Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa, tin tức Hồ Bân “chơi hoa bỏ chạy” truyền đến tai ông Vân Đàm, từ sáng sớm ông Trọng Bách đã bận bịu tiếp ông thông gia hụt. Không cần nghĩ cũng biết ông Vân Đàm đến là vì chuyện gì, Ngọc Thuần không ngăn nối bản tính hiếu kỳ của mình, cô trốn ngoài cửa nghe lén cuộc trò chuyện của hai người lớn.
Vì quá tập trung Ngọc Thuần không phát hiện có người đứng sau mình, người kia thỏ thẻ lên tiếng.
“Em làm gì ở đây vậy?”
Cô giật mình trái tim suýt bay ra ngoài, ra hiệu Trọng Huấn nhỏ tiếng.
“Suỵt... Anh nói nhỏ tiếng thôi kẻo bị phát hiện bây giờ, sao anh đi không có tiếng động gì cả, làm em giật mình.”
Trọng Huấn búng trán Ngọc Thuần, anh cười nói:
“Nếu em không làm gì xấu sao phải sợ? Ở đây rình rập hệt như ăn trộm.”
“Không rình chẳng lẽ đứng trước mặt họ nghe công khai à? Em phải tận tai nghe kết quả mới an tâm được.”
Tiếng cười mang theo ý châm biếm vang lên bên tai Ngọc Thuần.
“Thật nực cười kẻ muốn hủy hôn lại là kẻ đồng ý hôn sự.”
Vướng mắc trong lòng Ngọc Thuần một lần nữa dấy lên, trước đó cô đã nghe Chi Ái nói rằng hôn sự này được Ngọc Thuần chấp thuận. Cô luôn không hiểu cô gái kia vì sao lại chấp nhận Hồ Bân? Liệu mình làm thế này có đúng không?
Mặc kệ lý do là gì, Ngọc Thuần của hiện tại không giống trước kia, cô không tốt tính đến mức chấp nhận dọn sạch chiến trường cho người khác.
Hôn phu? Quan hệ hai nhà? Đó là gì? Ngọc Thuần không biết càng không muốn để tâm, cô chỉ biết tại nơi xa lạ này, cô phải tự chăm lo chính mình thật tốt, ít nhất là đến khi quay trở về.
“Em bệnh xong đầu óc lúc nhớ lúc không, nghĩ mãi mà chẳng nhớ lúc đó vì cớ gì mà đồng ý nữa.”
Ngọc Thuần bày ra vẻ mặt khổ sở, chờ cá lớn Trọng Huấn mắc câu.
Trọng Huấn thở dài phiền muộn.
“Không nhớ thì tốt, có đôi lúc quên đi cũng là một loại hạnh phúc.”
Anh liếc mắt nhìn vào bên trong, ánh mắt đâm thủng cửa gỗ dính chặt hình bóng ông Vân Đàm.
“Hơn nữa nhà họ Hồ từ lâu đã bị Hồ Bân đó phá hủy, tuy bên ngoài vẫn là một gia đình giàu có, nhưng bên trong vốn đã mục nát từ lâu.”
Cá lớn không mắc câu, ngư dân Ngọc Thuần thua thảm hại.
Bên trong vang lên tiếng hai người đàn ông khách sáo nói với nhau.
“Tôi thật sự rất xin lỗi ông, làm cha mà không biết dạy con, tất cả là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi!”
Giọng nói lạ lẫm này Ngọc Thuần đoán chắc là cha của Hồ Bân.
“Ông đừng xin lỗi tôi nữa, thôi thì hai ta chúng ta xem như không có duyên với nhau. Còn riêng tình cảm hai ta vẫn như xưa, tôi vẫn xem ông là bạn.” Giọng nói hào sảng đó là cha của cô, ông Trọng Bách.
Ngọc Thuần nhìn Trọng Huấn với đôi mắt long lanh.
“Ông ấy nói như thế là có ý muốn từ hôn phải không?”
Trọng Huấn chẳng màng để ý đến cô, anh gật đầu lấy lệ.
Đại sự đã thành, từ nay về sau Ngọc Thuần không cần lo sẽ gả cho tên xấu xa Hồ Bân nữa. Ngọc Thuần vui đến muốn bay lên chín tầng mây, nhìn ngọn cỏ dại ngoài sân cũng thành loại cây quý giá, cô tươi cười rạng rỡ ôm cổ anh mình hôn lấy hôn để.
“Dễ thương quá! Bữa nay anh em đẹp trai quá! Đưa mặt để em hôn anh miếng nữa nè!”
Trọng Huấn né cô như né tà, bàn tay to của anh bịt chặt miệng Ngọc Thuần.
“Thấy gớm!”
Chỉ hai từ đơn giản bao hàm toàn bộ sự ghét bỏ của anh, giành cho hành động nịnh bợ của em gái. Chỉ hai từ đơn giản đã làm tan nát trái tim vừa sống dậy Ngọc Thuần!
“Hừ... em gái mình mà còn chê thì anh muốn ai hôn?” Cô sực nhớ ra chuyện quan trọng bèn áp sát Trọng Huấn thăm dò: “Cô gái hôm đó đến Xuân Hồng Các làm loạn là ai vậy? Anh tìm đâu ra người diễn xuất thần sầu quá, không biết còn nghĩ là thật.”
Trọng Huấn cười nhếch mép: “Đứa em gái ngốc của tôi ơi! Một con mối không thể đục rỗng thân cây.”
Ngọc Thuần đơ ra, cô gãi đầu vẻ mặt ngốc nghếch: “Là ý gì?”
Trọng Huấn nhoẻn miệng cười, anh vỗ đầu em gái đứng dậy rời đi, Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng anh dần khuất, miệng nhẩm đi nhẩm lại câu nói của anh.
“Một con mối không thể đục rỗng thân cây.”
Niềm vui dần lắng xuống, Ngọc Thuần tìm Chi Ái dặn dò mang năm lượng vàng cùng hai cây vải đến Xuân Hồng Các đưa cho bà chủ.
Chi Ái do dự: “Năm lượng vàng là con số khá lớn, tiểu thư thấy con số này xứng đáng sao?”
Ngọc Thuần không chút chần chừ đáp lời: “Rất xứng đáng, so với hạnh phúc trăm năm của chị thì năm lượng vàng có là gì? Lần trước chị thấy trong tủ còn đúng năm lượng vàng đó, em lấy đi đi.”
“Nhưng đó là số vàng cuối cùng của chị còn gì?”
Chi Ái tiếc hùi hụi không nỡ lấy ra.
“Còn người còn của, em lo gì? Mau đi đi!”
“Dạ!”
Cuối cùng Chi Ái không khuyên được tiểu thư của mình, luyến tiếc đem số vàng cuối cùng đưa cho bà chủ Xuân Hồng Các.
Ngọc Thuần còn tinh tế dặn dò Chi Ái đi cửa sau, tránh để bị phát hiện.