Không biết bằng cách nào cả Lục Tuyết và Lâm An đều cùng nhau biến mất, Ngọc Thuần có đi tìm hai người họ nhưng tìm đâu cũng chẳng thấy. Cô ngồi xuống bậc thềm ngoài dãy hành lang, lắc lư bình rượu nếp trong tay, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
“Nhìn gì đấy?” Doãn Kỳ ngồi xuống cạnh Ngọc Thuần, anh nhìn bình rượu nhỏ trong tay cô tò mò hỏi: “Cái này là gì?”
Ngọc Thuần cười đáp: “Rượu nếp đó, trước khi ra khỏi phòng tiện tay lấy một bình. Anh muốn uống không?”
Doãn Kỳ từ chối phũ phàng: “Không muốn.”
Ngọc Thuần ngả người về sau, lòng buồn man mác.
“Này anh Doãn Kỳ, anh nói xem anh trai tôi sẽ từ chối cô gái kia thế nào?”
“Tôi không phải anh trai cô.” Đoán ý của người khác là chuyện anh ghét nhất trên đời, hơn nữa dù anh có đoán cũng chưa chắc đúng.
“Vậy nếu là anh thì sao?” Ngọc Thuần thử cho Doãn Kỳ góc nhìn khác.
“Thích thì chấp nhận không thích thì từ chối.” Doãn Kỳ quả quyết.
“Từ chối thẳng thừng sẽ khiến đối phương tổn thương. Dù không thích cũng nên từ chối nhẹ nhàng thôi, ít ra sẽ không làm người ta quá đau lòng.”
Doãn Kỳ cười nhếch mép, biểu cảm trên mặt rất lạ: “Làm gì lời từ chối nào là nhẹ nhàng? Bản chất của từ chối chính là mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đối phương, giết chết tình yêu và hy vọng trong tâm can họ, triệt để loại bỏ mọi vấn vương. Tìm khắp thiên hạ xem thử có ai bị từ chối mà vui vẻ không cô bé?”
Ngọc Thuần nghiền ngẫm những lời Doãn Kỳ nói, xác thực không có điểm sai. Từ chối chính là từ chối không có nhẹ nhàng, nếu có cũng chỉ là giọng điệu quá đỗi dịu dàng ta dành cho đối phương. Dịu dàng thì đã sao? Đến cuối ta vẫn là người làm tổn thương họ, cái mác tử tế treo bên ngoài chẳng thay đổi được gì.
“Vậy... không còn cách nói nào dễ nghe hơn tí à?”
“Còn... tôi sẽ nói...” Doãn Kỳ nheo mắt nhìn cô nham hiểm: “Phu nhân ở nhà là con cọp cái, ghen tuông hẹp hòi, làm thiếp của ta sẽ rất khổ đấy.”
Ngọc Thuần cau mày, sao cô có cảm giác anh ta nói mình vậy chứ? Nhưng cũng không đúng... cô không phải phu nhân hay kẻ muốn làm thiếp của anh ta, con cọp cái lại càng không phải.
Ngọc Thuần thầm mắng: “Đồ khùng!”
“Vừa nói gì đấy?”
Ngọc Thuần chối đây đẩy: “Không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi.”
“Rõ ràng có nói, thiên địa làm chứng.”
“Thì...” Ngọc Thuần đảo mắt suy nghĩ.
“Nói chung là tôi không có nói.”
Doãn Kỳ hừ lạnh, chỉ tay lên trời.
“Việc người làm trời đang nhìn, có mặt trăng làm chứng.”
Ngọc Thuần nhìn ánh trăng khuất bóng dưới làn mây, cô bật cười thích thú học theo Doãn Kỳ chỉ tay lên trời.
“Đêm nay không có mặt trăng, xem như không có nhân chứng.”
Doãn Kỳ đuối lý chẳng thèm cãi nhau với Ngọc Thuần, anh đứng dậy phủi bụi trên y phục sải bước rời đi.
Ngọc Thuần đuổi theo: “Anh giận rồi à? Anh Doãn Kỳ ơi mới nói có mấy câu mà giận rồi sao? Nhỏ mọn thật đấy, xem như tôi xin lỗi nhé!”
Doãn Kỳ không thèm đứng lại, anh nhìn thẳng phía trước mà đi, miệng cười đắc chí.
“Người gì mà nhỏ nhen vậy, được rồi cùng lắm sau này tôi nhường anh hai câu, không ba câu nhé, được không? Doãn...”
Tiếng nói Ngọc Thuần biến mất, thay vào đó là âm thanh vật nặng rơi xuống phát ra tiếng “bịch” khá lớn. Doãn Kỳ nghi hoặc quay đầu cảnh tượng phía sau khiến anh ngây người.
Ban nãy Ngọc Thuần dùng toàn bộ sự chú ý đặt lên người Doãn Kỳ nào hay biết dưới chân là bậc thềm, cô hụt chân ngã sóng soài trên đất.
Doãn Kỳ hốt hoảng chạy đến vội đỡ Ngọc Thuần, nhưng cô gạt tay anh ra, giọng mũi nghe như sắp khóc.
“Đừng, không cần anh giúp... Đứng yên ở đó đi!” Ngọc Thuần cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Doãn Kỳ ngồi xổm trên mặt đất, thấy mắt Ngọc Thuần đỏ hoe môi cô đang mím, anh lo lắng hỏi.
“Cô khóc đấy à? Không sao thật chứ? Nào đứng dậy ngồi đấy đau lắm!”
Ngọc Thuần quả thật không có vấn đề gì, lúc bé cô rất hiếu động cứ dăm ba bữa là bị thương một lần, dần quen cũng không thấy đau cho lắm. Quan trọng hơn cơn đau nơi đầu gối chính là mặt mũi, cô ngã ở đâu không ngã lại ngã trước mặt trước mặt Doãn Kỳ, hình tượng mất sạch, từ nay về sau không biết giấu mặt vào đâu.
Doãn Kỳ càng quan tâm Ngọc Thuần càng thấy xấu hổ, cô nắm tay anh tha thiết cầu xin.
“Anh Doãn Kỳ kính yêu, hôm nay anh xem như chưa nhìn thấy gì có được không?”
Doãn Kỳ bật cười, chính anh cũng không biết vì sao mình buồn cười, chỉ là bộ dạng hiện giờ của Ngọc Thuần trông rất buồn cười, còn có chút dễ thương.
“Biết rồi biết rồi, đứng lên xem nào!”
Doãn Kỳ đỡ Ngọc Thuần đứng dậy.
“Có đau ở đâu không?”
Ngọc Thuần nhăn nhó khó coi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Kỳ, giọng nhỏ nhẹ ngượng ngùng.
“Không có.”
Ngọc Thuần sượng sùng nhìn Doãn Kỳ đang cố gắng không cười thành tiếng, Ngọc Thuần giậm chân tức đến muốn khóc.
“Sao anh có thể cười trên nỗi đau của người khác?”
“Không... Không cười.”
“Rõ ràng anh đang cười. Không nói nữa, tôi về đây!”
Mặc kệ Doãn Kỳ đang cười hay khóc, nỗi nhục ngày hôm nay cả đời cô không thể quên.