CHƯƠNG 1
Tuyết rơi xuống đại địa, trời đất mênh mông, tất thảy âm hưởng đều bị tuyết trắng óng ánh nuốt trọn, không nghe thấy bất cứ thứ gì dù là tiếng thở gấp.
Từ ban ngày tới đêm tối, lại từ đêm tối tới ban ngày, một vòng tuần hoàn không đầu không cuối, sắc trời từ sáng sủa tới tối tăm, lại từ tối tăm tới sáng sủa, ánh sáng nến trong phòng nhỏ cũng từ sáng tới tối, từ tối tới sáng, nhưng vẫn như cũ vô thanh vô tức lặng lẽ không nói.
“Chủ nhân, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!”
Nhiệt khí bốc lên từ khăn ủ huân đỏ gò má phấn bạch, khuôn mặt thiên kiều bá mị lại phối với một đôi mắt lạnh như băng, nam tử được gọi là ‘chủ nhân’ cầm lấy khăn ấm lau mặt, lông mày nhướn lên, bên đôi môi tuyệt mĩ xuất hiện nụ cười lạnh lẽo, khiến kẻ khác sợ hãi. Tấm khăn trắng ở trong tay y không thấy bất cứ động tĩnh gì, nhưng biến thành một khối băng, bay về phía cẳng chân tiểu tư Tiểu Tứ, có thể thấy công lực của y rất cao.
Chân Tiểu Tứ mềm nhũn, lập tức quỳ ngay xuống trước mặt chủ nhân. Hắn biết chủ nhân hiện tại tính tình âm lãnh, lập tức nhận sai
“Là Tiểu Tứ nhiều lời, thỉnh chủ nhân tha thứ.”
“Nhân tình tự chỉ trương trương bạc, thiên nan vạn nan cầu nhân nan. Bất quá mới quỳ ba ngày, mà đã muốn mạng người kia, cầu người quan trọng nhất chính là phải thể hiện được quyết tâm kiên định, hắn nếu thực sự bởi vậy mà chết, ta liền tin tưởng là hắn thật sự có tâm muốn ta cứu người.” Khóe môi nam tử mang ý cười, nhưng trong mắt lại chứa sát ý “Muốn ta cứu tiểu tình nhân thiên hương quốc sắc kia của hắn có thể nào không trả giá đắt.”
(đại ý: tình người như tờ giấy mỏng, cầu xin người khác là việc rất khó)
“Dạ, Tiểu Tứ đã hiểu.”
Trải đệm chăn xong, Tiểu Tứ cầm chậu nước đã nguội lạnh, bên chân còn lưu lại hàn ý vừa nãy bị khăn trắng đập vào, lúc đi qua sân thì không nhịn được xoay mặt về phía người đã quỳ ở đó ba ngày.
Trong chốn giang hồ có lưu truyền một câu nói thế này
“Cầu người khó, cầu chết khó, cầu Bạch Như Sương càng khó.”
Bạch Như Sương chính là chủ tử của hắn. Mọi người đều không biết y là thuộc môn phái nào, cũng không biết lai lịch của y, chỉ biết y võ nghệ cao siêu, quanh năm ở tại Phiêu Tuyết sơn trang lạnh lẽo vắng lặng, da thịt trắng nõn còn hơn cả băng tuyết tới ba phần, nụ cười diễm lệ đái sát khiến nam tử choáng váng, thế nhưng thủ đoạn tàn khốc cũng khiến người biết tiếng tăm của y phải kính nể tránh xa.
Dâm tặc nổi danh giang hồ tham luyến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của y, sau một lần gặp phải y, một mình mò lên sơn trang, thổi mê hồn hương cho người trong trang, sau đó cứ vậy ẩn vào phòng Bạch Như Sương.
Lúc đó Bạch Như Sương da trắng như tuyết, khoản khoản doanh tiếu, hít phải mê hồn hương xong, còn ngọc thể bán lộ, khiến đại *** tặc nửa đời người đã hái vô số mỹ nữ tim phải đập như nổi trống, lập tức nhảy lên giường, kéo quần ra, nghĩ đến một buổi tối tiêu hồn dục tiên dục tử. Người trong thiên hạ đều nói Bạch Như Sương lợi hại kinh khủng ra sao, chẳng phải cũng đành ngoan ngoãn để bị chà đạp ức hiếp dưới thân hắn hay sao?
Khi đó Tiểu Tứ dưới tác dụng của dược hương vốn đã hôn mê, sau đó lại bị tiếng kêu thảm thiết thê lương làm cho giật mình tỉnh lại.
Tên *** tặc kia đã bị mất tứ chi, ác căn (ách, là cái ấy ấy) đã bị cắt, còn bị trói như một trụ người đứng ở trước phòng, kêu thảm “Giết ta, giết ta!”
Đó là cảnh tượng kinh khủng nhất, Tiểu Tứ run rẩy không dám nhìn tiếp. Từ đó về sau, không có bất cứ kẻ nào dám vào Phiêu Tuyết sơn trang nữa, người người đều biết chủ nhân sơn trang – Bạch Như Sương là người võ nghệ quái dị như quỷ, muốn vào trong chỉ có một con đường là chết, mà những người duy nhất liều chết đi vào, chính là người mắc quái bệnh tới cầu mạng.
Bạch Như Sương y thuật rất giỏi, nhưng lại cự tuyệt cứu người. Y tình nguyện cứu chó, mèo, chim, thậm chí mãnh thú trong núi, cũng không muốn cứu người. Người này tính tình quái di, luôn luôn nói lạnh lùng một câu: Con người không đáng cứu.
Một câu ‘Không đáng cứu’, cho dù là bao nhiêu người khẩn cầu, kêu khóc, chửi bới, cũng không thể khiến Bạch Như Sương ra tay, thế nhưng trước đó ít ai thật sự giống như người trong sân kia, dưới trời tuyết lớn mù mịt hàn lãnh băng khốc quỳ ba ngày vẫn kiên trì tới cùng, điều này làm Tiểu Tứ thấy rất không đành lòng.
“Cảnh công tử, ngươi về đi, chủ nhân nhà ta sẽ không cứu đâu.”
Hoa tuyết đã chất cao hơn cả hai chân, cả người cũng vì băng lãnh mà khẽ run, khuôn mặt anh tuấn đánh mất nụ cười hào sảng ngày xưa, chỉ còn lại quyết tâm như bàn thạch, Cảnh Dịch Âm vẫn như cũ không có một tia dao động, vì người yêu dấu, nơi này là con đường sống cuối cùng, là cơ hội cuối cùng để Mộng Tiên sống sót.
“Ta…Ta sẽ không đi.” Giọng y bởi vì nhiều ngày không ăn mà khản đặc, nhưng không giảm đi ý chí cầu thầy thuốc trị bệnh.
“Chủ nhân của ta sẽ không cứu đâu, ngươi hãy về tìm danh y khác đi.” Tiểu Tứ tận tình khuyên bảo. Tính tình của chủ tử hiện tại, giống như lãnh thủy kiêu thạch, băng lãnh vô tâm, hắn biết rõ nhất.
“Ta đã tìm cả trăm, cả ngàn danh y rồi, vô ích, họ đều trả lời là Mộng Tiên đã chết, thế nhưng thi thể của hắn không thối rữa, vẫn có độ ấm, chỉ có chủ tử nhà ngươi là nói hắn không chết.”
Cảnh Dịch Âm chưa bao giờ nguôi hối hận về sai lầm mình phạm phải. Lúc trước có Mộng Tiên ở cạnh như có thần tiên bầu bạn, y mang theo Mộng Tiên du lãm khắp đại giang nam bắc, lúc tới một động dơi kỳ lạ, y hiếu kì bước vào, đám dơi hình dạng quái dị đồng loạt công kích, y dựa vào tuyệt thế võ công rời khỏi mà không bị thương, vội vàng muốn dẫn Mộng Tiên đi, nhưng Mộng Tiên bởi vì thân không có võ công, bị cắn một phát.
Lúc đầu mặt hắn phiếm hồng, sốt cao không hạ, như thể trúng phong hàn, sau đó hắn dần dần không nhận ra người khác, mỗi ngày đều mê man, cuối cùng hơi thở cực khẽ, hầu như không cảm thấy hắn còn sống.
Y hối hận trách cứ mình liều lĩnh, cầu hết các đại danh y, không ai biết Mộng Tiên là trúng độc gì, bị bệnh gì, cuối cùng tới sơn trang của Bạch Như Sương, Bạch Như Sương chỉ liếc một cái liền nở nụ cười:
“Hoạt tử nhân này phải một năm nữa mới chết được.”
Bạch Như Sương biết Mộng Tiên bị bệnh gì, trúng độc gì! Bởi vậy Cảnh Dịch Âm quỳ xuống xin Bạch Như Sương trị liệu, nhưng Bạch Như Sương cười nhạt đi vào trong, không có tiếng động gì. Có điều y không từ bỏ hy vọng, chỉ mong Mộng Tiên sống lại, bù đắp sự ngu xuẩn lúc trước mình đã dẫn hắn vào nơi nguy hiểm.
Từng ngày từng đêm trôi qua, đã bảy ngày rồi, Cảnh Dịch Âm dáng vẻ tiều tụy, thân thể gần như vô lực, nếu không phải nội công của y rất tốt, chỉ sợ đã chết từ lâu. Kiên trì tới vậy, ngay đến Tiểu Tứ cũng bị thực tâm của y cảm động.
Ngày thứ mười, Cảnh Dịch Âm nhiều ngày không ăn gì rốt cuộc hôn mê giữa trời băng tuyết, Tiểu Tứ đút cho y một chén nước cơm ấm áp, Cảnh Dịch Âm còn muốn dậy quỳ tiếp. Tiểu Tứ nói nhỏ
“Ta biết nói gì mới có thể khiến chủ tử cứu tình nhân của ngươi, ngươi quỳ như vậy cũng vô dụng.”
Hai mắt Cảnh Dịch Âm phút chốc bắn ra quang mang, dập đầu trước Tiểu Tứ nói
“Chỉ cần có thể cứu Mộng Tiên, ngươi sẽ thành ân nhân tái tạo ta.”
Nhớ tới kết quả có thể xảy ra, Tiểu Tứ cả người phát run nói
“Thế nhưng, ngươi nguyện hy sinh tới mức nào?”
“Ta ngay cả mạng cũng không cần!”
Tiểu Tứ lắc đầu
“Có khi tới lúc đó ngươi sẽ nghĩ, dù là mất mạng, cũng còn may mắn hơn so với nhìn tình nhân sống lại.”
“Không, chỉ cần Mộng Tiên sống lại, muốn ta đứt một tay một chân, thậm chí cắt lưỡi ta cũng không sao.”
Lời nói si tình của Cảnh Dịch Âm làm Tiểu Tứ cảm động, Tiểu Tứ bám vào bên tai Cảnh Dịch Âm nói
“Ngươi nói với chủ tử của ta, rằng ngươi biết Phó Tây Lâu, là hảo bằng hữu của Phó Tây Lâu.”
“Phó Tây Lâu?”
Cái tên này không ai không biết, Cảnh Dịch Âm cùng người đó cũng từng có duyên gặp mặt. Thanh danh của Phó Tây Lâu tại chốn giang hồ tựa như mặt trời ban trưa, thậm chí vài năm trước còn lên làm võ lâm minh chủ, lên án công khai không ít tà giáo. Chỉ là, hết nhiệm kỳ thì hắn lại biến mất, từ đó không biết là đi đâu, đa số đều đồn rằng hắn đang bế quan tu luyện võ nghệ tuyệt thế.
“Nói như vậy là có thể sao?” Cảnh Dịch Âm kinh ngạc hỏi.
“Đúng, đây là cách duy nhất có thể khiến chủ tử đồng ý chữa trị, chỉ là hậu quả ra sao, ta không thể bảo chứng.”
Tiểu Tứ không dám cam đoan, chỉ biết là chủ tử chỉ phản ứng với cái tên này, thế nhưng là dạng phản ứng gì, thì hắn cũng không nắm chắc.
Thế nhưng một tia hy vọng đó khiến tinh thần Cảnh Dịch Âm đại chấn, y lần thứ hai cầu kiến Bạch Như Sương, đồng thời nói bản thân là hảo hữu của Phó Tây Lâu. Bạch Như Sương bóp nát chén trong tay, trong mắt cùng bên môi đều phát ra tiếu ý quyến rũ không gì sánh được.
“Nếu là hảo hữu của Tây Lâu, chỉ là cứu một người mà thôi, có gì trắc trở đâu? Tiểu Tứ, lập tức mang hòm thuốc của ta tới đây, để ta hảo hảo trị liệu cho tiểu mỹ nhân Mộng Tiên kia, để Cảnh Dịch Âm sớm ngày buông tảng đá lớn trong lòng.”
Cảnh Dịch Âm quá vui mừng tới phát khóc, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộng Tiên đang hôn mê đặt bên má mình. Dằn vặt nhiều ngày rốt cuộc đến đó ngưng hẳn. Đôi mắt Bạch Như Sương hàm tiếu, nét mặt tươi cười như hoa, ai cũng không nghe ra vô tận ác ý trong lời nói vẻ cười của y.
“Mộng Tiên a Mộng Tiên, ngươi có người si tình như Cảnh Dịch Âm yêu ngươi, ngươi thật may mắn biết bao.” Mà cũng bất hạnh biết bao a!
***
“Mộng Tiên, cẩn thận một chút, đệ mới khỏi bệnh, thân thể còn yếu.”
Ngôn ngữ săn sóc, âm điệu dịu dàng khiến Cổ Mộng Tiên cảm kích không thôi. Hắn đích xác bởi vì mã xa lắc lư, đầu vừa chếnh choáng vừa đau. Chỉ nhớ rõ Như Sương ca ca nói với hắn, hắn bị một loại dơi nhiều năm không thấy ban ngày cắn một cái, lập tức mất đi thần trí, bị bệnh nửa năm mới rốt cuộc có khởi sắc.
Hắn ở Phiêu Tuyết sơn trang an dưỡng gần nửa năm, bởi vì chán phát hoảng, thừa dịp cuối tiết mùa xuân, Bạch Như Sương liền sai người thuê mã xa, cùng hắn tới phong cảnh danh thắng gần đó du ngoạn.
Hắn bệnh nặng mới khỏi, thật sự là không chịu nổi mệt nhọc, thế nhưng cũng không muốn phá vỡ ý tốt của Bạch Như Sương, bởi vậy mới hạ sơn, cùng Bạch Như Sương du ngoạn.
“Ta đã nhờ người xem qua, sườn núi ở đây, vào tiết cuối xuân hoa nở đẹp nhất, vậy nên tới buổi chiều có rất nhiều người bán hàng rong, náo nhiệt phi phàm. Nghĩ tới Phiêu Tuyết sơn trang ta tuy là nơi an dưỡng tốt, nhưng cũng quá mức cô tịch quạnh quẽ, một tiểu mỹ nhân khả ái như đệ, hẳn là muốn thường xuyên hạ sơn chơi, quen thêm nhiều người mới tốt.”
“Cái gì tiểu mỹ nhân? Như Sương ca còn nói vậy sẽ khiến người ta cười chết, đệ nào có đẹp bằng Như Sương ca ca.”
Bạch Như Sương cười dịu dàng, vẻ tà diễm xinh đẹp của y mà thể hiện ra, sẽ tới mức khiến người ta không mở mắt nổi, nhưng cũng như hàn băng, khiến người ta thấy lạnh tới xương; còn Cổ Mộng Tiên là thiên hương quốc sắc, nụ cười dịu dàng, đôi mắt ngây thơ. Hai người ngồi cùng một chỗ, giống hai bức tượng tạc bằng ngọc thạch hoàn toàn khác nhau, một thanh lệ như thủy tiên trong u cốc không nhiễm nhân gian yên hỏa, một thì lại như mẫu đơn vương giả diễm phóng. Hai người sóng vai khiến người qua đường đứng lặng mà nhìn, tất cả đều chưa từng gặp qua hai tiểu mỹ nhân vẻ đẹp bất đồng lại ngang sức ngang tài tới vậy.
“Nào, Mộng Tiêng, tới đây phải xuống xe rồi, phía trước phải đi bộ, mã xa không vào được.”
Sóng người đông đảo, vô pháp đi xe vào, đành phải đi bộ, du khách nhiều tới mức khiến Cổ Mộng Tiên ở lâu trong Phiêu Tuyết sơn trang có chút không quen, thế nhưng cũng may còn có người quen là Bạch Như Sương nắm tay hắn, hắn mới thoáng thở dài một hơi.
“Ở đây thật nhiều người, lần đầu nhìn thấy nhiều người như vậy, thấy có chút không quen.”
“Không nên không nên, tính tình đệ như vậy quá mức quái gở đấy, phải xuống núi nhiều thêm một chút mới được. Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, nếu không phải vì bệnh một trận, chỉ sợ từ lâu đã chọn một cô nương mỹ lệ mà thành thân rồi.”
“Ân.”
Bạch Như Sương đối với hắn thực sự rất tốt, ăn ở Phiêu Tuyết sơn trang không phải trả tiền, tỉnh lại xong cũng không biết vì sao mình lại ở Phiêu Tuyết sơn trang, ký ức chỉ dừng lại ở lúc mười tuổi cha mẹ đồng thời qua đời, hắn rời cố hương, sau đó thì sao? Mấy năm đó hắn gặp những ai, làm những gì, một chút ký ức cũng không có.
Nếu muốn cố hồi tưởng, sẽ đau đầu một trận không chịu nổi. Bạch Như Sương nói đó là di chứng của độc dơi, muốn hắn thả lỏng tâm trí, đừng nghĩ nhiều về những việc nhỏ hành hạ bản thân.
Bạch Như Sương đối với hắn rất tốt, trấn an nỗi băn khoăn của hắn, lại mỗi ngày kê đơn khác nhau chữa trị cho hắn. Cổ Mộng Tiên không tiền không bạc, thế nhưng Bạch Như Sương an trí hắn ở trong sơn trang, chăm sóc hắn như với đệ đệ, khiến hắn thấy cảm ơn Bạch Như Sương vạn phần, bởi vậy lời y nói, hắn đều nghe theo.
Tuy rằng du khách có chút ồn ào, thế nhưng đỗ quyên, hạnh, đào bao loại hoa xuân nở cực kỳ diễm lệ, khiến Cổ Mộng Tiên nhìn không rảnh mắt, còn bởi vì hoa mắt hỗn loạn, mà tâm tình tốt, mua mấy khối đường xốp ở sạp bên cạnh, chia với Bạch Như Sương.
“Ngon ghê!”
Đại khái là lâu rồi không ăn đường, vừa mới vào miệng, vị ngọt của đường xốp kia đã khiến Cổ Mộng Tiên ứa nước miếng, còn ăn tham thêm phân nửa, khiến Bạch Như Sương cười hắn
“Không nhìn ra đệ lại thích ăn đường như vậy, cứ như một đại cô nương.”
“Sao lại nói đệ như vậy! Như Sương ca ca thật là xấu a, chính huynh cũng ăn mấy viên còn gì?” Hắn bất mãn trề môi.
“Ta mới ăn có hai viên thôi, còn lại toàn là đại cô nương đệ ăn đấy chứ.”
Bị gọi là đại cô nương, Cổ Mộng Tiên vừa thẹn vừa giận tới thiếu chút nữa quăng hết chỗ đường còn lại trong tay, bĩu môi nói
“Đệ không phải là đại cô nương, đệ là nam nhi, mấy viên đường này không ăn cũng chả sao.”
“Được rồi, được rồi, đệ là nam nhi, là nam nhi thích ăn đường, chuyện có chút xíu mà cũng có thể bĩu môi ra nửa cân thịt heo, tính tình như vậy, còn không phải giống một đại cô nương sống trong nhung lụa sao?”
Bạch Như Sương cười hi hi không ngừng, kích Cổ Mộng Tiên càng nổi giận. Mấy khối đường cuối cùng bị Bạch Như Sương ăn mất, Bạch Như Sương đè tay hắn lại. Thấy nụ cười đẹp đẽ đó của Bạch Như Sương, Cổ Mộng Tiên cũng không nhịn được mà phì cười, vừa rồi giận dỗi đều quên hết, hai người lại hòa hảo như cũ.
“Mộng Tiên, hoa này thật là xinh đẹp.”
“Ân, đây là hoa hạnh, cánh hoa hồng nhạt rất đẹp; đây là hoa dương đề, bởi vì trên lá cây như bị móng dê giẫm lên (dương đề = móng dê), còn đây là loại cỏ mà trong Kinh Thi nói…” Cổ Mộng Tiên vừa mở miệng, liền thao thao bất tuyệt. Bạch Như Sương cười nói:
“Đệ thật là kiến thức rộng rãi, như là đã từng đi qua vô số nơi, gặp qua những hoa này.”
Bạch Như Sương nói xong, khiến Cổ Mộng Tiên hơi ngẩn ra. Sao hắn lại biết những thứ này nhỉ? Một hình ảnh mơ hồ nào đó xuất hiện trong đầu, giống như hắn từng cùng ai đó ngắm hoa, là người đó nói cho hắn, thế nhưng vừa muốn vắt óc nghĩ về chi tiết đó, thì cái bóng mơ hồ lại hóa thành tro bụi, khói tan, cái gì cũng không lưu lại.
“Đệ cũng không hiểu vì sao lại biết nữa, chẳng lẽ trước đây từng xem trong sách sao?” Cổ Mộng Tiên đối với phản ứng của chính mình cũng không lý giải nổi, kiểu gì cũng cảm thấy những hoa hoa thảo thảo này là người khác nói cho hắn biết, hắn nghe tới thuộc lòng.
“Nhất định là thế. Đệ hơn mười tuổi thì cha mẹ cùng mất, sau đó lưu lạc một thời gian, không bao lâu thì tới Phiêu Tuyết sơn trang. Chúng ta bởi vì chơi thân, vậy nên mới kết bái thành huynh đệ, có điều lúc trước đệ bị cắn bị thương, bệnh đã lâu, khiến ca ca ta phi thường lo lắng.”
Bạch Như Sương nói giản đơn về thân thế của hắn, còn Cổ Mộng Tiên thì quả thật cái gì cũng không nhớ rõ, ký ức của hắn đều là những mảnh chắp vá mà Bạch Như Sương kể cho, có một vài mắt xích còn có vẻ là lạ, nhưng nói không nên lời lạ ở chỗ nào, huống hồ Bạch Như Sương cũng không có lý do gì phải lừa hắn.
“Ân, sau này ra ngoài đệ nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không làm Như Sương ca ca lo lắng nữa.” Hắn hứa hẹn.
Hai người lại đi một đoạn đường. Có vài du khách bởi vì mỏi chân, an vị ngắm hoa, vậy nên xuanh quanh dưới tàng cây hoa đều có người ngồi. Cổ Mộng Tiên là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh đáng thẹn như thế.
“Đó… đó là cái gì? Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy…” Cổ Mộng Tiên nói nhỏ mấy tiếng đầy chán ghét.
Dưới một tàng cây hạnh hoa đẹp nhất, có một nam nhân tướng mạo khá đẹp đang trái ôm phải ấp, hơn nữa động tác hạ lưu, nữ nhân đi cùng thoạt nhìn cũng rất không đứng đắn, lộ ra nửa bộ ngực, còn đang cọ qua cọ lại trên người nam nhân kia, mấy lời cười đùa của họ thấp kém không gì sánh được, khiến Cổ Mộng Tiên nghe xong một câu thấy ô uế cả lỗ tai.
“Tiểu Giai, ngực nàng tựa như màn thầu vậy vừa trắng vừa mềm, để ta cắn một cái nha.”
“Oa, Cảnh thiếu gia, đừng đùa, tha cho thiếp đi, người khác đang nhìn đó!”
“Nhìn cái gì? Ước ao đố kị ta có thể ngồi ôm mỹ nữ, còn bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn ý gì.”
Bàn tay lỗ mãng của nam nhân họ Cảnh kia áp lên bộ ngực bán lộ, không hiểu là say, hay thực sự bản tính vô sỉ hạ lưu, còn vùi đầu vào giữa ngực nữ nhân mà cọ loạn. Một vẻ háo sắc đó khiến Cổ Mộng Tiên nhìn mà buồn nôn, hắn tới giờ chưa từng thấy qua nam nhân nào ghê tởm như thế.
“Như Sương ca ca, chúng ta đi đường khác đi, người nọ thật là đáng ghê tởm.”
Mới nói ra hai chữ ‘ghê tởm’, nam nhân họ Cảnh như đã ngắm thấy mỹ sắc của hắn và Bạch Như Sương, lại còn tiến lên dây dưa, trò hề *** tà lại còn thêm mùi rượu nồng nặc khiến Cổ Mộng Tiên căm ghét che mũi. Y rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu a? Một người sao có thể say thành như vậy được.
“Hai vị tiểu mỹ nhân khoan hẵng đi! Ta là Cảnh Dịch Âm gần đây mới tới đây sinh sống, nếu có bất cứ chuyện gì khó khăn, ta đều có thể làm vì hai tiểu mỹ nhân.”
Nói xong, nam nhân nọ còn muốn kết giao tình, vươn tay định chạm vào cánh tay Cổ Mộng Tiên, Cổ Mộng Tiên thiếu chút nữa ré lên. Mùi son phấn dung tục trên người nam nhân đó thật là khó ngửi, hơn nữa mùi rượu nồng tới mức như là đã ngâm trong hũ rượu cả tháng, càng đừng nói cái vẻ háo sắc kia, bị y đụng tới, chắc chắn sẽ rất ghê.
“Đừng… đừng chạm vào ta!”
Cổ Mộng Tiên gần như chạy về phía Bạch Như Sương. Bạch Như Sương ôm cánh tay hắn, đáy mắt hàm tiếu nói
“Ây, xin hãy lui ra sau đi, đệ đệ của ta là một người chính trực thuần khiết, không có sở thích Long Dương đâu, ngươi hãy mau đi đi.”
Họ Cảnh kia, không chạm được thì thôi, lại còn vẻ mặt mê đắm chuyển hướng Bạch Như Sương.
“Đừng nói cái gì Long Dương hay không Long Dương, con người từ xưa đã thích cái đẹp, luyến tiếc cái đẹp, tâm tình như vậy bất kể thân thể nam nữ. Ta bất quá là có ý thương hoa yêu hoa, nếu là lúc cô đơn không nơi nương tựa, có nam nhân phóng khoáng như ta ôm vào ngực, lúc đó chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao?”
“Vô sỉ! Như Sương ca ca, chúng ta mau đi thôi!”
Ghê tởm cực độ, nghe xong liền thấy nam nhân đó cũng chẳng phải loại nghiêm chỉnh, chắc chắn là loại bại hoại không có việc xấu nào không làm, tham hoa háo sắc, bại quang gia sản.
“A, ngươi khiến đệ đệ ta ghét rồi đấy.” Bạch Như Sương thoạt nhìn có vẻ rất vui.
“Lệnh đệ nhìn qua sắc mặt tái nhợt, tứ chi không có huyết sắc, có lẽ mới bị bệnh.”
Vốn Cổ Mộng Tiên còn thấy y đáng ghét, không ngờ y vừa liếc sơ qua đã biết mình vừa mới bị bệnh nặng một thời gian. Hắn nhìn về phía nam nhân vô sỉ họ Cảnh kia, ánh mắt nam nhân nọ cũng nhìn lại hắn, chỉ thấy miệng y nói vô sỉ, nhưng nhãn thần nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc còn thập phần nghiêm túc, hình như trong ánh mắt còn cất giấu lời nói ôn nhu trút bầu tâm sự. Tim Cổ Mộng Tiên bỗng nhiên đập mạnh, vội rời mắt đi. Kỳ quái, vì sao tim đột nhiên lại đập mạnh thế này, là đi bộ lâu quá quá sao?
“Bệnh hay không, không liên quan tới ngươi.”
Cổ Mộng Tiên xoa xoa ngực, ngăn cảm giác quái dị này lại. Đây là xảy ra chuyện gì? Sao tim lại đập loạn lên không ngừng? Hắn đối với nam nhân vô sỉ kia hẳn là chỉ có chán ghét mà thôi, nói vậy nhất định là do đi bộ quá lâu, vậy nên mệt mỏi, tim mới đập nhanh.
“Không, không, lời nói của vị tiểu mỹ nhân này quá thiển cận rồi. Ngươi khí huyết bất thuận, sắc mặt tái nhợt, càng cần âm dương điều tế, nếu ta tới giúp ngươi thông một cái, đảm bảo ngươi sẽ lập tức khí huyết thông thuận.”
Vốn tưởng y muốn nói lý thuyết y học gì, không ngờ lại nói ra lời hạ lưu như vậy! Cổ Mộng Tiên tức đỏ cả hai mắt. Cái gì thông với chả không thông! Nhãn thần y nhìn mình căn bản là sắc dục hạ lưu, chỉ cần y đụng tới một cọng lông trên người cũng đã thấy buồn nôn khó tả rồi!
“Ngươi vô sỉ, cút ngay!”
Cổ Mộng Tiên quay ra giận dữ rống lên với y, nam nhân cũng cũng rất không biết thẹn, còn cười hì hì không ngừng, nói hắn nổi giận mặt có thêm huyết sắc đẹp hơn, nếu ở trên giường cũng giương nanh múa vuốt như vậy, nhất định là một cực phẩm, những lời này hắn nghe mà tức chết.
Trong lúc dây dưa, Cổ Mộng Tiên hung hăng cho y hai cái bạt tai, sau đó liền thấy y bị mấy nữ nhân quần áo xộc xệch kia vây quanh, vội vã xoa xoa mặt cho y, Cổ Mộng Tiên kéo Bạch Như Sương quay đầu bỏ đi.
“Mộng Tiên, đừng nhọc thân, loại tiểu nhân vô sỉ như thế không cần nhớ trong lòng.” Bạch Như Sương nét mặt tươi cười như hoa, nói chuyện vẫn một vẻ ung dung tự tại, còn khuyên hắn bảo trọng thân thể.
“Như Sương ca ca, không ngờ tại thế đạo thanh minh thế này, còn có loại nam nhân ghê tởm như vậy. Người nọ tướng mạo cũng không tệ, không ngờ nhân phẩm lại hạ lưu vô sỉ! Thật không biết phụ mẫu hắn giáo dưỡng hắn thế nào!” Nam nhân kia vẻ ngoài quả thực cũng tuấn lãng, nhưng phẩm cách đúng là quá tệ hại.
“Danh tiếng của Cảnh Dịch Âm đó ta cũng đã sớm nghe qua, hắn gần đây mới chuyển đến thành trấn ở chân núi dưới sơn trang của chúng ta, phong lưu khắp nơi, đạp mòn cửa các kỹ viện, chẳng kỵ ăn mặn, còn đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ỷ vào mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì cho bản thân là rất giỏi, đúng không, Tiểu Tứ?”
Tiểu Tứ câm như hến, không dám nhiều lời, nhưng dưới ánh mắt hàn lãnh của Bạch Như Sương, hắn không dám không trả lời, một hồi sau mới đáp lại
“Ta làm việc trong sơn trang, không… không nghe kỹ mấy tin đồn kiểu này cho lắm.”
Bạch Như Sương vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt thì trở nên lạnh lẽo, giống như băng tiễn bắn về phía Tiểu Tứ.
“Vậy sao? Phó dịch các ngươi không phải là tin tức nhanh nhạy nhất à? Sao một người nhân phẩm kém như thế lại chưa từng nghe qua? Như là đang nói ta tung tin kiếm chuyện, bịa đặt nói dối không bằng.”
Thấy ngữ khí của y càng lúc càng nặng nề, Cổ Mộng Tiên vội chen ngang
“Như Sương ca ca là người tốt như vậy, sao có thể bịa chuyện? Mà nhìn nam nhân họ Cảnh kia dáng vẻ cũng hạ lưu, Như Sương ca ca nói đúng đến tám chín phần mười rồi, dính phải hắn, đúng là đen đủi tám đời! May mà hắn không định chạm vào Như Sương ca ca, chỉ đụng vào y sam của đệ, nếu hắn mà dám chạm Như Sương ca ca, đệ nhất định sẽ liều mạng với hắn.” Tim Cổ Mộng Tiên đập loạn lên, chỉ cần thấy nam nhân kia từ xa xa, thì lại bắt đầu đập dữ dội. Hắn tận lực áp chế tâm tình quái dị đó, tâm hướng về Bạch Như Sương, nói tốt cho Bạch Như Sương.
“Mộng Tiên ngoan, tâm ý muốn bảo vệ ca ca của đệ, thực sự làm ca ca cảm động.” Bạch Như Sương nói xong, còn thêm mấy câu “Tiểu Tứ, ngươi điều tra tỉ mỉ nam nhân thối họ Cảnh tên Dịch Âm kia cho ta, hắn làm chuyện gì xấu, về kể từng chuyện từng chuyện cho ta và Mộng Tiên nghe. Người này ở ngay dưới sơn trang của chúng ta, gần như vậy, nhìn dáng vẻ háo sắc đó của hắn, chúng ta phải có phòng bị.”
Tiểu Tứ khúm núm vâng dạ. Bạch Như Sương đuổi hắn đi, rồi đưa Cổ Mộng Tiên về xe, trở lại sơn trang. Dọc theo đường đi Cổ Mộng Tiên liên tục thóa mạ Cảnh Dịch Âm, vừa rồi đi chơi vui vẻ tất cả đều bị nam nhân hạ lưu kia phá hỏng.
Tiểu Tứ trở lại chỗ ngắm hoa, Cảnh Dịch Âm đã chờ ở đó. Y phất phất tay, để nữ tử bên cạnh lui hết ra, rồi mới đi về phía trước.
“Thân thể Mộng Tiên đã khỏe tới mức có thể xuống núi rồi sao?” Y lo lắng hỏi. Nhìn mặt Mộng Tiên vẫn còn tái nhợt như vậy cơ mà!
Tiểu Tứ gật đầu nói
“Đúng, chủ tử nói điều dưỡng thêm nửa năm nữa, hẳn là có thể khôi phục sức khỏe trước đây.”
Thân thể Cảnh Dịch Âm run lên. Nửa năm qua, y chưa từng được nhìn thấy Mộng Tiên lấy một cái, đến việc hắn sống hay chết toàn bộ đều bằng một câu nói của Bạch Như Sương. Tới hôm trước, Bạch Như Sương mới sai Tiểu Tứ tới nói với y, hôm nay sẽ đưa Mộng Tiên xuống núi, để y tận mắt thấy Mộng Tiên đã an khang.
“Chủ tử đã nói rồi, cho ngươi thấy Cổ công tử còn sống xong, muốn ngươi không được phép tiếp cận hắn nữa, bằng không sẽ giết Cổ công tử.”
Cảnh Dịch Âm nửa năm trước chấp nhận điều kiện của Bạch Như Sương, muốn y rời khỏi Cổ Mộng Tiên, xem như không quen biết hắn, còn muốn y ngày hôm nay diễn vở kịch vừa rồi, để Cổ Mộng Tiên thấy y chỉ có chán ghét, rất chán ghét.
Cổ Mộng Tiên còn sống, thế nhưng y thì nhận được hậu quả thống khổ nhất, đó chính là Cổ Mộng Tiên không nhận ra y nữa; dù là hôm nay đã gặp y, cũng sẽ cho rằng y là cái thứ cặn bã hạ lưu vô sỉ.
Mộng Tiên sẽ không yêu y, lại càng không thèm liếc nhìn y lần nữa, mỗi khi y đi qua bên cạnh, Cổ Mộng Tiên sẽ chỉ không ngừng chán ghét xem thường y.
Đây là điều kiện tàn khốc vô tình của Bạch Như Sướng, còn y cũng sẽ phải sống một cuộc sống còn thống khổ hơn cả nếu Cổ Mộng Tiên chết.
“Ngươi rời khỏi đây đi, Cảnh công tử.” Tiểu Tứ khuyên.
“Không không không, ta sao có thể đi được! Mộng Tiên ở đây, dù là hắn không thích ta, chán ghét ta, nhưng ta vẫn còn có thể nhìn thấy hắn.”
Nửa năm qua tâm thần y bị dày vò, ngày hôm nay mới được thấy hắn mạnh khỏe, đau đớn trong lòng cũng bớt hơn, dù là không thể ôm hắn vào lòng, cũng có thể chăm chú nhìn hắn. Lúc hắn đẩy y ra, y còn ngửi thấy mùi hương mê say từ y phục truyền tới làm y hoài niệm
“Vậy xin hãy bảo trọng, tâm tư của chủ tử rất khó dò.”
‘Tình tối thương nhân’, bốn chữ đó Tiểu Tứ phi thường lý giải, Cảnh công tử là như thế này, chủ tử cũng là như thế này. Hắn khom người xong liền rời đi, để lại Cảnh Dịch Âm đứng nhìn cánh hoa rơi.
(Tình ái tổn thương người nhất)
Hàng năm cùng Mộng Tiên ngắm hoa, y luôn không nề hà gì mà kể ra lai lịch của hoa, nói đến mức mà Mộng Tiên bật cười bảo đã thuộc nằm lòng rồi.
Năm nay hoa đào vẫn cười nghênh đón mùa xuân, nhưng người thì đã không còn ở bên cạnh nữa.