Ngày hôm sau gặp mặt, Bạch Tuyết vui vẻ kéo tay Tần Hoan bảo: “Thật hiếm khi cậu chịu ra ngoài chơi. Vừa may, tối nay bọn mình có paty, rất đông vui, nhộn nhịp, cậu cùng đến nhé.”
Tần Hoan đang bức bối vì hai ngày nay cố tình ở lì trong phòng để tránh mặt Cố Phi Trần, nên chỉ do dự một chút liền đồng ý tham gia.
Địa điểm tổ chức paty ở một nơi đặc biệt, giống như câu lạc bộ, có thể ăn uống, hát hò, rất náo nhiệt, nhưng phong cách bài trí bên trong chẳng khác nào động yêu tinh trong Tâu Du Ký. Đèn chùm bện bằng cỏ treo giữa trần nhà, ánh sáng hắt hiu lay động, dãy hành lang đan xen chằng chịt, những mảng tường cố tình làm vẻ lồi lõm, cộng với những bóng người nhằng nhịt hỗ loạn trong ánh sáng nhấp nhoáng, tạo cảm giác như vậy ma quỷ đang nhảy múa.
Trong không gian đó, chẳng ai nhìn rõ mặt ai, chỉ nghe thấy tiếng đối phương như gào lên bên tai.
“Xin chào!”
“Xin chào!”
“Lại đây, uống rượu!”
“Giỏi, cạn một ly!”
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoan đến nơi như vậy, nếu không phải vì Bạch Tuyết, e rằng cả đời này cũng chẳng bao giờ có dịp đặt chân tới nơi này. Vừa bước vào bên trong cô đã nhận ra, mọi người ở đây đa phần đều ăn mặc kỳ dị, có vẻ như khách quen, bởi phục vụ đều tỏ ra vô cùng quen thuộc.
Trong âm thanh ồn ào huyên náo, luôn có người áp sát gần cô, bắt chuyện cùng cô và mời cô uống rượu.
Thật ra tửu lượng của cô khá tốt. Trước kia trong nhà có một hầm rượu lớn, nhưng dịp bố mẹ không có nhà, cô thường trốn vào trong đó. Cô thích mùi vị của rượu vàng, hương thơm nồng nàn lan tỏa, mở nắp ra liền ngập tràn trong không khí. Cô cũng từng uống trộm, cẩn thận không để bố mẹ phát hiện, với tâm lý “phản kháng” của lứa tuổi, cô say sưa trong niềm vui do men rượu nhẹ nhàng mang lại.
Ánh đèn nhấp nháy làm cô chói mắt, thậm chí không nhìn rõ cả mặt mũi người bên cạnh. Nhưng cô dám chắc, trên người đối phương không có cái mùi dễ chịu đó, cái mùi mát lạnh, như hương vị bạc hà...
Thật đáng ghét, sao cô lại bỗng nhiên nhớ đến con người đó!
Tần Hoan lắc đầu, miễn cưỡng vứt bỏ ý nghĩ rối bời, đứng dậy bước ra bên ngoài.
Không khí bên trong phòng cũng không khá hơn là mấy, cô khẽ cúi xuống ngửi cổ áo của mình, mùi ám trên đó khiến cô không khỏi chau mày. Cô bước ra xa hơn, tìm một góc khá yên tĩnh gọi điện thoại.
Cô Triệu đương nhiên không quen với việc cô về muộn, dặn dò liên tục trong điện thoại. Xuất phát từ thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ, cô nói với cô Triệu địa điểm vui chơi một cách tự giác rồi mới tắt máy.
Cô quay lại phòng tiệc, nhờ chút ánh sáng ngoài cửa, chợt phát hiện ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Người đó cũng chú ý tới cô, hoặc vốn đã đang đợi cô.
Nên cô vừa bước lại gần, hai tay anh dã đặt ở khóe miệng làm hình chiếc loa, cao giọng nói: “Lâu lắm không gặp, còn nhớ mình không? Puskin!”
“Cao Bác”, Tần Hoan cười bảo, “Sao cậu cũng ở đây?”
“Bạch Tuyết gọi mình đến. Vừa tới nơi.”
Bởi xung quanh quá ồn ào, nên phải đứng thật sát nhau mới dễ dàng nói chuyện, điều này khiến Tần Hoan không thoải mái, cô khẽ lánh sang một bên, Cao Bác đã nhanh chóng rót đầy một ly rượu đưa ra trước mặt nói: “Uống ly này đi.”
Cô nhớ lại tối qua, có cái gì đó trung hợp, bèn không từ chối, liền ngửa cổ uống một hơi.
Thực ra quen biết lâu như vậy, nhưng cô chưa bao giờ để ý kỹ khuôn mặt của cậu bạn, lúc này không biết tác dụng của ánh đèn, hay do hiệu quả của nồng độ còn trong rượu, chỉ thấy khóe mắt dài dài của người đối diện đang lim dim, trong mắt như ẩn chứa chút ánh sáng lờ mờ, điều này không khỏi khiến cô ngây ra.
Cao Bác đặt giúp cô ly rượu đã uống cạn xuống, rồi với tay cầm một ống rượu thử, nhìn chằm chằm vào cô trong ánh đèn nhấp nháy rồi hỏi to: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tần Hoan định thần lại nhưng không để ý đến anh ta, chỉ lấy tay kéo ông rượu về phía mình, chất lỏng màu xanh nhạt bên trong ống hút trông mê hoặc, giống như nước biển đang nhấp nhô gợn sóng.
Cô đưa cần rượu lên mũi ngửi, rồi hào hứng nhấp một ngụm.
Hương vị đó chẳng hề khiến cô thích thú, hơi chát, lại có chút cay cay.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt như ẩn chứa ánh sáng nào đó của người đối diện, một cảm giác rung động chợt nhói lên trong lồng ngực. Trong lòng cô bỗng thấy ảo não, bèn cụp mắt xuống, cương quyết làm một hơi uống hết chỗ rượu còn sót lại.
“Cậu uống thế sẽ say đấy” Cao Bác nhìn cô kinh ngạc, rồi cười nói.
Cô cũng cười bảo: “Sợ gì, say thì đã sao?”
Trong suốt 20 năm cuộc đời, cô chưa từng buông thả như vậy, nhưng cảm giác buông thả hóa ra cũng rất tuyệt.
Ít ra sau khi mấy ly rượu đã trôi tuột vào bụng, cô cũng dần quên việc những ngày này ai đã mang lại phiền muộn cho cô, thậm chí đến cả nỗi muộn phiền cũng bay biến sạch.
Thật tốt.
Thế thì cứ buông thả một lần đi. Cô nghĩ như vậy, ngón tay đã bám vào cánh tay Cao Bác, chỉ vào quầy bar, nhướn mày nói: “Cậu rót cho mình thêm một ly!”
gần nửa đêm, thanh niên nam nữ đều như bị kích động bởi men rượu.
m nhạc bắt đầu trở nên ma mị, ánh mắt của Tần Hoan cũng theo đó trở nên mơ mang. Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu cốc rượu màu sắc như vậy, chỉ cảm thấy chân tay nhẹ bẫng, cô cười giả lả với cậu bạn trai bên cạnh, miệng cậu ta cũng đang mấp máy, nhưng cô không nghe rõ cậu ta đang nói gì, cô xua xua tay, gắng đứng dậy, vừa đúng lúc có một người kéo lên.
“Nào, chúng ta khiêu vũ thôi.” Bạch Tuyết vừa gọi vừa cười, dáng vẻ say sưa, chiếc eo nhỏ nhắn lắc qua lắc lại trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Tần Hoan từ nhỏ đã học ba lê, từng được cô giáo ca ngợi là có năng khiếu bẩm sinh, lại sở hữu hình thể hiếm có. Nhưng trước nay cũng chỉ là trong phòng tập khiêu vũ, múa có bài bản, bước theo tiếng nhạc du dương, đi giày nhảy trắng mặc váy voan trắng, dường như không nhiễm chút bụi trần. Trường hợp như hôm nay, vui chơi tới mức điên loạn, trong lúc váng vất cô lại có cảm giác vô cùng sung sướng. Bởi thế cô không từ chối Bạch Tuyết, mà còn đi theo cô ấy nhảy lên tận trên bục nằm ở chính giữa, nhảy múa đầy hưng phấn.
Cô biết mình đã uống nhiều, nhưng cảm giác uống nhiều thực ra không tệ, ít nhất cũng vứt được phiền não ra khỏi đầu óc. Ở đây chẳng ai làm bộ mặt lạnh lùng với cô, cũng chẳng ai khiến cô phải nịnh nọt lấy lòng. Thậm chí, bọn họ còn đến nịnh nọt cô. Chỉ là để được nói với cô dăm ba câu, uống một ly rượu, hay để nhìn thấy cô cười, có bao anh chàng sẵn lòng nghe cô ra lệnh.
Bọn họ đều tâng cô lên làm công chúa, chỉ đề cô vui lòng.
Không giống như ai đó.
Nhưng Tần Hoan nhận ra mình thực sự đã say, cô cố gắng nhớ, cũng không sao nhớ được vẻ mặt của người đó. Chỉ cảm thấy anh ta có một cặp mắt sáng như sao băng, với đôi môi mỏng lạnh lẽo vô tình, hình ảnh đó không biết từ lúc nào đã lại vùng vẫy trong suy nghĩ của cô, có xóa cũng không xóa nổi, hễ nghĩ tới là lại thấy nhói đau.
Cô không biết mình đã nhảy bao lâu, đến khi dừng lại mới phát hiện mặt mày xây xẩm, cực kỳ khó chịu. Có người đỡ lấy cô, nói bên tai cô: “Có cần ra ngoài cho thoáng khí không?”
Cô gật đầu, đến sức nói cũng không có.
Ra ngoài, không khí vẫn rất bức bối. Suốt dọc hành lang đều tối mờ, nhìn chẳng khác nào hang động của yêu quái, không gian vô cùng âm u. Cô cố kìm chế cảm giác buồn nôn và tấm tức trong lồng ngực, bước nhanh về phía cổng lớn.
Cao Bác cũng bước theo, nắm lấy tay cô, có lẽ do đứng sát gần nhau, hơi thở nóng rực trên người cậu ra liên tiếp phả vào người cô, khiến cô càng khó chịu.
Đêm đã rất khuya, ra khỏi câu lạc bộ mới cảm nhận được một chút gió nhẹ, nhưng cô vẫn thấy nóng như phả vào mặt. Tần Hoan thực sự không chịu nổi, bèn vịn vội vào tường ói liên hồi.
Trong ý thức mơ hồ cảm giác có người đang xoa nhẹ lưng mình, cô gập người lại ói tiếp, sau khi đã tỉnh đôi chút bèn lấy tay từ chối anh ta. Sự động chạm quá thân mật khiến cô không thoải mái.
“Cậu say rồi.” Tiếng Cao Bác vọng lại từ phía sau.
“Không sao...” Cô hít thở thật sâu, hỏi: “Có nước không?”
Cô cần nước lọc súc miệng, nhưng Cao Bác không trả lời, người lại nắm tay cô chặt hơn, ghé sát tai cô nói: “Cậu dựa vào mình nghỉ một lát đi, cậu xem cậu đến đứng còn không vững rồi.”
Hơi thở lạ lẫm bất ngờ phả tới, khiến Tần Hoan đột nhiên mẫn cảm, cả người khẽ co lại. Cao Bác rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi của cô, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Trước mắt cậu giờ là người con gái cậu thầm ngưỡng mộ lâu nay. Trước kia khi ở trong trường, cô vốn kiêu ngạo là thế, giống như con thiên nga xinh đẹp, bước đi chẳng buồn nhìn tới ai, chiếc cổ cao vương thẳng lên, lộ ra làn da trắng mịn màng, dường như phát ra ánh sáng thiên thần dưới ánh nắng mặt trời.
Cậu cũng là người tự cao, trước nay chẳng thích cô gái nào, chỉ trừ cô.
Nhưng cô lại khó tiếp cận như vậy, ngay cả lời tỏ tình cậu dày công chuẩn bị, cô cũng chỉ đứng nhìn ở khoảng cách xa, từ trên cao nhìn xuống, không có chút phản hồi.
Chẳng hề ngạc nhiên, cũng chẳng hề tỏ ra vui sướng, chỉ nhìn cậu như vậy, nhìn cậu run rẩy trong tuyết lạnh, cuối cùng màn tỏ tình được chuẩn bị kỹ lưỡng cũng kết thúc, chỉ còn lại bóng dáng của kẻ thất bại.
Hôm nay cậu cũng uống nhiều rượu, sau cả một tối, chất men đã ngấm vào người cậu như thiêu đốt, nóng rừng rực cả vùng bụng và ngực, khiến cậu khó chịu vô cùng. Cậu chạm vào tay cô, đôi tay trắng ngần, có chút hơi lạnh, lại khiến bàn tay cậu trở nên bỏng rẫy.
Cậu cảm tưởng người mình như đang bị thiêu đốt.
Có lẽ bỏ lỡ cơ hội nay, sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
Thực ra cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là muốn gần sát bên cô – nữ thần trong lòng cậu.
Nên cho dù nhìn thấy sự đắn đo lo lắng trong cô, cậu cũng chỉ do dự trong thoáng chốc, rồi lại áp sát cô hơn nữa.
Mùi thơm say gái cô rất đặc biệt, nhẹ như hương hoa quỳnh nở vào ban đêm, ngọt mát và gợi cảm, làm rung động các dây thần kinh trong cơ thể cậu.
Tần Hoan sau khi nôn cũng tỉnh táo được phần nào, cô không rõ Cao Bác định làm gì, nhưng xuất phát từ bản năng, cô cảm thấy có chút nguy hiểm, nên loạng choạng bước về phía trước, ý định kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Tần Hoan...” Có lẽ do uống nhiều rượu, giọng Cao Bác khàn đi, đồng thời cậu vươn tay định kéo chặt Tần Hoan lại.
Cô xua mạnh tay, có điều đối phương khỏe hơn rất nhiều, cho đến khi bả vai cô bị giữ chặt lấy, cô mới phát hiện mình đã chẳng còn cách nào trốn thoát, cả người bị ép sát vào bước tường cứng đơ bên ngoài câu lạc bộ.
Xương bả vai đau rát, cô chỉ kịp hít một hơi dài, khóe mắt chợt bắt gặp một bóng người xuất hiên đằng trước.
Thực ra còn có ánh sáng đèn ô tô chiếu lại từ góc chếch chếch đó, chói tới mức cô gần như không mở nổi mắt. Cô khẽ quay mặt đi, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy phía trước bỗng lỏng ra, người vừa xuất hiện đã túm chặt tay áo Cao Bác, lôi cậu ra xa cô.
Cô nhanh chóng nhận ra, người đối diện là Tiểu Lưu – tài xế của Cố Phi Trần, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng người đàn ông vốn thường ngày hiền lành ít nói lại có võ công cao cường đến vậy, chỉ trong mấy giây, thậm chí là trong nháy mắt đã hạ gục được một cậu thanh niên cao lớn khác.
Đối diện với tình huống trước mắt, Tần Hoan thoáng chút sững sờ, rồi mới bình tĩnh lại... Cố Phi Trần!
Cô đột nhiên như bừng tỉnh, vội quay đầu nhìn về hướng đèn xe. Nhưng ngoài ánh sáng trắng lóa, hoàn toàn không hề nhìn thấy bóng dáng của anh.
Lúc này chỉ nghe thấy tài xế họ Lưu hỏi: “Tiểu thư Tần, cô có quen người này không?” Anh ta chờ đợi thái độ của Tần Hoan, để xác nhận rõ thân phận của cậu con trai đang bị đè dưới tay mình.
Giữa đêm khuya, khuôn mặt Tần Hoan vẫn còn vẻ hoảng hốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Là bạn học của tôi.” Dường như do dự đôi chút, cô mới nói khẽ: “Tha cho cậu ấy đi.”
Cao Bác lắc lắc người rồi thoát ra khỏi tay Tiểu Lưu, khóe miệng gật liên hồi. Cậu ta dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt đầy vẻ dị thường, trong lòng chắc vô cùng ngượng ngùng xấu hổ. Cậu há miệng như muốn nói điều gì đó với Tần Hoan, kết quả chỉ nghe thấy giọng trầm trầm của Tiểu Lưu vang lên: “Cậu Cố ở trong xe, chúng ta đi thôi.”
Anh ta quay sang nói với Tần Hoan, không thèm nhìn Cao Bác đến nửa con mắt, hoàn toàn không để ý tới anh chàng trẻ ranh đó. Tần Hoan một tay ôm lấy bên vai bị đau, liếc nhìn Cao Bác, rồi không hề do dự, nhanh chóng bước về phía chiếc xe con đã đỗ trong bóng đêm đen sẫm.
Cô bước về phía ánh đèn, vừa đi vừa nghĩ, Cố Phi Trần, người đàn ông đã ở trong suy nghĩ của cô cả ngày lần đêm, người đàn ông khiến cô tối nay phải uống say rồi gặp nguy hiểm thiếu chút nữa thì thiệt thân, nhưng lại xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ. Anh đã nhìn thấy bộ dạng thê thảm nhất của cô trong suốt 20 năm, đồng thời lại đưa tay kéo cô ra khỏi mối nguy hiểm trước nay chưa từng gặp phải. Thật nực cười
Vào lúc cô tìm đủ mọi cách đẩy anh ra khỏi tâm trí thì anh lại chủ động xuất hiện.
Tiểu Lưu mở cửa xe phía sau, Tần Hoan đứng im tại chỗ, bước chân không hề nhúc nhích.
Trên nền trời, quầng mây khẽ tan đi, lộ ra mặt trăng sáng rỡ. Có lẽ sắp tới rằm nên trăng mới to và tròn như vậy, ánh trăng tỏa xuống, lọt vào bên trong xe, chiếu lên khuôn mặt và cơ thể người ngồi trong xe, đẹp như một pho tượng hoàn mỹ, nhưng lại hết sức lạnh lùng.
Anh quay mặt lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, miệng khẽ mím lại, không hề có chút biểu cảm nào.
Ánh mắt anh thẳm sâu mà bình thản, không hề gợn sóng, nhưng làm cô có cảm giác như đang bị lột trần, từ đầu tới chân, không vuông thước nào không bị dò xét tới.
Cô từ nhỏ được nuôi dạy để trở thành thục nữ, nhưng đêm nay, hình ảnh này đương nhiên không còn tồn tại.
Cảm giác bồn chồn thật khó chịu, nhưng lúc này cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành hút thở thật sâu rồi cúi người bước vào trong xe.
Xe nhanh chóng nổ máy, phóng về phía nhà họ Cố.
Quả thực lúc này cô chẳng biết phải nói gì, lại có chút ngượng ngập, nên Tần Hoan kiên quyết không mở miệng, chỉ nhìn ra ngoài cửa với bộ dạng chăm chú.
Tuy đêm khuya, nhưng hai bên đường vẫn còn rất nhiều khi công cộng sáng đèn, xe của họ đang đi qua con phố phồn hoa nhất của thành phố, các loại ánh sáng, từ mờ ảo đến rực rỡ, từ xa tới gần, liên tục ập tới, nhấp nháy tới mức khiến cô chóng mặt.
Chắc do lúc trước chưa nôn hết, nên chút men còn sót lại trong dạ dày bắt đầu ứ lên, hơn nữa xe lại bật điều hòa đóng kín cửa, hoàn toàn cách biệt với mọi tạp âm bên ngoài cũng cách biệt với toàn bộ không khí trong lành. Cô gắng nhịn sự ấm ức trong đầu và cơn nôn nao cuồn cuộn, nghiến chặt răng cố không biểu lộ chút gì ra mặt, nhưng vẫn không kìm được khẽ liếc liếc mắt, cái người ngồi bên cạnh vẫn khoác một bộ mặt lạnh lùng, chỉ là khóe mắt khẽ chùng xuống dường như có chút không vui.
Cô còn chưa hiểu rõ tại sao Cố Phi Trần không vui thì nghe anh cất giọng trầm trầm nói: “Mở cửa xe ra.”
Thực ra nút bấm tự động ngay cạnh tay, nhưng Tiểu Lưu dường như đã quen với mệnh lệnh của anh, nên nhanh chóng bấm mở cửa phía bên anh ngồi
“Tất cả” Cố Phi Trần lại thốt ra hai chữ.
Lúc này, không khí trong lành ùa vào trong xe từ khắp bốn phía, tuy không mát chút nào, nhưng cũng khiến Tần Hoan như được tái sinh, không kìm được thò đầu ra bên ngoài hít thở thật sâu, chỉ như vậy mới khiến cô trấn áp được cảm giác chóng mặt buồn nôn kia.
Sau đó, cho đến tận khi về đến nhà, Cố Phi Trần không hề mở miệng nói thêm câu nào.
Vừa tới nhà, Tần Hoan bị cô Triệu túm ngay lại. Cô Triệu đứng bên cạnh khẽ ngửi ngửi cô, rồi cau mày hỏi: “Cháu uống rượu phải không? Lại còn uống nhiều nữa”
“Ừm” Tần Hoan nhìn vào trong gương thấy khuôn mặt mình trắng bệch ra, đầu tóc rối bời, chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư mà mẹ cô vẫn thường rèn giũa, trông cô lếch thếch đến tội nghiệp.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng như vậy, lúc này rượu đã bớt, đầu óc đã tỉnh táo, cô chợt cảm thấy xấu hổ.
Thế nên vô vội vã lên lầu bảo: “Cháu đi tắm rồi đi ngủ”
Cô Triệu chạy theo sau hỏi: “Có ăn chút canh cho tỉnh không? Cháu có đói không, có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần, không cần.” Cô vội vã từ chối, nhanh nhanh chóng chóng về phòng. Khi cởi áo, Tần Hoan mới nhận ra mùi rượu ám trên cơ thể mình nồng nặc. Mà nghĩ lại, vừa nãy trên xe, e là Cố Phi Trần ngửi thấy mùi rượu nên mới yêu cầu mở cửa xe. Nếu không với thời tiết nóng nực thế này, anh lại là người thích hưởng thụ một cách cực đoan, làm sao chịu được việc không có điều hòa, lại đi hít khí nóng và bụi ngoài đường.
Cô thực sự muốn khóc. Cả tối hôm nay, bản thân mình rốt cuộc đã làm gì? Cuối cùng lại trở thành trò cười cho anh.
Lúc này, anh nhất định càng ghét cô.
Một đứa con gái uống rượu làm trò linh tinh ở bên ngoài, lại suýt nữa bị bạn học giở trò.
Có ai thèm thích loại con gái như vậy?
Nghĩ tới đây, Tần Hoan thấy mình như sắp khóc. Cô rầu rĩ chui vào bồn tắm, ngâm cả người đầy mùi rượu vào trong nước nóng, chỉ muốn cứ mãi như vậy, cô sợ lại phải gặp ánh mắt lạnh như băng đó, như thể lột da cô từ đầu tới chân, chỉ lưu giữ lại nỗi đau nhức nhối.
Chắc bởi lúc tối ăn ít, lại uống rượu rồi nôn, sau khi tắm xong Tần Hoan bỗng đói ngấu.
Trong phòng ngủ không có đồ ăn vặt, hơn nữa lại là sáng sớm, người làm bếp đều đã nghỉ, cô Triệu hẳn cũng đã ngủ, Tần Hoan khoác tấm áo ngủ trùm ra ngoài chiếc váy, khẽ khàng lần xuống cầu thang tìm đồ ăn.
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh hơn thường lệ, Tần Hoan sợ làm kinh động người khác, nên cố tình không bật đèn, chỉ nhờ vào ánh sáng trăng chiếu rọi lên cửa sổ phòng khách, cẩn thận mò xuống bếp. Cô đi đôi dép đế mềm, bước trên sàn không hề phát ra tiếng động, điều này khiến cô không khỏi nhớ lại hồi nhỏ, có lần tranh thủ lúc mẹ đang ngủ, mò xuống ăn vụng kem. Lúc đó cô đang thay răng, bác sĩ dặn cô không được ăn nhiều đồ ngọt, hơn nữa cô lại còn lười đánh răng buổi tối, mẹ cô dứt khoát cấm cô ăn đồ ngọt. Lần đó cô thực sự không chịu nổi, kết quả đã bị mẹ phát hiện, phạt cô úp mặt vào tường trọn vẹn nửa ngày.
Nghĩ lại việc đó, Tần Hoan không khỏi cười thầm trong bụng. Cô tìm thấy hộp sô-cô-la trong tủ lạnh, định mang cả hộp về phòng, nhưng vừa bước tới góc cầu thang, liền phát hiện có điều gì đó bất thường.
Cô cũng không nói ra được điều bất thường ở đâu, chỉ là trong buổi sáng sớm yên tĩnh đó, cô đột nhiên dừng chân bước lên cầu thang, chầm chậm xoay người lại giống hệt động tác trên phim ảnh.
Phòng khách có một cửa sổ sát mặt đất rất rộng hình vòng cung, bên ngoài cửa là sân trước, đi thêm chút nữa là chiếc hồ nhân tạo rất đẹp. Những sáng mùa hè, ánh mặt trời thường chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu ánh sáng lên tấm kính, phát tán thành những điểm sáng lấp lành. Tấm rèm che cửa sổ trước nay chưa bao giờ kéo lại, nãy giờ Tần Hoan cũng là nhờ ánh trăng chiếu vào cửa sổ mới lần mò được xuống bếp.
Nhưng lúc này, cô mới chợt phát hiện, ngoài ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, còn có ánh sáng yếu ớt khác đang lay động.
Đó là đốm lửa đỏ, lập lòe trong góc khuất nơi ánh trăng không chiếu tới, yên lặng, không hề động tĩnh.
Tim cô nhảy vọt ra ngoài, ngón tay bỗng chốc đan xoắn vào nhau, cô gắng sức nhìn ra, mới phát hiện ở đó có bóng người.
Nhưng dù phát hiện có người cũng không làm cô đỡ sợ, ngược lại cô hoảng đến nỗi muốn thét lên, nhưng cổ họng lại như có ai chặn lại, cô há hốc miệng, cũng chỉ nghe thấy được tiếng thở dốc của chính mình.
May sao, đúng lúc đó, đèn bật sáng.
Cố Phi Trần ngồi bên cửa sổ, một tay bật công tắc đèn, đốm lửa sáng kia là điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh, phả ra khói thuốc trắng mờ ảo.
Ánh sáng tràn từ trên đỉnh đầu xuống, phủ khắp căn phòng.