Sau bữa ăn trưa bụng Quyển Dư đau quằn quại. Quyển Như cũng không ngoại lệ, hai mẹ con đều đau bụng, sắc mặt nhợt nhạt như người sắp chết.
Chị Oanh cuống quýt sai người mời đại phu đến khám. Sau một hồi bắt mạch chẩn đoán, vị đại phu tóc bạc phơ hỏi Quyển Dư:
“Cho hỏi hôm nay bà đã ăn gì?”
Quyển Dư yếu ớt kể lại những món mình đã ăn, thậm chí đến thức ăn màu gì bà ta cũng không bỏ sót.”
Lão đại phu vuốt chòm râu đã bạc hơn một nửa, ông phán đoán.
“Quả nhiên bà đã ăn đồ kỵ nhau cho nên mới đau bụng. Trong món bà ăn có cua, mà cua có tính lạnh, mật ong lại có tính nóng. Nếu hai thứ này kết hợp sẽ kích thích đường ruột, và dễ gây tiêu chảy, thậm chí là nhiễm độc.”
Hai mẹ con Quyển Dư sợ tái xanh mặt, bà ta chỉ vào Ngọc Thuần, giọng run rẩy sắp khóc.
“Cô ta, là con nhỏ độc ác đó đã hại tôi.”
Ngọc Thuần giấu mình trong góc khuất, nghe những lời lão đại phu nói, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, khóe miệng âm thầm nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
Đám đông dạt sang hai bên, ai cũng mong đợi câu trả lời của Ngọc Thuần.
“Nhưng mà... hôm nay cả nhà đều ăn vì sao chỉ có dì và Quyển Như đau bụng?”
Ngọc Thuần đem toàn bộ nghi ngờ trả về Quyển Dư. Bà ta gào lên.
“Làm sao tôi biết được chắc chắn là cô bỏ gì vào chén nước của hai mẹ con tôi.”
Quyển Như khóc lóc, khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt vô cùng đáng thương.
“Cha con đau quá! Xin cha tìm ra hung thủ đã hạt con và mẹ rồi trừng phạt người đó thật nặng.”
Lão đại phu từ nhà bếp trở về thông báo hai chén nước của mẹ con Quyển Dư bình thường, điều này chứng minh không phải Ngọc Thuần hại.
Thuận thế Ngọc Thuần đẩy toàn bộ trách nhiệm lên hai mẹ con Quyển Dư.
“Đã nghe chưa, tôi không hại các người. Muốn trách thì trách mình yếu đuối đi. Tôi có lòng tốt mời hai người, vậy mà hai người lại đối xử với tôi như thế.”
Trước buổi ăn Ngọc Thuần xuống bếp pha ít nước mật ong, còn dặn dò đầu bếp mang lên sau bữa ăn. Vậy mà sau khi hai mẹ con Quyển Dư uống thì lăn ra đau đớn, trong khi tất cả mọi người không hề hấn gì.
May là lão đại phu trả lại sự trong sạch cho Ngọc Thuần, bằng không cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Từ chuyện lần đó tiếng thơm của Ngọc Thuần ngày càng tăng lên, ai cũng biết cô chủ Ngọc Thuần đáng thương, bị mụ dì ghẻ độc ác vu oan.
Thật ra chẳng có tiếng thơm gì cả. Từ ngày mẹ bị người ta hại, nhìn bà trải qua ốm đau Ngọc Thuần từng hứa với lòng rằng sẽ trả thù.
Không hơi đâu Ngọc Thuần lại nghĩ hung thủ là Quyển Dư, cô phải điều tra rất nhiều ngày mới tìm ra nhân chứng, chứng kiến việc xấu mà Quyển Dư làm.
Đó là một dì làm bếp, dì kể tận mắt chứng kiến Quyển Dư lén bỏ gì đó vào tô canh của phu nhân, sau khi phu nhân ăn tô canh đó thì ngã bệnh.
Còn về vì sao mọi người không bị gì ngoại mẹ con Quyển Dư? Là do cô lén tráo hai chén nước mẹ con Quyển Dư uống thành hai chén bình thường, cho nên dù đại phu có kiểm tra cỡ nào cũng không tra ra điều bất thường.
Phải có tính toán kỹ lưỡng Ngọc Thuần mới dám làm, trông cô bên ngoài bình tĩnh vậy thôi, thật ra trong lòng khá sợ hãi. Cô cứ lo mọi chuyện sẽ bại lộ, sợ những người liên quan đến mình gặp rắc rối.
Gieo nhân nào thì gặt quả đấy, đã tính kế người khác, thì phải chuẩn bị tâm lý bị người khác ta kế lại. Không muốn người khác biết trừ phi đừng làm.
Dù sức khỏe không tốt, nhưng âm lượng vĩ đại của bà ta không hề ảnh hưởng, Quyển Dư có kêu than cả ngày cũng không mệt.
Nếu xét về mặt than khóc, ở phương diện này Ngọc Thuần chịu thua Quyển Dư.
Nghe nói toàn bộ gia đình dì Quỳnh về quê của dượng cúng giỗ ông nội, người đi được hơn mười ngày cũng là mười ngày buồn bã cho người ở lại.
Mặt trời vừa lên, cửa phòng Trọng Huấn được mở ra, chăn cũng bị xốc lên.
Ngọc Thuần đứng ở đầu giường chép miệng khinh thường, cô hắng giọng.
“Dậy đi anh ơi đừng ngủ nữa, ra đường mà xem mặt trời đã lên đến ngọn tre rồi.”
Trọng Huấn không động đậy, Ngọc Thuần thử lay vai anh nhưng Trọng Huấn không nhún nhích.
“Anh ơi anh chết rồi sao? Anh chết rồi em sống với ai?”
Trước lúc Ngọc Thuần làm tiếp một việc điên rồ nào, Trọng Huấn mở mắt nhìn cô chằm chằm.
“Mới sáng sớm đã làm ồn không để người khác ngủ à?”
“Em thấy anh không động đậy nghĩ là anh... dù sao tương tư cũng có thể giết chết một con người mà.” Ngọc Thuần bật cười, nụ cười mang đầy ý châm chọc: “Tính ra cũng chỉ có mấy ngày mà anh đã nhớ rồi, tương tư nhiều như dòng sông.”
“Em muốn bị đánh đúng không?”
Sáng sớm chạy đến phòng chọc điên anh, đánh Ngọc Thuần thì có lỗi với cha mẹ, không đánh Ngọc Thuần thì có lỗi với lương tâm.
Cuối cùng Trọng Huấn lựa chọn vế hai, đánh Ngọc Thuần.
Sức lực của Ngọc Thuần đương nhiên không đấu lại Trọng Huấn trâu bò, cô chỉ có thể công kích bằng lời nói.
“Anh chỉ có một đứa em thôi, anh đánh chết em thì anh sống với ai?”
“Có heo mới thèm sống với em?”
Ngọc Thuần cầm gối nằm nện lên mặt Trọng Huấn: “Anh không thương em gì cả.”
Trọng Huấn lật chăn quấn cô thành bó thịt chân giò, anh cười khinh bỉ.
“Anh mà không thương em thì một ngày anh đánh em tám mươi lần, em có biết mình đáng ghét lắm không?”
Ngọc Thuần có giãy giụa, tiếc là không thể thoát khỏi xiềng xích của anh.
“Anh dám, có tin em nói với ai kia hết mọi tật xấu của anh không hả?”
Trọng Huấn nghiến răng ken két như sắp ăn thịt Ngọc Thuần tới nơi: “Em dám?”
“Anh thử là biết em có dám hay không?
Anh em Ngọc Thuần bình thường tuy thương nhau, nhưng mỗi khi bất đồng suy nghĩ sẽ ầm ĩ cả ngày, không ai nhường ai.
Đến khi bà Tú Huệ không chịu nổi lên tiếng, hai người mới tạm thời đình chiến.