Mộng Tình Nhân

Chương 47: Chương 47: Từ chối




Đầu Ngọc Thuần cứ đau mãi không hết, cả người như chẳng còn chút sức lực, cô ở lì trong phòng nằm nhớ về gia đình của mình kia ở thế giới bên kia, muốn biết mọi người đang làm gì? Thiếu mất cô cuộc sống của họ có trống trải không?

Mớ suy nghĩ miên man dẫn lối Ngọc Thuần chìm vào giấc ngủ, trước khi thiếp đi cô nghe tiếng ai đó gọi mình.

“Tiểu thư chị dậy đi! Tiểu thư...”

Chi Ái khom người nhẹ lay bả vai Ngọc Thuần, cô tỉnh dậy trong mơ màng.

“Có chuyện gì sao?”

“Dạ.” Chi Ái nuốt nước bọt, thì thầm vào tai Ngọc Thuần: “Công tử Huân Phong đến tìm chị.”

Không biết từ lúc nào cái tên Huân Phong trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô, Ngọc Thuần chẳng muốn nhúc nhích. Cô vốn không thân thiết với anh ta, vì cớ gì Huân Phong cứ bám theo cô mãi, đuổi không được giữ chẳng đành.

Thấy tiểu thư nhìn trần nhà trân trân, Chi Ái biết cô đang khó chịu. Chứng kiến nhiều lần Huân Phong làm phiền Ngọc Thuần, và thái độ không mấy vui vẻ của cô đã nói cho Chi Ái biết tiểu thư của mình không còn chút tình cảm nào với Huân Phong. Chi Ái rất muốn đứng ra bảo vệ Ngọc Thuần, muốn thay cô từ chối Huân Phong, nhưng tiếc bản thân chỉ là gia nhân nào có cái quyền đó.

“Nếu chị không muốn gặp thì em sẽ chuyển lời bảo công tử ấy về.”

“Không cần đâu.” Ngọc Thuần chống tay ngồi dậy, cô vuốt mái tóc dài, điềm nhiên nhìn ra xa, nơi có khóm hoa quỳnh rung rinh trong gió.

“Anh ta đến tìm chị mà, hơn nữa chị muốn nghe xem anh ta muốn nói gì?”

Lần này cô hạ quyết tâm rồi, day dưa mãi không có gì hay, chi bằng nhân lúc mọi chuyện chưa đi xa rạch ròi cắt đứt mãi mãi. Đọc‎ tr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.