CHƯƠNG 9
Cổ Mộng Tiên ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hắn còn nhớ rõ Cảnh Dịch Âm lau nước mắt cho hắn, Bạch Như Sương vào phòng, sau đó thì sao nhỉ? Hắn chẳng nhớ gì cả.
Hắn hỏi Tiểu Tứ, Tiểu Tứ chỉ nói rằng hắn nằm mơ, không nói thêm gì.
“Ta không nằm mơ! Ta nhớ rõ Như Sương ca ca ném ngươi văng ra ngoài…”
Tiểu Tứ cười khổ, tránh nói vào vấn đề chính
“Nếu ta bị ngã văng ra ngoài, hẳn là phải thụ thương, ngươi xem, trên người ta thương gì cũng không có, vậy nên là ngươi nằm mơ đó thôi.”
May mà hài tử kia đã xoa bóp giúp hắn một chút, ứ huyết do thụ thương cũng đã biến mất, nếu không thật sự sẽ bị Cổ Mộng Tiên nhìn ra kẽ hở.
“Vậy sao? Thật sự là nằm mơ sao?” Tiểu Tứ nói như vậy, Cổ Mộng Tiên lại thấy không dám khẳng định.
Ấn tượng như thật như giả khiến Cổ Mộng Tiên mãi không an tâm. Hắn khăng khăng phải xuống núi, tới Cảnh trạch xem.
Nhưng tới Cảnh trạch, bên trong không một bóng người, Cổ Mộng Tiên cho rằng Cảnh Dịch Âm lẫn Cúc Hồng đều ra ngoài, liền vào trong ngồi cả ngày, tới chạng vạng vẫn không có ai trở về.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, mấy ngày liền Cổ Mộng Tiên đều ghé thăm, nhưng Cảnh gia từ đầu tới cuối vẫn trống không vắng vẻ, ngay cả Tiền Lỵ cũng không thấy hình bóng. Hắn bắt đầu thấy nóng ruột, hỏi thăm hàng xóm chung quanh, hàng xóm cũng nói mấy ngày nay chưa từng thấy qua có người ra vào hộ nhân gia đó.
Trong lúc hốt hoảng, Cổ Mộng Tiên đợi mười ngày, rốt cuộc minh bạch Cảnh Dịch Âm sẽ không trở lại nữa. Hắn khóc quay về hỏi Tiểu Tứ cùng Bạch Như Sương nơi Cảnh Dịch Âm có khả năng tới —— trước đây lúc hắn còn chưa quen Cảnh Dịch Âm, bọn họ đều biết y là ai, vậy nên bọn họ nhất định biết nhà cũ của Cảnh Dịch Âm ở đâu.
Thế nhưng Tiểu Tứ lắc đầu nói rằng – hắn thực sự không biết; còn Bạch Như Sương thì lạnh mặt:
“Ta không quen hắn, sao biết được hắn đi đâu?”
Cổ Mộng Tiên thấy sốt ruột, suốt ngày xuống thành trần dưới chân núi tìm kiếm. Hắn không biết Tiền Lỵ là người ở đâu, cũng không biết Cảnh Dịch Âm là từ nơi nào tới. Cảnh Dịch Âm từng nói y không ở đâu cố định, thế nhưng đã đáp ứng với hắn sẽ ở đây, chẳng lẽ là Cảnh Dịch Âm nói dối?
Ngày nối tiếp nhau trôi qua, Cổ Mộng Tiên rốt cuộc tuyệt vọng, Cảnh Dịch Âm tựa như bỗng nhiên xuất hiện, lại bỗng nhiên tiêu thất, căn nhà kia vẫn ở đó trống trải, dần dần hoang tàn, thể hiện sự thực chủ nhân sẽ không quay lại.
Mất mát trầm trọng đè nén trong lòng khiến Cổ Mộng Tiên trở nên tiều tụy. Trong thời khắc đó Chung Hỉ Nhi lại tới Phiêu Tuyết sơn trang chơi.
Hai tháng qua, đôi bên không hề liên lạc, Chung Hỉ Nhi cũng biết lúc trước là mình sai, bị cha mẹ bắt ép tới bồi tội.
Thế nhưng lúc này Cổ Mộng Tiên cũng đã tiều tụy nhiễm bệnh rồi, dù là Bạch Như Sương y thuật cao minh, tâm bệnh của Cổ Mộng Tiên vẫn không thuốc nào chữa nổi. Hắn đến xuống giường cũng khó khăn, căn bản không cách nào thành thân được. Bạch Như Sương tiếp kiến Chung gia lưỡng lão cùng Hỉ Nhi, cũng dẫn họ lặng lẽ tới thăm Cổ Mộng Tiên đang ngủ say.
Ba người Chung gia thấy bệnh trạng của Cổ Mộng Tiên, trong lòng thầm nói vài tiếng. Chẳng lẽ Cổ Mộng Tiên bị ho lao? Sao từ một người khỏe mạnh, mới chưa được bao lâu, đã bỗng nhiên bệnh tới chỉ còn khung xương?
Trong lúc ngờ vực vô căn cứ, việc hôn nhân này liền bị hoãn lại, không bao lâu, Chung gia đưa đại lễ tới, nói muốn cho Cổ Mộng Tiên điều dưỡng thân thể, nhưng không hề đề cập tới Cổ Mộng Tiên là cô gia của Chung gia. Qua không bao lâu, Chung gia lại mời bà mối có phần giàu có danh vọng tới Phiêu Tuyết sơn trang, nước mắt nước mũi nói Chung Hỉ Nhi bị bệnh, cần xung hỉ, không chờ được Cổ Mộng Tiện khỏi bệnh, phải lập gia đình. Nói tới nói lui, nói chung là nếu Cổ Mộng Tiên thật lòng yêu Chung Hỉ Nhi, thì giơ cao đánh khẽ buông tha cho nàng, để nàng sớm ngày tìm được sinh cơ.
Loại lời đổi trắng thay đen này, cũng dám ba hoa ở Phiêu Tuyết sơn trang?
Bạch Như Sương giận dữ, cười lạnh nói
“Muốn xung hỉ sao? Vậy vừa đúng lúc, Mộng Tiên nhà ta cũng cần xung hỉ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thành thân luôn đi.”
Mấy câu đó làm Chung gia sợ đến nỗi không biết làm sao cho phải, chỉ đành vâng vâng dạ dạ. Cách hai ngày, Chung gia lại nhờ bà mối lên núi, nói hai tân nhân (cô dâu chú rể) mệnh bàn không hợp, phạm vào thiên sát, địa sát, mười hai can chi sát, bởi vậy mới cùng bị bệnh nặng trước khi thành thân.
Bà mối nói lắm thứ ‘sát’ tới kỳ lạ, ba hoa chích chòe, Bạch Như Sương tức giận đập bàn, bàn bị chấn nát. Bà mối nói bậy cũng sợ đến tái mặt.
Người người đều nói trang chủ Phiêu Tuyết sơn trang là một sát tinh từ trên trời giáng xuống, hôm nay vừa gặp quả nhiên âm lãnh vô tình. Tướng mạo kia diễm lệ khuynh quốc nhưng mang theo băng lãnh tuyệt tình, cũng đã làm cho tâm sinh kính sợ, càng đừng nói tới tuyệt đỉnh công phu một tay đập nát bàn, càng làm người ta sợ không dám gần. Bà mối đổ mồ hôi lạnh, xem ra đã mềm nhũn không đi nổi, vẫn tìm phương pháp khác.
Lúc này, Cổ Mộng Tiên gắng gượng đi ra cửa phòng, bệnh thể nhỏ bé yếu ớt, gần như đứt hơi nói
“Hôn sự này hãy thôi đi, thân thể ta đích thật là không khỏe nổi.”
Một câu đồng ý từ hôn khiến bà mối được giao trọng trách cảm tạ vô cùng rời đi. Cổ Mộng Tiên nói mấy câu đó xong, hơi thở mong manh lại ngất đi. Tiểu Tứ tiến lên đỡ được, liền đưa về phòng nghỉ ngơi. Tiểu Tứ cũng biết, với trạng thái như vậy, Cổ Mộng Tiên những ngày sắp tới không còn nhiều, thế nhưng e ngại tính tình thô bạo âm tàn của Bạch Như Sương, hắn cũng không dám nói thẳng. Hơn nữa Cảnh Dịch Âm tiêu thất không còn thấy tăm hơi, xác thực không biết hiện tại người đang ở phương nào.
Trên đời này không ai khuyên được Bạch Như Sương, xem ra dù là Cổ Mộng Tiên sắp chết, Bạch Như Sương ý chí sắt đá cũng tuyệt đối không cho phép Cảnh Dịch Âm lần thứ hai xuất hiện trước mặt Cổ Mộng Tiên.
Tiểu Tứ nóng ruột không thôi, không thể để Cổ Mộng Tiên như hoa như ngọc cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, thế nhưng nên khuyên bảo chủ tử thế nào, hắn lại vô kế khả thi, càng nghĩ lại chỉ càng không ngừng thở dài.
Ngay khi Tiểu Tứ đang phiền não như vậy, thì một ngày Bạch Như Sương biến mất khỏi Phiêu Tuyết sơn trang. Y không báo cho bất cứ ai là đi đâu, giường chiếu cũng chỉnh lý sạch sẽ. Không nói một tiếng liền rời trang, đây thực sự không giống cá tính có nề nếp của Bạch Như Sương, bởi vậy gây ra một trận phân loạn trong trang.
Ba ngày sau, Bạch Như Sương mới trở lại trang.
Trong ba ngày đó xảy ra chuyện gì, Tiểu Tứ không biết, Bạch Như Sương cũng ngậm miệng không đề cập tới, Tiểu Tứ chỉ cảm thấy, chủ tử vốn xinh đẹp vô song lại càng thêm xuất trần, da thịt của y như lộ ra quang mang, giống thiên tiên hạ phàm.
Bạch Như Sương về một lúc, liền đi thẳng tới phòng Cổ Mộng Tiên. Cổ Mộng Tiên giãy dụa muốn ngồi dậy, khuôn mặt hắn tiều tụy, hiện vẻ u sầu, nhìn thấy Bạch Như Sương thì nước mắt lưng tròng.
“Ngươi muốn gặp Cảnh Dịch Âm không?”
Nghe được một câu như thế từ chính miệng Bạch Như Sương khiến Tiểu Tứ kinh hãi.
Còn Cổ Mộng Tiên thì vừa nghe tới ba chữ ‘Cảnh Dịch Âm’, nước mắt càng không ngừng lặng lẽ chảy xuống. Hắn muốn gặp y, không biết vì sao rất muốn thấy y.
“Hắn đang ở Dương Châu, ngươi đi đi.”
Cho tới nay, Cổ Mộng Tiên cũng mơ hồ cảm nhận được Như Sương ca ca không thích mình tiếp cận Cảnh Dịch Âm, không ngờ lần này y lại đi thăm dò chỗ Cảnh Dịch Âm định cư, bảo hắn tới đó.
Tiểu Tứ cũng mục trừng khẩu ngốc vì tình huống xoay đổi đột ngột. Ba ngày nay rốt cuộc chủ tử đã xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên lại đổi tính?
“Như Sương ca ca…” Cổ Mộng Tiên cảm động đến cực điểm.
“Ta cũng không phải Như Sương ca ca của ngươi, tất cả đều chỉ là một âm mưu, Tiểu Tứ theo ngươi đi, sẽ nói rõ rất cả.” Bạch Như Sương nói xong, đi ra cửa phòng.
Hài tử tự xưng là Phó Tây Lâu cả người bẩn hề hề đang ngồi trước cửa phòng Cổ Mộng Tiên. Không biết nó đi đâu chơi một vòng, lại khiến cả người bẩn thỉu, tay lại còn nghịch đất.
Nó nhìn Tiểu Tứ, khóe miệng mỉm cười hồng nhuận như tinh huyết. Vừa thấy Bạch Như Sương ra cửa, nó cũng lập tức đứng lên, bàn tay hướng về phía Bạch Như Sương, như thể đang chờ đợi y. Bạch Như Sương bị nó nắm lấy tay phải, lại không hề chống cự!
Tiểu Tứ kinh ngạc không hiểu. Cá tính chủ tử cực thích sạch sẽ, lại khó có thể cùng người khác da thịt thân cận, sao có thể nắm tay một hài tử đầy tay là đất? Y cũng chẳng phải là người thích hài tử a! Huống chi hài tử này còn tự xưng là Phó Tây Lâu, chủ tử đối với Phó Tây Lâu đầy ngập hận, khắc sâu tới mức chỉ nghe tên là đã nổi trận lôi đình, như vậy lúc này là xảy ra chuyện gì đây?
“Đi, đưa Cổ Mộng Tiên đi mau!” Bạch Như Sương bị hài tử nọ nắm tay, chóng mặt một trận, hai chân mềm nhũn suýt ngã quỵ, nhưng là được hài tử kia đỡ, mới không quỳ xuống đất.
Tay của hài tử kia vô lễ xoa loạn trên cổ Bạch Như Sương, nhãn thần nhìn Tiểu Tứ một trận tiếu ý loạn chuyển, nhưng khiến toàn thân Tiểu Tứ nổi da gà. Lúc này hắn mới hiểu được, Bạch Như Sương bị hài tử này khống chế hành động!
Nhãn thần của hài tử không giống một hài tử mười tuổi, cũng không giống một thanh niên nam tử, ngược lại quái dị âm lãnh như một ma đầu giết người không chớp mắt.
Hài tử đứng thẳng người dậy, Tiểu Tứ bỗng nhiên phát giác, không biết vì sao nó lại cao lên? Nó vốn không đứng tới ngực chủ tử, hiện tại hầu như có thể đụng vào đầu vai chủ tử, diện mạo cũng trở nên tuấn tú thần kỳ, giống như trong một đêm lớn liền mấy tuổi, đây là công phu tà môn gì, trước đây chưa từng gặp qua?
Với khả năng của Bạch Như Sương còn bị khống chế, có thể thấy công phu của hài tử này thâm sâu khó dò, vậy nên Bạch Như Sương mới muốn hắn với Cổ Mộng Tiên mau rời đi!
Hài tử này đối với Tiểu Tứ lơ đễnh, tự mình đưa Bạch Như Sương đi. Toàn thân Tiểu Tứ run lên, đến đi cũng không đi thẳng nổi, cấp tốc mở cửa phòng, thu thập lung tung vài thứ, vừa lôi vừa bế Cổ Mộng Tiên xuống giường. Cổ Mộng Tiên vô lực hành tẩu, Tiểu Tứ liền cõng hắn rời khỏi sơn trang.
Cổ Mộng Tiên không biết gì, liên tục hỏi Tiểu Tứ, Như Sương ca ca đâu? Tiểu Tứ chảy nước mắt, không nói lời nào, chỉ liên tục chạy đi cả ngày lẫn đêm.
Qua mấy ngày, bọn họ rốt cuộc tới Dương Châu, thế nhưng Dương Châu to lớn, căn bản không biết tìm người bằng cách nào, mà Cổ Mộng Tiên lại chưa khỏi bệnh, vội vội vàng vàng nam hạ, một đường bôn ba, khiến thân thể Cổ Mộng Tiên càng thêm suy yếu. Tiểu Tứ thuê một khách ***, để Cổ Mộng Tiên nghỉ ngơi.
Thế nhưng Cảnh Dịch Âm vẫn bặt vô âm tín, khiến Cổ Mộng Tiên nặng nề tâm sự, bệnh tình không hề khởi sắc.
Một hôm sau khi tìm hiểu tin tức không có kết quả, Tiểu Tứ phiền não đi về khách ***, nhưng tại khu phố gần thanh lâu, gặp phải Cảnh Dịch Âm! Tiểu Tứ túm lấy y, nước mắt nước mũi đồng thời tuôn trào.
“Cảnh công tử! Còn không tìm được ngươi, Mộng Tiên thiếu gia sẽ chết…”
Ở Dương Châu gặp phải Tiểu Tứ, Cảnh Dịch Âm cũng thấy kỳ lạ. Ngày ấy y vì rời xa Cổ Mộng Tiên, một đường nam hạ, định đi càng xa càng tốt, cuối cùng đi tới Dương Châu, thế nhưng Tiền Lỵ càng lúc càng dây dưa, y không thể làm gì khác hơn là ở tại thanh lâu. Lường trước Tiền Lỵ là một cô nương không dám xông vào chỗ như thế này, quả nhiên Tiền Lỵ cũng không có cách nào, mà Dương Châu thanh lâu rất nhiều, Cảnh Dịch Âm hết một ngày lại đổi một nhà, khiến Tiền Lỵ hoàn toàn không tìm được hình bóng y.
“Không phải Mộng Tiên vẫn hảo hảo ở Phiêu Tuyết sơn trang sao?” Rõ ràng Cổ Mộng Tiên vẫn được Bạch Như Sương trông nom không phải sao?
“Mộng Tiên thiếu gia nhớ nhung thành bệnh…” Đến đó, Tiểu Tứ cũng không che giấu nữa, hắn khóc nói ra nguyên do “Mà chủ tử của nhà chúng ta bị Phó Tây Lâu khống chế, trong lòng người vẫn mang nặng chuyện của Mộng Tiên thiếu gia và ngươi, bảo ta hộ tống hắn tới… Dù sao Mộng Tiên thiếu gia một câu một tiếng ‘Như Sương ca ca’, chủ tử tuy rằng nhìn như vô tình, trong lòng luôn coi hắn là đệ đệ, không đành lòng nhìn hắn ở Phiêu Tuyết sơn trang gặp chuyện không may…”
“Bạch Như Sương xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Tứ lắc đầu, hắn xác thực cũng không rõ trên người Bạch Như Sương xảy ra chuyện gì, chỉ biết là y nhất định bị Phó Tây Lâu giam cầm, nhưng mà hiện tại những chuyện này tạm thời không nhắc tới, quan trọng là chuyện của Cổ Mộng Tiên.
“Nhanh, ta đưa ngươi đi xem Mộng Tiên thiếu gia.”
Cảnh Dịch Âm bị Tiểu Tứ lôi đi, vội vã như kiến bò trên chảo nóng. Vừa vào phòng trong khách ***, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cổ Mộng Tiên liền thấy đau lòng, mà Cổ Mộng Tiên vừa thấy y, liền bật khóc nắm lấy tay y, không chịu thả y đi nữa. Cảnh Dịch Âm thấy hắn ốm yếu thành như vậy, trong lòng khổ sở, đối hắn lại càng mọi cách trìu mến.
“Tiểu Tứ nói hết với ta rồi, hắn nói trước đây chúng ta quen nhau, ngươi vì ta đi cầu Như Sương ca ca chữa bệnh cho ta, ta… rốt cuộc ta là gì của ngươi, để ngươi đối tốt với ta như vậy…”
Cổ Mộng Tiên thấy Cảnh Dịch Âm, cực khổ mấy ngày nay, tất cả đều hóa thành khói nhẹ trước sự trìu mến của y.
Nhưng nghi vấn này, từ sau khi Tiểu Tứ nói một cách gián đoạn trên đường đi, hắn vẫn canh cánh trong lòng. Vì sao mình lại nhớ nhung y da diết như vậy? Vì sao Cảnh Dịch Âm vô tình vô ý bỏ đi, hắn gần như là đứt từng khúc ruột? Rồi vì sao y cùng Tiền Lỵ cười đùa thoải mái, sẽ làm tim hắn đau đớn?
Cổ Mộng Tiên không hiểu vì sao tình cảm của mình lại bị chấn động, lại biết mình không thể chịu đựng nổi xa cách Cảnh Dịch Âm, thứ tình cảm vừa sâu vừa đậm này là gì? Hai người bọn họ thực sự chỉ là bằng hữu đơn thuần thôi sao?
Nếu như chỉ là bằng hữu, vì sao Cảnh Dịch Âm không chỉ hao hết tâm lực cõng hắn lên núi, liều lĩnh vì hắn quỳ xuống cầu xin Bạch Như Sương, thậm chí còn thuận theo yêu cầu vô lý của Bạch Như Sương, từ đó về sau trở thành không quen không biết hắn?
Nếu như cũng không phải bằng hữu, vậy giữa bọn họ là quan hệ gì, khiến hắn yêu say đắm nhãn thần ôn nhu cùng với cử chỉ yêu chiều mình của Cảnh Dịch Âm như vậy?
Cảnh Dịch Âm ngẩn ra, y ngồi ở bên giường, vẫn đang không dám xác định ý đồ của Bạch Như Sương khi sai Tiểu Tứ đưa Cổ Mộng Tiên đến tìm y. Rốt cuộc Bạch Như Sương là tàn nhẫn muốn tổn thương y, hay là khoan hồng độ lượng để cho bọn họ nối lại duyên xưa? Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm?
“Bạch Như Sương nói gì với ngươi?”
Cổ Mộng Tiên lắc đầu nói
“Huynh ấy chưa từng nói gì cả, chỉ nói ngươi đang ở Dương Châu, bảo Tiểu Tứ đưa ta tới tìm ngươi.”
Cảnh Dịch Âm nhíu mày nói nhỏ
“Ngươi tới Dương Châu tìm ta, vậy nương tử của ngươi đâu?”
Khúc mắc đó vẫn ở trong lòng y, đã qua thời gian cuối năm lúc đón dâu từ lâu, tính ra thì, Cổ Mộng Tiên nên hoan hoan hỉ hỉ mà thành thân rồi. Cảnh Dịch Âm đau khổ nói ra lời này, trong lòng nhưng đang suy xét rốt cuộc nên nói thật về quan hệ giữa bọn họ, hay là khéo léo bịa ra một lời nói dối. Mộng Tiên nếu đã thành thân, một khi biết được trước đây hắn từng cùng một nam tử khác phu phụ tương xứng, nói không chừng sẽ thấy ghê tởm khó hiểu.
Cổ Mộng Tiên không biết tâm sự của y, thành thật nói
“Chúng ta đã hủy bỏ hôn ước rồi. Sau khi ngươi không từ mà biệt, ta liền bệnh không dậy nổi, trong lòng thấy loạn vô cùng, càng ngày càng suy yếu, vậy nên…”
Vừa nghe thấy Cổ Mộng Tiên không thành thân, tâm tình Cảnh Dịch Âm thoáng chốc sáng sủa lên rất nhiều, không có kẻ thứ ba, hai người vẫn là độc thân, dù sao tình huống cũng đơn giản hơn một chút.
Thế nhưng quan hệ của hắn với Mộng Tiên nên nói tỉ mỉ thế nào, hắn lại không nắm chắc được. Cảnh Dịch Âm liếc sang Tiểu Tứ, Tiểu Tứ tiếp thu, liền ngồi xuống bên cạnh Cổ Mộng Tiên, thay Cảnh Dịch Âm nói ra tất cả mọi chuyện —— việc này do người bàng quan nói ra, tương đối có sức thuyết phục.
“Mộng Tiên thiếu gia, một năm rưỡi trước, ngươi trúng phải độc dơi kỳ quái, là Cảnh công tử cõng ngươi tới cầu thầy trị bệnh. Ngươi khi đó không khác gì đã chết, Cảnh công tử là người đồng túc cộng tê (cùng…ngủ) với ngươi giống như phu thê, hắn coi ngươi như thê tử mà yêu ngươi, thương ngươi, liều mạng cứu ngươi, bởi vậy, chủ tử mới hạ lệnh bắt Cảnh công tử rời xa ngươi, trở thành cái giá đánh đổi với việc chữa cho ngươi.”
Cổ Mộng Tiên nhất thời sửng sốt, Tiểu Tứ nói tiếp “Trong thời gian qua ngươi có hai lần phát tác âm độc, âm độc kia là *** độc, phải có nam tử cùng ngươi mập hợp mới có thể giảm bớt. Vừa vặn lúc đó Cảnh công tử ở bên cạnh ngươi, sau đó đưa ngươi trở về sơn trang, nhưng ngươi tỉnh lại xong, không hề nhớ gì…”
“Ta… ta cùng nam tử mập hợp?” Cổ Mộng Tiên vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn hướng ánh mắt về phía Cảnh Dịch Âm, Cảnh Dịch Âm cầm tay hắn, kể lại chân tướng về việc lúc trước hai người quen nhau, yêu nhau thế nào.
“Mộng Tiên, ngươi nguyên quán Giang Tô, là một thư hương thế gia (nhà nho), cha mẹ đồng thời qua đời vì bệnh năm ngươi mười sáu tuổi, sau khi song thân mất, ngươi rời khỏi cố hương, muốn đạp biến thần châu (đi khắp Trung Quốc). Mà ta từ nhỏ tập võ, gia cảnh coi như dư dả, mẫu thân mất lúc còn rất nhỏ, cha ruột đã đi theo mẫu thân năm ta hai mươi. Ta tự phụ võ nghệ không tệ, cùng nhau du lịch khắp nơi. Chúng ta kết làm hảo hữu ở chợ gạo Hồ Nam, ta thấy ngươi kiều nhược thiên chân (yếu đuối ngây thơ), không hiểu thế sự, trong đầu nảy lên ý niệm muốn bảo hộ ngươi. Lúc đầu chúng ta xưng nhau huynh đệ, nhưng trong lúc bất tri bất giác tình cảm càng ngày càng phát triển… Về sau phu thê thương xứng, đồng hành đồng hoan.”
Cổ Mộng Tiên vẻ mặt khiếp sợ, dù nghĩ thế nào, hắn cũng không ngờ mình lại có quan hệ như vậy với nam tử… Thế nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ ràng, sự quan tâm của mình đối với Cảnh Dịch Âm đích xác không tầm thường. Hơn nữa, Cảnh Dịch Âm kể lại thân thế của hắn, không sai chút nào. Lúc hắn còn ở Phiêu Tuyết sơn trang, ngay cả Bạch Như Sương cũng chưa từng thuật lại lai lịch của hắn, người này nếu không phải rất thân quen, sao lại biết thân thế của hắn?
Mặc dù vậy, trong lúc nhất thời muốn hắn thừa nhận hắn có quan hệ như thế với nam tử, hắn không có cách nào, cũng không thể.
“Tuy biết ta cùng Dịch Âm ca nhất định có quan hệ gì đó, thế nhưng… Thế nhưng ta cho rằng cùng lắm là huynh đệ kết nghĩa mà thôi, sao có thể… Ta sao có thể cùng nam tử…”
Cảnh Dịch Âm không ngờ Cổ Mộng Tiên lại bài xích quá khứ của bọn họ như vậy. Trên mặt Cổ Mộng Tiên đầy vẻ do dự, tựa hồ rất khó tin nổi vào mối quan hệ giữa mình và Cảnh Dịch Âm. Tiểu Tứ im thin thít, còn trên mặt Cảnh Dịch Âm như bị giáng một đòn nghiêm trọng, lộ ra biểu tình vặn vẹo thống khổ.
Cảnh Dịch Âm vốn tưởng rằng, không có Bạch Như Sương cản trở là hai người có thể cùng một chỗ, lại không nghĩ rằng Cổ Mộng Tiên không nhớ rõ quá khứ, đương nhiên cũng không nhớ rõ lúc đó ngọt ngào ra sao, hai người tình cảm sâu đậm thế nào, mà long dương chi phích, vào lúc này cũng không được chấp nhận trong tư tưởng của hắn.
“Mộng Tiên thiếu gia, là thật đó, ngươi cùng Cảnh công tử…”
“Tiểu Tứ, đây là gạt ta, đúng không? Ta dù thế nào cũng không có khả năng cùng nam nhân… cùng nam nhân làm ra chuyện như thế!”
Tiểu Tứ nói không được nữa, Cảnh Dịch Âm vẻ mặt tuyệt vọng, còn Cổ Mộng Tiên thì kiên quyết không nhìn về phía Cảnh Dịch Âm, chỉ là hai tay nắm chặt thành quyền, nội tâm kích động không ngớt.
“…Ta hộ tống các ngươi quay về Phiêu Tuyết sơn trang.”
Cảnh Dịch Âm đứng dậy, không nói thêm gì. Tiểu Tứ chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn y chăm chú.
Trên đường về nhà, Cổ Mộng Tiên không liếc mắt tới Cảnh Dịch Âm lần nào, trong lúc đi lại luôn duy trì cự ly với Cảnh Dịch Âm —— chỉ có thể cách xa, không thể tới gần, đến lúc ăn cũng không ngồi cùng nơi.
“Cảnh công tử, là ta có lỗi với ngươi…” Tiểu Tứ lượn đi lượn lại luôn chỉ có một câu như thế. Nếu không phải năm xưa hắn chõ mũi vào chuyện của người khác bảo Cảnh Dịch Âm giả danh nghĩa Phó Tây Lâu để xin chữa bệnh, Bạch Như Sương sẽ không cứu Cổ Mộng Tiên, tự nhiên cũng sẽ không có tất cả những điều làm người ta tan nát cõi lòng như hôm nay.
“Ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Dù sao Mộng Tiên vẫn còn sống trên đời, chỉ là không giống như ta từng biết mà thôi.” Cảnh Dịch Âm nói tới bình thản, nhưng phần bình thản đó bao hàm cả trái tim tan nát.
Nhưng mà lữ đồ quay về cũng không yên ả, bọn họ mới đi vài ngày, nhóm ba người đã bị một số đông nhân mã Tiền Lỵ mang tới chặn lối đi.
“Cảnh Dịch Âm, rốt cuộc để ta tìm được ngươi!” Tiền Lỵ đứng trước Cảnh Dịch Âm nũng nịu hờn mát.
Từ lúc Cảnh Dịch Âm vào Dương Châu, vẫn chuyển hết từ thanh lâu này sang thanh lâu khác, nàng là một nữ nhi nhà lành không thể xông vào, vì thế mất đi tung tích của Cảnh Dịch Âm. Tiền Lỵ dùng hết sức chín trâu hai hổ mới hỏi thăm ra y ở nơi nào, biết y mang theo bọn Tiểu Tứ lên phương Bắc.
“Tiền tiểu thư, ta hộ tống bằng hữu quay về trang xong, sẽ có lời ăn nói với ngươi.”
Một câu ‘ăn nói’ hời hợt ba phải, nhưng khiến tâm tình Tiền Lỵ tốt hẳn lên. Giọng nàng mềm mỏng đi không ít, tự cho lời bóng gió của Cảnh Dịch Âm là tin vui.
“Thật vậy chăng?”
“Ân.”
Vì vậy Tiền Lỵ điều nhân mã đi, miễn cưỡng nhập vào đoàn người họ, mỹ kỳ danh là muốn hộ tống bằng hữu của Cảnh Dịch Âm, thế nhưng trong mắt nàng căn bản chẳng có sự tồn tại của Cổ Mộng Tiên và Tiểu Tứ, suốt ngày chỉ lo quấn quít lấy Cảnh Dịch Âm, nói chuyện trời đất, đối với hai người kia, Tiền Lỵ đến một cái liếc mắt cũng lười bố thí, càng đừng nói tới mở miệng trò chuyện.
“Mộng Tiên thiếu gia, uống nước đi, môi ngươi nứt nẻ hết rồi.”
Tiểu Tứ chuyển túi nước sang, túi nước đó vừa mới để Cảnh Dịch Âm uống qua, Cổ Mộng Tiên lắc đầu không chịu uống. Cảnh Dịch Âm lấy khăn ra, lau sạch sẽ miệng túi, rồi lại đưa cho Cổ Mộng Tiên, bình tĩnh nói
“Đi đường mệt mỏi, ngươi uống nhiều một chút.”
Cổ Mộng Tiên rốt cuộc cầm lấy túi nước, khẽ hớp một ngụm thanh thủy.
Tiền Lỵ nhìn Cổ Mộng Tiên, cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Cảnh Dịch Âm đối với Cổ Mộng Tiên luôn ăn nói nhũn nhặn, ôn nhu săn sóc, thỏ nhi gia đó thì lại cao cao tại thượng xa cách. Nàng không chút nghĩ ngợi, kiêu căng chỉ vào Cổ Mộng Tiên phỉ nhổ
“Nếu ngại miệng Cảnh Dịch Âm bẩn, vậy đừng uống, cũng đừng lãng phí nước.”
Từ đầu Cổ Mộng Tiên đối với chuyện hai người cưỡi ngựa đi chơi còn có chút vướng mắc, căn bản không muốn để ý tới Tiền Lỵ. Thái độ không coi ai ra gì làm cho Tiền Lỵ, người luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, tức giận không chịu nổi, vung mã tiên lên đánh tới.
“Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?!”
Mã tiên nàng vung tới bị Cảnh Dịch Âm bắt được, Tiền Lỵ càng thêm khó chịu, không biết lấy được gì ra từ trong túi, ném về phía Cổ Mộng Tiên.
Tiểu Tứ kinh hãi kêu lên một tiếng, Cảnh Dịch Âm phi thân sang che trước người Cổ Mộng Tiên, một trận âm thanh ‘xuy xuy’, trên cánh tay Cảnh Dịch Âm lập tức chảy máu. Phàm là nơi nào bị Tiền Lỵ vẩy độc tới, từ da tới thịt tất cả đều hóa thành huyết thủy, lộ cả xương.
Cổ Mộng Tiên kinh hãi tới độ vẻ mặt cũng thay đổi, Tiền Lỵ là cố ý ném về phía mặt hắn, nếu không phải Cảnh Dịch Âm chắn phía trước, chỉ sợ mặt hắn đã bị hủy toàn bộ.
Cảnh Dịch Âm đứng lên, cho dù trên tay còn chảy máu cũng không quan tâm, y thần sắc hàn lệ tranh nanh, hiển nhiên là giận cực kỳ, hơn nữa không gì kiềm nổi.
“Ngươi vì sao làm như vậy? Lẽ nào ngươi không biết như vậy sẽ làm Mộng Tiên bị thương sao! Hay là… ngươi cố ý?!” Cảnh Dịch Âm ngữ khí âm lãnh, một tay túm lấy kéo Tiền Lỵ khỏi ngựa, ném nàng xuống đất, giống như một túi gạo, còn bới hết tất cả bình xanh chứa độc dịch trong hành lý nàng ra, đạp nát dưới lòng bàn chân.
Tiền Lỵ chưa từng thấy y giận như vậy, trong khoảng thời gian ngắn mục trừng khẩu ngốc, nhưng lại lập tức hồi phục bản tính kiêu căng, tùy hứng nói
“Ta muốn làm thì liền làm, không có lý do gì cả! Ta chính là không vừa mắt thỏ nhi gia kia, ai bảo hắn thường nhân lúc ngươi không chú ý thì ở sau lưng lén nhìn ngươi, cái cặp mắt gian tà kia khiến ta thấy liền giận!”
Cảnh Dịch Âm nghe vậy chấn động, còn Cổ Mộng Tiên thì lập tức xấu hổ quay đầu đi.
Cảnh Dịch Âm kéo Tiền Lỵ qua, không biết nói gì vào bên tai Tiền Lỵ, đôi mắt xinh đẹp của Tiền Lỵ trợn lớn, phẫn hận cho y một cái tát, căm giận trèo lên ngựa bỏ đi.
Tiểu Tứ lập tức kéo bố khăn xuống băng bó cho Cảnh Dịch Âm, Cảnh Dịch Âm nhịn đau, cau chặt mày. Tiểu Tứ nhẹ giọng nói
“Phải đi tìm đại phu khám xem.”
“Trước tiên dùng thuốc bột cầm máu đã.”
Cảnh Dịch Âm lấy thuốc bột từ trong túi ra, Cổ Mộng Tiên đón lấy, rắc lên trên vết thương cho y. Hai tay hắn run run, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, Cảnh Dịch Âm thấp giọng nói
“Chỉ là thoạt nhìn nghiêm trọng, kỳ thực cũng không quá đau đớn đâu.”
“Nhìn thấy cả xương, sao lại không đau được?”
Cổ Mộng Tiên rống lên, thanh âm lập tức nhỏ như muỗi kêu, nước mắt càng rơi nhiều
“Rõ ràng… rõ ràng ta hờ hững với ngươi, vì sao ngươi còn muốn đối tốt với ta? Cản cái này thay ta, khiến bản thân bị trọng thương như vậy!”
Cảnh Dịch Âm cười khổ nói
“Từ trước ta đã nói qua, ta không có cách nào không ôn nhu với ngươi, không có cách nào không thèm nhìn ngươi, càng không thể ngồi một bên nhìn ngươi thụ thương. Mất đi ngươi một lần đã đủ khiến ta thương tâm, lần kia nếu không phải ta ngu xuẩn như vậy, sao lại để ngươi thụ thương nguy hiểm tính mạng…”
“Ta không nhớ, ta cái gì cũng không nhớ, dù là trước đây chúng ta tốt đẹp thế nào, ta đều không hề nhớ…”
Cổ Mộng Tiên cũng bắt đầu xoắn xuýt lên. Hắn đã nhiều ngày thử hồi tưởng lại khoảng trống đó, nhưng cái gì cũng không có. Trong trí nhớ của hắn, hắn cùng với Cảnh Dịch Âm chỉ là mới quen, hồi ức mà hai người cùng sở hữu chỉ có thể ngược dòng tới giai đoạn hắn cho rằng Cảnh Dịch Âm là ác quỷ.
“Không sao đâu, Mộng Tiên, ngươi cứ làm những gì ngươi muốn.”
Bôi thuốc xong, Tiểu Tứ lại băng bó lần nữa cho Cảnh Dịch Âm. Cảnh Dịch Âm đứng lên, sắp xếp đâu vào đó, rồi tiếp tục đi.
Không biết lúc trước Cảnh Dịch Âm nói gì với Tiền Lỵ, Tiền Lỵ không hề đuổi theo nữa, cũng coi như chặt đứt mối nghiệt duyên này.
Bọn họ đi thẳng vào thành, tìm đại phu, xem vết thương trên tay. Một đêm kia, Cảnh Dịch Âm sốt cao không lui, trong độc nọ không biết còn có thành phần gì, nhiệt độ cứ hạ lại tăng, tăng lại hạ, lăn qua lăn lại vài ngày, y mới dần dần tỉnh lại.
Tỉnh lại thì, chỉ thấy Cổ Mộng Tiên một tay gối bên giường hắn, đang say sưa ngủ, đại khái là bởi vì mấy ngày liền cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, trên mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời. Một trận đau lòng lẫn với tư vị cảm động đồng thời dâng trào, bất luận là Mộng Tiên có nhớ y hay không, sự thiện lương cùng khả ái của hắn luôn không thay đổi.
Cảnh Dịch Âm khẽ vuốt sợi tóc đen nhánh của hắn, lưu vân mềm mại trong lòng bàn tay mỹ lệ như đóa hoa nở rộ. Cổ Mộng Tiên chớp chớp đôi mắt mơ màng tỉnh lại, Cảnh Dịch Âm nhẹ nhàng nói
“Ta khỏe hơn rồi, ngươi đi ngủ đi.”
“Ngươi không sốt nữa?” Cổ Mộng Tiên rướn người sang, xem xét nhiệt độ cơ thể y, may là ôn độ đã phục hồi bình thường.
Cảnh Dịch Âm quay đầu, trên mặt có chút chật vật, hắng giọng vài tiếng
“Ta nói ta khỏe hơn rồi, ngươi đi ngủ đi.”
“Không được, ngươi sốt cứ lúc tăng lúc giảm, không thể đoán được, ta vẫn phải ở lại đây…” Cổ Mộng Tiên còn đang lo lắng thương thế của y, y là vì hắn mà bị thương, sao hắn có thể mặc kệ được?
“Không cần ngươi ở lại. Nghe ta nói này, Mộng Tiên, về phòng ngươi ngủ đi, ta không muốn để bản thân suy nghĩ lung tung, ngươi ở gần như vậy, mùi thơm cơ thể ngươi, dáng người ngươi sẽ làm ta tâm viên ý mã ! (phân tâm). Ta chỉ là một bệnh nhân, cũng không phải là người chết…”
Cảnh Dịch Âm nói thẳng thắn như vậy, Cổ Mộng Tiên bỗng giật mình, đứng ngây tại chỗ, mặt cũng đỏ, chân tay luống cuống rời khỏi phòng, gọi Tiểu Tứ vào coi chừng.
Cổ Mộng Tiên ra khỏi phòng, nhưng đứng ngoài cửa ngốc sững một hồi lâu.
Hắn vẫn mặt đỏ tim đập như cũ, ngón tay có chút run run. Lúc trước nghe Tiểu Tứ thuật lại, hắn biết mình từng cùng Cảnh Dịch Âm làm chuyện phu thê, thế nhưng trong trí nhớ hắn lại thanh bạch vô cấu (trong sạch không vết bẩn), hoàn toàn chưa có kinh nghiệm cùng bất cứ ai giao hoan. Thế nhưng lúc này, đầu ngón tay phát nhiệt, giống như nhớ kỹ cảm giác được người nhiệt tình ôm ấp.
Cả người hắn nóng lên, hai gò má đỏ bừng. Dù là trong đầu hắn chẳng nhớ rõ cái gì, thế nhưng thân thể hắn hiển nhiên là nhớ, bởi vì vừa rồi Cảnh Dịch Âm nói thẳng thắn, lại khiến thân thể hắn run lên từ tận sâu bên trong, như bị dục hỏa mãnh liệt thiêu đốt…