Bỗng ai đó nắm lấy bàn tay Ngọc Thuần, lời nói dịu dàng êm tai.
“Cứ tưởng nhìn nhầm đấy, em vừa từ cửa tiệm về à?”
Hóa ra là Huân Phong, ban nãy vì mải nói chuyện với Doãn Kỳ mà cô chẳng nghe tiếng anh ta gọi.
“Em vừa xong việc, còn anh đi đâu đấy?”
“Thế em đã ăn tối chưa? Nếu không anh đưa em đi ăn!”
Ngọc Thuần ậm à ậm ừ khó lắm mới tìm về giọng nói của mình, cô bối rối từ chối Huân Phong.
“Để lần sau đi, Chi Ái mua đồ về nấu cơm rồi, anh tự đi ăn một mình nhé.”
Huân Phong nắm chặt cổ tay Ngọc Thuần không buông.
“Cơm nhà thì ăn khi nào cũng được, khó khăn lắm em mới rảnh đi với anh đi. Anh biết chỗ này ngon lắm!”
Nói xong Huân Phong liền kéo Ngọc Thuần theo mình, anh kéo rất mạnh tưởng chừng cổ tay Ngọc Thuần đã gãy làm hai. Cô chạy theo bước chân Huân Phong, tầm vài bước Ngọc Thuần quay đầu vẫy tay chào Doãn Kỳ đang đứng nhìn mình. Ngọc Thuần ái ngại thầm xin lỗi Doãn Kỳ vì bỏ rơi anh giữa đường, biết làm sao được cô cũng không còn cách nào khác.
Huân Phong hôm nay rất lạ, không còn nho nhã lịch thiệp như lúc đầu, lời nói và hành động đều bắt ép cô theo ý anh ta, còn cả việc Huân Phong cố tình ngó lơ Doãn Kỳ nữa, thật khó chịu!
Đi được nửa đường Huân Phong chợt dừng chân anh ta nhìn vào con hẻm tối bên trái, gương mặt biến sắc đối diện Ngọc Thuần, giọng điệu nặng nề.
“Xin lỗi em! Anh nhớ ra mình còn có chuyện gấp cần giải quyết, lần sau anh sẽ đưa em đi ăn món ngon nhất ở Đan Dương nhé!”
Chẳng đợi Ngọc Thuần nói gì, Huân Phong đã buông cô ra một mình đi vào con hẻm tối. Ngọc Thuần trơ mắt nhìn anh ta hòa vào màn đêm, bóng tối trong con hẻm khác biệt hoàn toàn nơi cô đang đứng, lối vào hệt như cánh cửa địa ngục nhai nuốt con người ta, đã vào thì không thể ra.
Ngọc Thuần bước đi chậm rì, về đến nhà đã qua giờ cơm. Nhìn thấy Chi Ái vội vàng ra đón, Ngọc Thuần cười nhạt xoa chiếc bụng đói meo.
“Chị đói rồi còn gì ăn không?”
“Để em dọn ra cho chị.”
Ngọc Thuần chén một bữa no nê, cô tắm rửa sạch sẽ thay một bộ đồ nhẹ nhàng, trút hết mọi mệt mỏi ngày hôm nay, tinh thần sảng khoái như được sống lại lần thứ hai.
Ngoài sân có chiếc xích đu nhỏ cô hay ra đó ngồi một mình, trong không gian yên tĩnh Ngọc Thuần nghĩ đến Huân Phong và thái độ kỳ lạ của anh ta khi chiều.
“Chị vẫn chưa ngủ sao?”
Mạch suy nghĩ bị đứt đoạn, Ngọc Thuần lắc đầu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Chi Ái hiểu ý liền ngồi xuống.
“Chị hỏi em vài vấn đề em phải trả lời thật lòng đấy, biết chưa?”
Chi Ái ngồi thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe.
“Chị từng thích Huân Phong sau đó bị anh ta từ chối?”
Chi Ái gật đầu.
“Vậy em có biết lý do là gì không?”
Chi Ái lắc đầu.
“Anh ta có quen biết người nào đó kỳ lạ không?”
Chi Ái lại lắc đầu.
Ngọc Thuần xụ mặt cả người như chẳng còn sức tựa đầu lên vai Chi Ái. Cô cảm thấy Huân Phong có gì đó rất lạ, giống như anh ta đang cất giấu bí mật không muốn ai biết.
“Nhưng mà em biết công tử Huân Phong vừa đỗ trạng nguyên đấy.”
Ngọc Thuần há hốc mồm kinh ngạc, cô thận trọng hỏi lại.
“Anh ta vừa đỗ trạng nguyên sao?”
“Chị không biết chuyện này à?”
Lần này đến lượt Ngọc Thuần lắc đầu, cô làm sao biết được, nếu cô biết đã không trưng ra bộ mặt kinh hãi thế rồi.
Đan Dương vốn bình yên sau một đêm dậy sóng vì tin xuất hiện một nhóm đạo tặc cướp bóc của dân, già trẻ lớn bé đều không bỏ sót. Chẳng hiểu lòng dạ Ngọc Thuần thế nào, kể từ ngày hôm đó cô cứ thấy bồn chồn lo lắng, làm gì cũng không xong.
Nghe tin có trộm cướp nên Ngọc Thuần chẳng dám lơ là, cô dặn chú Đại khóa kỹ cửa nẻo tránh mất đồ oan. Xong việc Ngọc Thuần bảo Chi Ái về trước còn mình đi dạo vài vòng cho tâm trạng khuây khỏa, con đường vốn chẳng đông người vì tin đạo tặc mà càng vắng vẻ hơn, mọi người đều có chung nỗi sợ, chẳng ai nở nổi nụ cười.
Một bác gái tốt bụng nhắc nhở: “Cháu gái không có việc gì thì về nhà đi, bên ngoài kẻo gặp phải bọn xấu đấy.”
Bác gái nói xong liền ôm túi rời đi, nét mặt sợ hãi không giấu đi đâu được.
Ngọc Thuần thấy bác ấy nói rất đúng, kẻo gặp phải bọn xấu thì nguy to. Trên đường về nhà cô thấy một bé tầm 3 tuổi, bé trai đứng giữa đường khóc rất to đoán là lạc mẹ. Cô tốt bụng định đến dỗ dành bé, sẵn tiện cùng bé chờ mẹ đến, nào ngờ có kẻ nhanh chân hơn cô, Ngọc Thuần tận mắt chứng kiến bé trai bị một tên râu ria rậm rạp xách ngang hông, bé trai càng vùng vẫy hắn ta càng nắm chặt cổ áo bé.
Ngọc Thuần biết hắn là ai, cô không tin số mình đỏ đến vậy, vừa nghĩ đạo tặc liền gặp đạo tặc. Cô đuổi theo trên đường đụng phải người khác.
“Xin lỗi, thật xin...” Ngọc Thuần ngơ ngác nhìn người đối diện, bất ngờ cô chộp lấy cánh tay người đó, gấp gáp kể lại tình hình.
“Mau cứu người đi, tên đó bắt cóc trẻ em đem bán đấy.” Vừa nói Ngọc Thuần vừa chỉ bóng lưng sắp khuất dạng, thái độ lo lắng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Anh có hiểu những lời tôi đang nói không?”
Doãn Kỳ lấy lại tinh thần, bảo người đi cùng mình đến báo quan, còn anh sẽ đi theo hắn ta.
“Cô về nhà đi, không được đi theo, nghe chưa?”
Ngọc Thuần ngoan ngoãn gật đầu, đợi Doãn Kỳ quay lưng cô rón rén theo sau.
“Nè... đã nói là không được đi theo mà.” Doãn Kỳ khó chịu ra mặt.
“Yên tâm tôi nhất định sẽ ngậm chặt miệng, không phát ra tiếng động nào, thêm người thêm sức.”
“Không phải đi chơi, mà bọn chúng là...”
Ngọc Thuần đánh vào vai Doãn Kỳ, tiếng vang rất lớn, đoán chừng cô dùng hết sức để đánh: “Đừng nói nữa, mất dấu bây giờ. Đi nhanh lên!”
Ngọc Thuần lảng sang chuyện khác, cô kéo Doãn Kỳ đi theo tên bắt cóc, nhờ vậy Ngọc Thuần mới biết căn cứ của bọn chúng nằm trên ngọn núi hoang, tư bề đều là cây cối, âm u ẩm ướt. Ngọc Thuần đạp lên những chiếc lá, cảm ấy nhớp nháp làm cô kinh tởm.
Căn nhà nhỏ được dựng lên từ những khúc gỗ và mái lá, ở đây có đến tận hai căn, Doãn Kỳ đoán đứa bé được nhốt ở căn nhà phía sau.
“Tại sao vậy?” Ngọc Thuần ghé sát tai Doãn Kỳ thì thầm.
“Cô không nhìn thấy bọn chúng đang tụ tập uống rượu trong căn nhà kia à? Đương nhiên bọn chúng sẽ nhốt đứa trẻ vào căn nhà còn lại, để tránh đứa trẻ khóc.”
Ngọc Thuần ồ lên, cô vỗ tay khen ngợi: “Thông minh!”
Doãn Kỳ liếc xéo: “Đồ ngốc!”
“Ngốc á?! Anh có tin tôi chôn sống anh ở đây luôn không?”
Nếu không phải vì bận cứu người, Ngọc Thuần nhất định sẽ mắng Doãn Kỳ té tát vì tội mắng cô ngốc.