
Cô ngây ra, rồi xoay nửa người lại nói: “Đương nhiên. Nếu không giữa tôi và anh còn có chuyện gì để nói đây?”
Đúng vậy. Ngoài tiền ra, cô không nói với anh đến cả nửa câu ngoài lề. Như thể đang trốn tránh thú dữ thiên tai, lại như căn phòng này là cái lồng giam, khiến cô phải nhanh chóng rời xa.
Anh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, không khỏi chau màu: “Thế anh bạn bác sĩ của em không nghĩ cách giải quyết giúp em sao?”
Vừa nói dứt lời. Cố Phi Trần nghĩ, mình đúng là điên rồi, chỉ có mất trí mới nói ra những lời như vậy. Quả nhiên, anh thấy cô khẽ cứng lại, rồi quay lại nhìn anh, nở một nụ cười khiến anh vô cùng ngứa mắt: “Anh ấy bình thường bận như thế, tôi thương còn không đủ thời gian, làm sao nỡ mang những chuyện này ra để làm phiền anh ấy.”
Anh im lặng không nói, vẻ mặt lại sa sầm lại, khóe mắt khẽ giần giật.
Cô hình như cười rất vui, bằng một giọng gần như khinh miệt, nói tiếp: “Cái kiểu giao dịch tiền bạc thế này, anh biết tôi vốn ghét nhất, đương nhiên chỉ có thể nói với anh thôi.”
Trong một giây ngắn ngủi, cô đã nói xong, còn anh vẫn sa sầm mặt xuống.