“Tiểu thư yên tâm ở đây đi, tôi sẽ bắt tên cướp giúp cô.”
Chàng trai với chất giọng trầm ấp chen qua đám người, trước khi đuổi theo tên cướp còn không quên trấn an cô. Quyên Nhi sững sờ nhìn theo bóng lưng người kia, tim đập loạn xạ hơi thở theo đó càng nhanh hơn.
Người giúp Quyên Nhi bắt cướp không ai khác chính là công tử Quân Sơn, cô không biết anh có mặt gần đây lỡ chẳng may công tử vì giúp mình mà bị thương, Quyên Nhi sẽ tự trách bản thân cả đời.
Cô đuổi theo Quân Sơn, không nghĩ gì khác ngoài muốn tìm anh sau đó bảo anh đừng đuổi theo nữa, chỉ là mất tiền thôi cô có thể nghe Ngọc Thuần mắng phạt, tuyệt đối không thể để anh bị thương.
Quyên Nhi hiểu rõ hành động suy nghĩ của bản thân, ngay từ lần đầu gặp gỡ cô đã đem lòng thích anh. Quân Sơn rất tốt anh là người tốt nhất mà Quyên Nhi gặp trên đời, còn bản thân cô chẳng có gì cho anh cả. Cô không xinh đẹp, không tài giỏi còn là con vợ lẽ, lấy tư cách gì để thích anh? Dù nhìn thôi Quyên Nhi cũng không có tư cách.
Sự tự ti dần kiểm soát tâm trí Quyên Nhi, cho đến hôm nay đối diện với tình huống nguy cấp chỉ mình anh giúp cô, anh càng tốt Quyên Nhi càng thấy mình tệ hại. Cô làm sao mới đủ tư cách thích đây?
Tâm tình rối loạn trở nên bình ổn sau khi cô thấy anh bình an vô sự đứng trước mặt mình, Quyên Như lo lắng nắm tay anh kiểm tra, khi đã chắc chắn không trầy xước gì cô mới hoàn toàn an tâm.
Lần đầu tiên được con gái nắm tay Quân Sơn có phần e ngại, cảm giác bàn tay con gái không giống con trai. Bàn tay con gái vừa mềm vừa nhỏ, Quân Sơn nhìn đến ngẩn ngơ, tiếng lòng mong muốn được nắm tay cô thêm lần nữa.
“Anh không sao chứ, có chỗ nào bị thương không? Sao anh lại chạy theo người đó làm gì? Anh có biết nguy hiểm lắm không? Em đã rất lo cho anh.”
Quân Sơn ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tia vui sướng thấp thoáng không tan dưới nụ cười rạng rỡ.
“Anh không sao, vừa chạy đến đấy tên cướp đã quăng trả túi tiền cho anh rồi đi mất, Nhi đừng lo!”
Từ vành tai xuống cả mặt Quyên Nhi đỏ như quả cà chua, cô cúi đầu che giấu vẻ ngượng ngùng.
“Cảm ơn anh đã giúp em!”
Quân Sơn đặt túi tiền vào tay cô Quyên Nhi, xúc cảm mềm mại trên bàn tay làm anh lưu luyến.
“Trả lại cho em.”
Quyên Nhi xấu hổ rụt tay về, giọng nói gấp gáp. “Cảm ơn anh, em... em còn phải đi mua ít đồ, em đi trước đây.”
Quyên Nhi xoay người bỏ đi, Quân Sơn gọi với theo.
“Nhi, để anh đi cùng em được không?”
Quyển Nhi dừng bước nhìn bàn tay vừa nắm tay anh, cảm xúc còn vẹn nguyên, cô cắn môi dưới nhắm mắt đáp: “Được.”
Người tầm thường như Quyên Nhi sẽ không được ông trời ưu ái cho cơ hội thứ hai, cô biết rất rõ điều này, nên mỗi khi cơ hội đến Quyên Nhi luôn nắm chặt không buông, sợ vụt mất một khắc này sẽ mất nhau cả đời.
Từ trước đến nay Quyên Nhi chưa khao khát mãnh liệt thứ gì như với Quân Sơn, anh là niềm khát khao cô hằng mong ước. Không vì anh tuấn tú, không vì gia cảnh anh giàu có, chỉ đơn giản vì bản thân anh là Quân Sơn, người không ngại hiểm nguy giúp đỡ Quyên Nhi.
Nhận được lời đồng ý của cô, Quân Sơn hớn hở cùng Quyên Nhi mua ít đồ, hai người đâu hay từ một nơi không xa mọi lời nói cử chỉ của cả hai đều thu hết vào mắt Ngọc Thuần, cô ôm thân cây to xù xì, miệng cười không ngớt.
Trọng Yến đứng quan sát cùng Ngọc Thuần, trên người cậu còn mặc y phục tên cướp, đợi khi Quyên Nhi và Quân Sơn đi xa Trọng Yến hoài nghi hỏi Ngọc Thuần.
“Tại sao chị biết công tử ấy cũng có mặt mà bảo em giả làm cướp?”
“Làm sao chị biết được, Chi Ái theo dõi cả ngày mới biết chiều nay công tử Quân Sơn đi dạo phố một mình, nên chị mới dựng nên một màn anh hùng giúp mỹ nhân.”
Ngọc Thuần nháy mắt tinh nghịch.
Trọng Yến lại hỏi tiếp: “Sao chị biết sẽ không có ai giúp tiểu thư?”
Ngọc Thuần tắt hẳn nụ cười, cô cộc cằn đáp:
“Ai mà biết mấy người đó vô tâm như vậy. Mà thôi mọi chuyện đã xong, mối duyên này thành hay bại đều nằm trong tay em ấy.” Cô vỗ vai Trọng Yến: “Đi thôi!”
Ngọc Thuần thừa nhận ban đầu vì mục đích riêng nên mới kết thân với Quyên Nhi, sau khi tìm hiểu con người em ấy, Ngọc Thuần thật tâm muốn giúp cô em ngốc của mình ở bên người em ấy thích.
Tâm trạng vui nên tính tình trở nên phóng khoáng hơn, Ngọc Thuần dẫn Trọng Yến đến tiệm vải lớn, trong tiệm có bán y phục cắt may sẵn, thử bộ nào vừa ý thì mua.
Trọng Yến nhìn hàng loạt y phục được treo gọn gàng trên giá không khỏi nhíu mày hoài nghi.
“Sao hôm nay hào phóng thế? Bình thường thấy chị bủn xỉn lắm mà. Chị có tiền hả?”
Ngọc Thuần đá mạnh vào cổ chân Trọng Yến cho chừa cái tội nói linh tinh.
“Có mua hay không thì bảo?”
“Mua chứ...”
Trọng Yến lựa mấy bộ trông khá vừa mắt cậu nhưng không vừa mắt Ngọc Thuần, lằng nhằng lựa tới lựa lui chẳng vừa ý cái nào, trước thềm cãi nhau bà chủ ra mặt giảng hòa. Bà dẫn Trọng Yến đến lựa y phục bên giá đồ khác, quả nhiên người trong nghề nhiều kinh nghiệm, chọn đồ khác hẳn hai người ngoài nghề.
Ngọc Thuần nhờ bà chủ giúp Trọng Yến chọn y phục, riêng cô sẽ đi đến tiệm bánh ông Ngô xem chuyện tình cảm của Quyên Nhi tiến triển đến đâu rồi. Đi chưa được bao xa xui xẻo thay lại đụng mặt Vân Dân, sau chuyện đổ cơm heo lần trước cô chưa từng gặp lại hắn, chẳng biết xui xẻo thế nào lại gặp hắn ở đây?
Ngọc Thuần khó khăn nở nụ cười, cô lùi về sau Vân Dân tiến lên phía trước. Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phẫn nộ.
“Con ranh là mày phải không?”
“Cái gì là tôi?” Ngọc Thuần đề phòng, bàn tay nắm chặt.
“Là mày đã đổ đống cơm thừa đó lên người tao. Thằng gác cửa đã nói hết cho tao, mày đừng hòng chối.”
Vân Dân trợn mắt rống lên, hắn nhe răng gầm gừ như kẻ điên.
“Không gặp thì thôi, gặp rồi tao nhất định sẽ trả lại mối thù.”
“Khoan đã...”
Ngọc Thuần thét lên khi hắn muốn xông vào mình, cô kinh ngạc nhìn bầu trời, ngón tay run rẩy chỉ lên đó như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.
“Có con chim biết bay kìa.”
Cô chỉ thuận miệng nói thôi đâu nghĩ tên đần đó tin thật còn ngước nhìn bầu trời, nhân lúc hắn ta không để ý Ngọc Thuần co chân bỏ chạy.
Vân Dân ý thức mình bị lừa, có con chim nào mà không biết bay chứ, hắn lại bị Ngọc Thuần lừa.
Băng qua nhiều con đường, rốt cuộc chạy đến đâu cô cũng không biết nữa, tiệm vải cách nơi đây rất xa, có lẽ Trọng Yến vẫn còn ở đó, điều cần làm là tìm nơi an toàn ẩn nấp. Ngọc Thuần thừa biết so về phần sức cô không phải đối thủ của Vân Dân, chỉ có thể cố gắng chạy thật nhanh, để hắn ta bắt được thì cô tiêu đời.