“Thế anh đã chơi ô ăn quan chưa?”
“Chưa, mà trò đó thế nào?” Doãn Kỳ ngồi thẳng lưng chú tâm lắng nghe.
Ngọc Thuần thở dài bất lực, sao con người này cái gì cũng chưa từng chơi hết vậy, đúng là không có tuổi thơ mà. Cô tận tâm giải thích kỹ càng, đôi khi dừng lại hỏi Doãn Kỳ có hiểu không? Nếu anh bảo không, cô sẽ giải thích lại lần nữa.
“Còn có trò kẻo cưa lừa xẻ, trò đó vừa chơi vừa hát đồng dao, người nào bị đẩy khi hát hết bài đồng dao, sẽ bị trêu đùa là bú tí mẹ.”
“Thế lúc nhỏ cô chơi có bị trêu không?”
Ngọc Thuần cười khúc khích: “Lúc bé tôi toàn trêu người ta thôi.”
Nhắc đến ký ức tươi đẹp Ngọc Thuần chỉ có thể bật cười, tự hỏi vì sao ngày xưa mình ngốc thế? Vì sao thưở bé nghịch ngợm hơn ai hết? Tuổi thơ của cô dường như tràn ngập tiếng cười, hò reo cùng lũ trẻ cùng xóm, cũng dường như thiếu mất một góc hạnh phúc.
“Vậy múa rối nước thì sao, anh có xem chưa? Mấy ngày trước có lễ hội, ở đó có múa rối đấy.”
“Cũng chưa?”
“Anh không đi xem à? Tiếc thế?” Cô chau mày, đưa ra quyết định: “Sau khi lên được tôi đưa anh đi xem, cực hay nhé!”
Ngọc Thuần dựa lưng lên bức tường đất, phụng phịu như đứa trẻ.
“Không biết khi nào chúng ta mới thoát ra đây?”
Doãn Kỳ khoanh tay nhìn bầu trời trên cao, lòng mang nhiều cảm xúc ngổn ngang.
“Tại anh đấy!” Cô đánh vai Doãn Kỳ tức giận rống lên: “Ban đầu đi đường cũ thì đâu ngồi ở đây, tưởng mình là anh hùng chắc, làm việc nghĩa che giấu danh tính hả? Giờ sắp không còn mạng luôn rồi!”
“Cái này tôi nên nói mới đúng, là ai bảo muốn âm thầm ra về?”
Ngọc Thuần đẩy Doãn Kỳ cách xa mình, vì giận mà hai má đỏ lên: “Âm thầm ra về đâu phải đi con đường toàn bẫy săn thế này? Một tí có con heo nào lọt xuống thì tôi và anh đều đi đời.”
Không làm gì được anh, cô đành tự lảm nhảm một mình: “Bổn cô nương còn chưa có chồng, chưa một lần nếm trải mùi vị tình yêu, chưa từng nắm tay đàn ông...” Cô nhìn bàn tay mình, lòng đau như dao cắt.
Doãn Kỳ chen vào: “Từng nằm tay rồi.”
Ngọc Thuần lườm anh, cô quát: “Câm miệng! Là anh nắm tay tôi mà. Tôi cũng đâu xem anh là đàn ông.”
“Nè nói năng cẩn thận đấy.” Doãn Kỳ nghiêm giọng.
Trong lùm cỏ bên trên mặt đất phát ra tiếng “tuýt tuýt” của loài dế gọi bạn đời.
Ngọc Thuần bực dọc quay đi nơi khác, một mình than vãn: “Người ta là một cô gái mới lớn, chưa biết yêu ai, chưa hẹn hò với ai bao giờ, vậy mà phải ngồi ở đây nghe tiếng dế kêu.”
“Đã yêu rồi, chẳng phải cô mê tên Phong kia như điếu đổ sao?”
Tên đáng ghét này, tự dưng lôi chuyện cũ ra làm gì? Lần đó đâu phải là mình, sao lại bắt cô gánh trên vai danh từng yêu một người? Trái tim cô còn trinh nguyên lắm đấy.
“Bây giờ hết thích rồi, biết chưa?”
“Hết thích kiểu gì mà đi với nhau?”
Doãn Kỳ chẳng chịu thua mà bắt bẻ, biết anh muốn hơn thua với mình, Ngọc Thuần chẳng nể nang phản bác lại.
“Là anh ta tự tìm đến tôi chứ bộ, anh cứ làm như tôi đi tìm anh ta không bằng.”
Cô đứng lên muốn đi vòng quanh, chợt nhớ ra gì đó bèn ngồi xuống.
“Chuyện tôi thích ai thì anh quan tâm làm gì? Tôi có thích ai cũng không thích anh đâu.”
Không biết Doãn Kỳ có nhìn thấy hay không, Ngọc Thuần vẫn lè lưỡi trêu tức anh ta, cốt chỉ để mình vui vẻ. Doãn Kỳ không có động tĩnh gì, anh tập trung lắng nghe, đột nhiên kéo cô ngồi xuống, bàn tay bịt chặt miệng Ngọc Thuần, nói khẽ bên tai.
“Đừng lên tiếng, có người đang đi đến.” Doãn Kỳ đảo mắt nhìn quanh: “Hoặc là bước chân của heo rừng.”
Ngọc Thuần sợ khiếp vía, cô gật đầu lia lịa đảm bảo mình sẽ không phát ra bất cứ tiếng động nào. Cô nén tiếng thở dài vào trong, vuốt ngực tự trấn an bản thân, ban nãy còn tưởng Doãn Kỳ muốn giết người diệt khẩu, là cô nghĩ oan cho anh rồi.
Bên trên miệng hố dần phát sáng, nhiều ngọn đuốc kết hợp đốt cháy bóng tối, Huân Phong dẫn đầu tiến lên quan sát, khi thấy Ngọc Thuần bình an vô sự, nỗi lo lắng trong anh mới dần lắng xuống.
Doãn Kỳ leo lên trước Ngọc Thuần theo sau, anh đưa tay muốn kéo cô lên cùng lúc đó cánh tay Huân Phong giơ ra. Ngọc Thuần đứng giữa hai sự lựa chọn không biết chọn ai, cô lơ đãng liếc qua Ân Đình đứng phía sau, mặt đơ như khúc gỗ.
“Anh Đình mau kéo em lên!” Ngọc Thuần nghiến răng nghiến lợi nói.
“Dạ!” Ân Đình ngờ nghệch bị Chi Ái đẩy lên trước, chân tay lóng ngóng kéo Ngọc Thuần lên.
“Em không sao chứ, có bị thương chỗ nào không? Tay chân có làm sao không? Đưa đây anh xem?”
Huân Phong như muốn nắm tay Ngọc Thuần, cũng may Ngọc Thuần kịp tránh, cô cười gượng.
“Em không sao, chân tay lành lặn, anh không cần lo.”
Chi Ái móc khăn lau tay và mặt cho tiểu thư của mình.
“Em chờ mãi mà tiểu thư chẳng về làm em và Ân Đình lo sốt vó, xém chút nữa em đã gửi thư báo cho phu nhân rồi.”
“Chị có bị gì đâu, may mà có...”
Ngọc Thuần nhìn ra phía sau định gọi Doãn Kỳ mới phát hiện anh đã biến mất, cô hỏi Chi Ái.
“Doãn Kỳ đâu rồi, ban nãy còn thấy anh ta mà?”
“Em không biết.” Đúng là Chi Ái nhìn thấy Doãn Kỳ đứng phía sau, khi vừa chớp mắt anh ta đã biến mất, thoát ẩn thoát hiện như ma quỷ.
“Em không sao là tốt rồi, nói anh nghe sao em lại chạy đến đây?”
Huân Phong cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngọc Thuần. Cô lắc đầu chẳng muốn nói nhiều, Huân Phong cứ theo sau hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất, từ trong núi đến khi về nhà làm Ngọc Thuần phiền chết đi được.