Mộng Tình Nhân

Chương 82: Chương 82: Khăn thêu hồ Điệp




Ngọc Thuần chen qua đám người, kéo lấy cánh tay Cảnh Vũ, khẽ hỏi:

“Cảnh Vũ sao cô lại cùng hắn ta cãi nhau?”

“Là hắn ta dê xồm tôi, cô đứng sang một bên đi, tránh lại bị hắn dê xồm.”

Ngọc Thuần liếc xéo Vân Dân, dù hắn ta béo hơn trước, duy chỉ khuôn mặt đáng ghét không thay đổi.

“Cứ tưởng là ai thì ra là cùng một phe, tao khinh bọn mày!”

Lúc này Lục Tuyết vừa chen qua đám người, cô chóng hông cũng chẳng kiêng dè gì chửi lại Vân Dân.

“Một phe thì sao chứ? Khinh cái đầu thằng em nhà mày, đàn ông cái gì mà đứng giữa đường chấp nhất với con gái? Nhìn mặt mày đã thấy dê xồm rồi.”

Vân Dân thẹn quá hóa giận, hắn ta hét lên: “Câm mẹ miệng bọn mày lại đi.”

Lục Tuyết cầu cứu đồng mình: “Hắn ta vừa mắng em.”

Cảnh Vũ đưa tay dẫn Lục Tuyết sang một bên, còn mình đi lên hai bước. Cô bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, miệng thốt ra câu chế giễu.

“Nhìn mày không khác gì con heo cái, mà đã là heo thì trước sau gì cũng lõa lồ trên bàn ăn thôi.”

Khuôn mặt Vân Dân đỏ hoạch, hắn chỉ tay vào Cảnh Vũ, vì giận mà ngón tay run lên.

Cảnh tượng sau đó vô cùng mãn nhãn, cô gái nhỏ bé vừa quật ngã gã đàn ông to lớn, chỉ nghe tiếng thét thất thanh của Vân Dân, tiếng rên la vì đau đớn.

Hắn lồm cồm bò dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm, khuôn mặt vặn vẹo khó coi. Dòng chất lỏng màu đỏ chầm chậm chảy ra từ mũi rồi xuống miệng. Vân Dân quệt máu trên mặt, một nửa còn sót lại trên vô tình khiến hẳn trở nên đáng sợ hơn.

“Mày là con nhỏ nào?” Từng chữ được Vân Dân nghiến qua kẻ răng, nghe cực kỳ chói tai.

Cảnh Vũ điềm nhiên nhìn bộ dáng phát điên của Vân Dân, không một chút hoang mang cô nói:

“Tao là bà cố nội mày!”

Lời vừa thốt ra không chỉ Ngọc Thuần, Lục Tuyết mà cả những người có mặt đều ồ lên cảm thán sự can đảm của Cảnh Vũ.

Dù họ đã tận mắt nhìn cô ra đòn dứt khoát đánh bại Vân Dân, nhưng nói thế nào hắn ta cũng nổi tiếng hung tàn, dựa vào ít tiền của gia đình tung hoành tại kinh thành.

Sắc mặt Vân Dân tối sầm như bầu trời sắp mưa, hắn đi từng bước nặng nề đến trước mặt Cảnh Vũ, ánh mắt vô tình liếc qua Ngọc Thuần đứng cạnh. Căm phẫn trong lòng lan đến người cạnh bên, hắn vô cớ gây sự với Ngọc Thuần.

“Nó là bạn của mày phải không con nhỏ kia? Tao ghét mày cũng ghét bạn của mày, tao hận, tao muốn giết mày tại đây.”

Mặt Ngọc Thuần đơ ra, tự dưng hắn ta lại phát điên với cô? Không thể phủ nhận hắn nói rất đúng, Ngọc Thuần cũng không ưa gì Vân Dân.

Nhận thức nguy hiểm sắp đến gần, chân phải cô bước về sau, trong đầu khởi động hệ thống phòng vệ.

Vân Dân không nghĩ ngợi gì xông về phía Ngọc Thuần, hắn vừa đi được hai bước, nơi giữa hai chân bị con nhỏ mình ghét đạp một phát thật mạnh.

Với lực đó Vân Dân cơ hồ cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi, cơn đau xộc thẳng lên đỉnh đầu, từng mạch như máu tê liệt. Hắn ngã quỵ trên đường, ôm nơi đó rên rỉ.

Ngọc Thuần bám lấy cánh tay Cảnh Vũ, tránh để mình ngã xuống, đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, nhìn hắn ta đau đớn sắp chết, Ngọc Thuần vừa lo sợ vừa hả dạ. Tại hắn gây sự cô trước, tại hắn dọa đánh cô trước, Ngọc Thuần bất đắc dĩ đành bảo vệ chính mình. Nói gì đi nữa cô thật lòng không mong chuyện thế này xảy ra.

Ba cô gái trơ mắt nhìn Vân Dân vật lộn với cơn đau, qua rất lâu hắn bò dậy từ trên đất, gương mặt tái mét như quỷ dữ từ địa ngục bò lên.

Cả cuộc đời Vân Dân chưa từng nhục nhã như bây giờ, toàn độ mặt mũi của hắn đều mất vì ba đứa đáng ghét kia.

Đấy là do hắn nghĩ, thật chất Vân Dân chẳng có mặt mũi gì, ai mà chẳng biết tiếng xấu ngàn năm có một không hai của hắn chứ.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc ghế đập thẳng vào đầu hắn, Vân Dân trừng mắt thật to rồi té xỉu trên đường. Người đàn ông trẻ có khuôn mặt na ná Cảnh Vũ, đang bực bội nhìn ba người Ngọc Thuần.

Cảnh Vũ kêu lên, lộ ra vẻ mừng rỡ, kéo lấy cánh tay Ngọc Thuần và Lục Tuyết.

“Đó là anh của tôi đó, anh ấy đánh nhau không giỏi nhưng thủ đoạn thì vô biên.”

Cảnh Vũ bị anh trai đánh vào đầu, người được gọi là anh trai chỉ lớn hơn Cảnh Vũ một tuổi, tên Cảnh Niên.

Gia đình Cảnh Vũ theo nghề võ, đến đời cha cô đã là đời thứ bảy, từ nhỏ hai anh em Cảnh Vũ được cha truyền dạy võ thuật. Cảnh Vũ có năng khiếu hơn anh trai, học một biết hai, vì thế võ đường tương lai có thể do Cảnh Vũ làm chủ.

“Nói xấu anh mày trước mặt người lạ vậy hả?” Cẩn Niên đánh em, níu giữ chút thể diện cho mình.

“Gớm! Anh có hơn ai đâu mà không cho em nói, với lại người ta nói sự thật mà.”

Cô bĩu môi, kéo hai người bạn mới quen ra giới thiệu.

“Bạn mới của em đó anh.” Cảnh Vũ lần lượt giới thiệu Ngọc Thuần và Lục Tuyết, sau đó chốt hạ một câu: “Hai người mà em kể với anh đó, anh thấy em giỏi không? Làm bạn được với hai cô xinh thế này?”

“Chào hai em nhé, anh là anh trai của con nhỏ khùng này.”

Cảnh Vũ đá mạnh vào chân Cẩn Niên: “Có anh mới khùng.”

Ngọc Thuần và Lục Tuyết gượng cười, cũng chào hỏi anh trai của bạn.

Theo những gì Cẩn Niên suy đoán, em gái mình không phải quen bạn mới, mà chính là kết nạp đồng đội quậy phá.

“Về thôi, cha tìm em nãy giờ đó.”

“Vậy à?”

Cảnh Vũ quay sang nhìn Ngọc Thuần và Lục Tuyết, lưu luyến chia tay hai người về nhà.

Lục Tuyết sợ Vân Dân tỉnh dậy sẽ gây bất lợi cho cả hai, Cảnh Vũ đi rồi Lục Tuyết cũng kéo Ngọc Thuần bỏ đi.

Ngọc Thuần đẩy bàn tay Lục Tuyết ra, cô bước từng bước đến chỗ Vân Dân đang nằm, nhìn thẳng vào món đồ rơi ra từ túi hắn ta.

Lục Tuyết sợ sệt đứng sau lưng, cô cất giọng the thé: “Làm sao vậy chị?”

Ngọc Thuần rút chiếc khăn tay nằm trong túi Vân Dân, chăm chú vào hình thêu đôi hồ điệp, ngón tay cô lướt qua cái tên ở góc trên cùng. Nỗi lo lắng gần một ngày qua vơi hơn phân nửa, cô mỉm cười hài lòng nắm chặt chiếc khăn tay, cuối cùng cũng tìm ra cách giúp Trọng Yến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.