Mộng Tình Nhân

Chương 34: Chương 34: Không giận nữa




Doãn Kỳ không ngờ rằng Ngọc Thuần thành tâm cảm ơn mình bằng bữa ăn thịnh soạn chính tay cô tự nấu, từ lúc gia nhân đến mời tới khi anh đặt chăn bước vào, Doãn Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Đến rồi à?”

Ngọc Thuần đứng trước cửa mỉm cười rạng rỡ, trong lòng ôm quả dưa mới mua ngoài chợ.

“Ân Đình mở hết cửa sổ ra đi cho thoáng!”

Cô hạ giọng nói với Doãn Kỳ: “Anh đến bàn đợi tôi xíu, tôi giao quả dưa này cho Ân Đình, bảo anh ấy bổ ra một lát mời anh ăn dưa.”

Doãn Kỳ im lặng ngồi vào bàn, hiếu kỳ nhìn mọi vật trong ngôi nhà.

Ngọc Thuần lướt mắt nhìn một vòng bàn ăn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Doãn Kỳ.

“Đây là tấm lòng của tôi dành cho ân nhân.”

Doãn Kỳ hoài nghi hỏi: “Đây là do cô làm hết à?”

Ngọc Thuần gật rồi lắc đầu: “Đúng mà cũng không đúng. Chính xác do tôi làm nhưng có hai người phụ.”

Cô không biết vậy có đúng là tự mình nấu không?

Doãn Kỳ khá hài lòng với cách cảm ơn của Ngọc Thuần, anh muốn ăn thử thì Ngọc Thuần ngăn lại.

“Uống canh trước, khai vị ăn mới ngon.”

Cô cầm muỗng múc đầy chén canh đưa đến trước mặt Doãn Kỳ, mong chờ lời nhận xét từ anh. Kết quả không như cô nghĩ, sau khi Doãn Kỳ nếm thử thái độ anh rất lạ, phân vân nói hay không nói?

“Sao nhìn mặt anh lạ vậy? Không ngon hả?”

Cô tự múc cho mình một chén, vừa uống ngụm đầu tiên gương mặt hồng hào bỗng tái mét.

Ngọc Thuần nghĩ chuyến này toi rồi, cô nhớ rõ ràng ban nãy mình thử rất vừa miệng cơ mà? Chẳng lẽ muối tự nhảy vào nồi canh sao?

Cô không hề hay biết mặt mình đang đỏ lên vì ngại, Ngọc Thuần bối rối gọi Chi Ái ra hỏi.

“Em có thêm gì vào canh không?”

“Dạ không.”

Ngọc Thuần đưa chén canh của mình cho Chi Ái thử, nước canh mặn đến xanh mặt.

Vấn đề Ngọc Thuần quan tâm không nằm ở nước canh mặn hay nhạt, mà là ban nãy cô còn tự tin khoe cả bàn ăn do mình nấu, giờ đồ không ăn ngon, Ngọc Thuần biết để mặt mũi ở đâu?

Chi Ái nhớ ra, cô kể: “Lúc chị ra ngoài anh Đình có vào thử chén canh chị đặt trên bếp, anh ấy chê nhạt rồi...”

Chi Ái dừng hẳn nhìn người đang được nhắc tới, Ân Đình bê dĩa dưa lên thấy ba người mình trân trân trông rất đáng sợ.

Ngọc Thuần hạ thấp tone giọng: “Canh này anh có nêm thêm gì không?”

Ân Đình ngô nghê gật đầu, là khi nãy anh thấy canh hơi nhạt nên cho vào tí muối. Một tí trong khái niệm của anh bằng một vá múc canh. Quả nhiên hung thủ khiến nồi canh Ngọc Thuần thất bại là Ân Đình, cô bê tô canh đặt vào tay Ân Đình dặn dò.

“Tô canh này và nồi canh trong kia anh uống hết đi nhé! Yên tâm uống đi, mai mốt chết không cần ướp xác.”

Ân Đình mếu máo bê tô canh ra sau bếp, từ nay về sau anh chẳng dám táy máy tay chân nữa đâu.

Thấy Doãn Kỳ đang cười cô biết mình đang làm trò cười cho anh, may là mấy món còn lại không bị Ân Đình động vào mùi vị không tệ, đấy là do Doãn Kỳ nhận xét.

Thật ra còn có Chi Ái ăn cùng, từ khi đến Đan Dương Chi Ái và Ân Đình đều ăn cùng Ngọc Thuần. Cô không phải kiểu người xem thường kẻ khác, trong mắt cô mọi người bình đẳng, xứng đáng được tôn trọng, chính vì thế quan hệ chủ tớ cực kỳ tốt.

Vì sự cố thêm muối, Chi Ái đang ở sau bếp an ủi tâm hồn tổn thương vì nồi canh của Ân Đình.

Bữa cơm quá đỗi nhàm chán và yên lặng, Ngọc Thuần tìm chuyện để nói nhằm tăng niềm vui.

“Anh đến đây làm gì vậy? Làm việc hay đi chơi?”

“Cả hai.” Doãn Kỳ từ tốn hỏi: “Còn cô thì sao?”

“Tôi hả?” Bất ngờ được hỏi làm Ngọc Thuần lúng túng: “Ừm, đến làm việc. Nói thật là tôi bị ép đến, chứ tôi có tình nguyện tới chỗ này đâu.”

Doãn Kỳ xém chút phì cười trước mặt Ngọc Thuần, may mà anh kiềm chế được.

“Tiếc quá nhỉ, hiện giờ ở kinh thành đang vui lắm, nghe nói có vài công tử đến kinh thành, trong số họ có người là con cháu nhà quan, có người quen biết hoàng tộc, các tiểu thư ở kinh thành đang tranh nhau tạo cảm tình với bọn họ đấy. Đợi cô về kinh thành chẳng còn công tử nào đâu.”

“Ồ...” Cái Ngọc Thuần quan tâm không phải bọn công tử đó quen biết ai, cái cô quan tâm là...

“Thế bọn họ có đẹp không?”

Đừng nói cô mê trai nhé, con người ai mà không thích cái đẹp. Thích ngắm cảnh đẹp, thích hoa đẹp, đương nhiên cũng thích nhìn người đẹp rồi.

“Chẳng may xấu thì sao? Cô không muốn lấy à?”

Ngọc Thuần cắn đầu đũa ngẫm nghĩ: “Nói sao nhỉ? Thật ra tôi không quan trọng vẻ bề ngoài, đối với tôi người đẹp là người có tài lẫn đức, bề ngoài đẹp nữa càng tốt.” Ngọc Thuần cười thẹn thùng.

“Nhìn xem tôi cũng đâu đến nỗi nào, chẳng lẽ không thể tìm được người chồng ưa nhìn sao?”

Cô chỉ vào mặt mình, như muốn Doãn Kỳ nhìn xem mình có tệ đến mức đó không?

Doãn Kỳ nhìn thẳng vào mắt Ngọc Thuần, nhìn rất lâu như muốn tìm tòi thứ gì đó, bất ngờ anh hỏi.

“Thế tôi có được xem là người đẹp không?”

Ngọc Thuần hơi ngỡ ngàng với câu hỏi của anh, cô mím môi mắt liếc sang nơi khác, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, chẳng ai có đạo đức tốt lại đi mắng người mình lần đầu gặp cả, đã thế còn là một cô gái. Sao anh có thể mắng tôi chứ, có biết người ta tổn thương tới mức nào không? Đã vậy còn không một lời xin lỗi.”

Cô chỉ vào bàn ăn, mồm mép liến thoắng.

“Nhìn đi, tôi vì cảm ơn anh mà làm một bàn đồ ăn, còn anh một lời xin lỗi cũng chẳng thèm nói, người đẹp mà không nhân ái thì không đẹp nữa.”

Cô nói rất nhanh đem hết bực bội trả về cho chủ nhân của nó, cuối câu còn hừ một cái tỏ thái độ bực tức.

Doãn Kỳ nghe chửi đến quên cả phản bác, anh cười bất lực.

“Tôi không biết là mình đáng ghét đến thế. Xin lỗi nhé!”

Ngọc Thuần ngẩn người, anh ta đang nói xin lỗi đúng chứ? Thành thật mà nói cô không còn giận nữa, nhưng vì anh ta xin lỗi nên cô chấp nhận.

“Được rồi, tôi không phải người hẹp hòi, anh nói thế thì tôi bỏ qua đó.”

“Đơn giản vậy sao, không giận nữa à?”

Ngọc Thuần chậm rãi nhấn từng chữ: “Không giận nữa.”

Nghe qua giọng điệu nhẹ nhàng của cô, Doãn Kỳ có thể tin Ngọc Thuần không giận nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.