Trong bữa cơm tối đơn giản chỉ có năm người, ông Trọng Bách hỏi Ngọc Thuần chuyện của Quyên Nhi, Ngọc Thuần vừa cầm lên chén canh lập tức bỏ xuống, cười giòn giã đáp lời.
“Cha muốn hỏi chuyện gì, công việc hay tình cảm?”
Ông Trọng Bách suy tư hồi lâu rồi đáp: “Cả hai.”
Biết ý cha quan tâm nhưng ngại hỏi thẳng, Ngọc Thuần cong môi cười, cô lén nhìn qua Kim Bội phía đối diện, dưới ánh mắt bình tĩnh khó giấu vẻ vui mừng.
“Đều rốt tốt ạ, tình cảm hai người phát triển khá nhanh, lần trước đi ăn, lần này cùng đi dạo, con còn nghe nói công tử Quân Sơn còn tặng cho em ấy ít đồ trang sức nhỏ.”
Cha gật đầu vừa ý, thế cũng tốt con gái vừa tìm được người tốt yêu thương, tương lai chắc chắn sẽ ấm êm hạnh phúc, riêng về nhà chồng tương lai là chỗ quen thân lâu năm, tình cảm hai nhà vốn rất tốt, lại cách kinh thành không quá xa, ông không cần lo lắng.
“Vậy là tốt rồi, cha đã bàn với ông Luận nếu không có gì thay đổi thì đợi sang năm có thể để hai đứa trẻ thành thân.”
Ngọc Thuần phấn khởi khi nghe tin vui, nhân lúc không khí vui vẻ, cô cả gan hỏi cha mình.
“Cha còn Kim Bội thì sao, cha đừng quên em ấy cũng đang chờ đó.”
Vừa dứt câu không khí trên bàn ăn biến đổi đột ngột, Ngọc Thuần thấy mẹ đang lắc đầu có ý gì đó e dè, riêng Kim Bội chỉ cúi đầu không nói lời nào. Trọng Huấn tằng hắng anh cười ha hả xóa tan bầu không khí quái dị.
“Nè ăn miếng thịt đi ngon lắm đó.”
Anh gắp miếng thịt lớn nhét vào miệng Ngọc Thuần, nghiến từng chữ qua kẽ răng bảo cô im miệng. Ngọc Thuần nào nghe lời, cô tiếp tục nói:
“Cha, Kim Bội cũng cần được chấp nhận, cha đừng mãi quan tâm chuyện tình cảm của Quyên Nhi mà quên Kim Bội chứ, sang năm Quyên Nhi thành thân thì khi nào đến lượt Kim Bội?”
Cô quay sang quát Trọng Huấn: “Anh đừng có nhét thịt vào miệng em nữa, em nghẹn chết bây giờ.”
“Cha, nếu cha cứ im lặng và phớt lờ mãi thế thì tội nghiệp Kim Bội lắm, em ấy cũng cần được cha công nhận mà. Bình Hiên vì nhà mình đã vất vả thế nào cha là người hiểu rõ nhất, cậu ấy là người thế nào chẳng lẽ cha không hiểu sao? Không lẽ cha muốn cho uyên ương xa cách nhau mãi sao?”
Cô nhìn Trọng Huấn, bực bội đánh anh bôm bốp: “Anh đừng cản em. Em nói gì sai à? Em...”
“Đủ rồi.” Ông Trọng Bách quát lên tức giận: “Còn đợi con nói cha mới hiểu sao?”
Tự tin ban nãy của Ngọc Thuần theo tiếng quát của cha mà bay lên chín tầng mây, cô trốn sau lưng anh Trọng Huấn, chẳng dám hó hé câu nào.
“Còn con nữa...”
Kim Bội giật mình vì bị gọi đến, cô không dám ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy lộ rõ sự sợ hãi không gì che giấu được.
“Cha gọi con sao?”
“Ngày mai gọi Bình Hiên đến gặp cha.”
Ông nói xong thì đứng dậy rời đi, mọi người trên bàn ăn đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Dù bất mãn thế nào cũng phải bình tĩnh giải quyết, con như vậy là quá sốt sắng. Làm ầm lên không thể giải quyết vấn đề, nó càng khiến cho vấn đề của con rối ren hơn thôi.”
Ngọc Thuần đặt cằm lên vai Trọng Huấn lắng nghe mẹ phê bình, cô chỉ biết im lặng lắng nghe.
“Nghe chưa cái con bốc đồng, anh đã cản rồi mà em chẳng chịu thay đổi gì cả. Thấy hậu quả chuyện mình làm chưa? Chỉ phá là giỏi thôi.”
“Có tin em cắn anh không?”
Trọng Huấn thách thức: “Nè cổ ở đây, có gan thì cắn thử anh xem.”
Ngọc Thuần ghét nhất là người ta thách thức mình, phải nói cô chẳng sợ đâu, thách cô cắn thì cô cắn cho xem.
Trọng Huấn la lên thất thanh, đầu anh bị đẩy sang trái, cổ truyền đến cơn đau và những dấu răng in hằn trên da. Anh sờ cổ mình chỗ bị cắn, nơi đi in đậm dấu răng nhọn hoắt như cún của Ngọc Thuần.
Trọng Huấn vươn tay tóm gọn hung thủ sắp sửa tháo chạy, đè cô lên bàn chuẩn bị cắn trả. Ngọc Thuần vùng vẫy không thôi, cô gọi mẹ cầu cứu.
“Mẹ cứu nói, anh muốn cắn con kìa.”
Bà Tú Huệ thở dài, mệt mỏi đứng dậy rời đi, để mặc hai anh em Ngọc Thuần cắn xé nhau. Kim Bội chạy lên ngăn cản, phải giằng co qua lại một lúc mới tách hai người ra. Vừa ổn định không bao lâu, Ngọc Thuần đã xắn tay áo cầm muôi xông đến gõ đầu Trọng Huấn.
“Dám cắn em nè, đánh cho anh thiểu năng luôn.”
Trọng Huấn cũng không vừa gì cầm cái muôi khác lên đánh trả.
“Con nhỏ xấc xược này, ăn gan trời sao mà dám đánh anh mày?”
“Anh bảo anh là người bắt đầu trước?”
“Ai cắn anh trước? Em.là chó đúng không?”
Ngọc Thuần nhe răng gầm gừ hệt như cún con nổi giận: “Grừ...”
Nhân lúc cô hóa cún Trọng Huấn tét vào mông cô.
“Nói em là chó thì em tưởng mình là có thật hả?”
“Sao anh đánh em hoài vậy?” Ngọc Thuần mếu máo.
“Vì anh thích đấy... thích thì đánh. Sao nào ý kiến gì?”
Kim Bội cũng bó tay, cô buồn rầu đi ra ngoài, ngước nhìn bầu trời đen tăm tối như chính cuộc đời mình.