Mộng Tình

Chương 24: Chương 24: Người đàn ông sở hữu chiều cao lý tưởng​




Ngô Gia Hào vừa lái xe ra khỏi cổng Trương Thiên Ân liền hỏi: Anh và cô ta quen nhau sao?

Ngô Gia Hào gật đầu: Đã từng.

Ngô Gia Hào chậm rãi nói: Chuyện đó đã từ 5 năm trước. Khi Ngô Gia Hào còn học đại học.

Huỳnh Gia Hân chính là con gái của chủ tịch tập đoàn Cương Vĩnh. Đó là một tập đoàn kinh doanh đá quý vô cùng có tiếng tăm. Năm Ngô Gia Hào học đại học đã quen với Huỳnh Gia Hân, cô ta là một cô gái rất kiêu ngạo và bướng bỉnh. Hai người học cùng trường, hai người đã trở thành bạn thân từ một vụ đụng độ với một vài sinh viên trong trường. Qua năm thứ nhất Huỳnh Gia Hân đã đem lòng yêu Ngô Gia Hào.

Nhưng Ngô Gia Hào trước sau chỉ coi cô ta là bạn thân nên đã Phớt lờ lời tỏ tình của cô ta. Huỳnh Gia Hân không bỏ cuộc, vẫn nhất quyết quấy rầy Ngô Gia Hào. Từ đó Ngô Gia Hào càng ngày càng giữ khoảng cách với Huỳnh Gia Hân, càng ngày càng phớt lờ những việc cô ta làm. Tình bạn của họ từ đó mà dần dần phai nhạt rồi biến mất hoàn toàn khi Huỳnh Gia Hân nói không muốn làm bạn với Ngô Gia Hào.

Cho đến khi tốt nghiệp đại học Huỳnh Gia Hân bị gia đình ép về nhà tham gia quản lý cùng tập đoàn cùng anh trai. Nhưng cô ta lại không đồng ý nên đã bỏ trốn khỏi nhà. Huỳnh Gia Hân có một sở thích, đi trộm những kho đá quý dự trữ ở những nơi cất trữ giống như khu dự trữ đá quý ở khu vực Nam Phi. Đó là những điều mà Ngô Gia Hào biết về Huỳnh Gia Hân.

Nhưng còn một chuyện nữa mà không một ai biết đó là một lần Huỳnh Gia Hân đi lạc vào một nơi hoang vắng, cây cỏ xơ xác giữa không gian mênh mông rộng lớn không có lấy một bóng người và nơi đó cũng cách đường giao thông khá xa giống như ở đó là một thế giới, bên ngoài nơi đó là một thế giới, khác hoàn toàn nhau.

Năm đó cô ta đã tự động trở về nhà cùng anh trai quản lý tập đoàn và Huỳnh Gia Hân đã âm thầm cho người xây dựng đường và xây dựng căn biệt thự to lớn này, không một ai trong số thuộc hạ của Huỳnh Gia Hân tiết lộ ra ngoài rằng đây là căn cứ bí mật của cô ta. Huỳnh Gia Hân lại một lần nữa trốn thoát và đến đây lẩn trốn rồi tiếp tục sở thích của mình, đi trộm những kho đá quý.

Có lẽ mẫu giấy kia là một mật mã để mở những kho đá quý mà Huỳnh Gia Hân đã trộm nhưng lại bị người quản lý ở đó đuổi bắt nên chư thể có được mẩu giấp này. Nơi này có thể nói là một nơi tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, cho đến bây giờ gia đình Huỳnh Gia Hân vẫn không hề biết cô ta ở đâu.

Sau khi tốt nghiệp đại học Huỳnh Gia Hân vẫn luôn âm thầm theo dõi Ngô Gia Hào, cô ta vẫn chưa hề từ bỏ anh ta. Xe của Ngô Gia Hào giống với Huỳnh Gia Hân đó hoàn toàn không phải sự trùng hợp mà là cố tình. Huỳnh Gia Hân muốn những thứ của cô ta dùng từ tên đến hãng luôn phải giống với Ngô Gia Hào.

1 năm nay Huỳnh Gia Hân lại im hơi lặng tiếng là bởi vì cô ta đang mắc phải một hiểm họa lớn. Cô ta đã chạm phải một kho đá quý vô cùng quý hiếm và có giá trị lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng lại bị truy đuổi vô cùng gian khổ. Chỉ có thuộc hạ của cô ta ra mặt để tìm mật mã rồi phải lẩn trốn đám người kia. Còn cô ta bắt buộc phải ở lại căn biệt thự chờ tin tức, vậy nên mẫu giấy nằm trong tay Trương Thiên Ân hiện tại đang rất quan trọng đối với cô ta, chỉ cần có được mẫu giấy đó thì dù có bị đối phương đuổi đến thì cũng không thể làm gì được nữa rồi, vì kho đá quý đó đã hoàn toàn thuộc về Huỳnh Gia Hân không còn bất cứ bằng chứng nào chứng minh đó là của đối phương nữa.

Lúc nãy Huỳnh Gia Hân vì thứ quan trọng nhất là mẫu giấy đó đang ở chỗ Ngô Gia Hào nên cô ta mới không dám hành động. Nếu không thì hôm nay Trương Thiên Ân và Ngô Gia Hào cũng đừng mong bước lên xe dù chỉ một bước chứ đừng nói gì đến là ra khỏi nơi này.

Mẩu giấy này cứ để ở chỗ anh đi, em yên tâm, cô ta sẽ không dám động đến em. Ngô Gia Hào trấn an cô.

Khi sắp về đến nhà Trương Thiên Ân lại hỏi: Anh không định đưa mẩu giấy đó cho cô ta sao?

Ngô Gia Hào như đang tính toán bước đi: Sẽ đưa nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Trương Thiên Ân thở dài một cái, cuối cùng thì cô cũng về được đến nhà rồi, cô đi tắm rồi ăn tối sau đó xử lý một số tài liệu cô chưa làm xong.

Xong xuôi cô mới đi ngủ. Vừa vào đến giấc mơ, Trương Thiên Ân đã tròn mắt ngạc nhiên nhìn khung cảnh đều là màu hồng đang bao lấy xung quanh cô, từng cây hoa anh đào nối tiếp nhau mọc thành hàng trải dài khắp lối đi, những cánh hoa vươn dài sang hai bên như đang mới gọi, như muốn nắm lấy bàn tay của ai.

Trương Thiên Ân mỉm cười đưa tay đón lấy nhưng cánh hoa nhỏ màu hồng phớt đang rụng xuống, hoa nở rộ, từng cành đan vào nhau cứ như vườn anh đào khổng lồ, hoa nở ngợp trời đến nỗi không còn nhìn thấy gì ngoài màu tông màu hồng của những cánh hoa. Trương Thiên Ân đưa mắt nhìn quanh, không thấy Hứa Gia Khánh đâu chỉ có những cánh hoa bay bay trước mắt. Khung cảnh ở đây đẹp vô cùng, đôi mắt long lanh to tròn của cô cũng bị nhuộm lên một màu hồng của hoa.

Trương Thiên Ân bước đi dưới những cành hoa dài ngoẵng che mất tầm nhìn, cô nhẹ nhành bước qua. Đi được 3 bước thì cô nhìn thấy Hứa Gia Khánh, anh đang đứng quay lưng về phía cô, hai tay cho vào túi quần, dáng người dong dỏng cao lớn của anh với tấm lưng thật rộng lớn làm cho anh trong thật lãng tử và cũng thật nam tính. Trương Thiên Ân hơi nhíu mày, cô cảm thấy bóng lưng này trông khá quen, nếu cô không lầm thì cô đã từng nhìn thấy một bóng lưng tương tự, nhưng nhất thời lại không nhớ ra người đó.

Rồi Trương Thiên Ân lại cười tự giễu, một cái bóng lưng thì chứng minh được điều gì, trước kia cô chưa từng gặp thì làm sao cái bóng lưng cô gặp lại là anh chứ, đàn ông bóng lưng giống nhau có lẽ cũng là chuyện thường tình.

Những cánh hoa anh đào rơi xuống đậu đầy trên mái tóc của anh, cô bước đến nhón chân lên lấy tay chạm vào tóc anh, xoa xoa mấy cái để những cánh hoa đó rơi xuống đất, cô thầm nghĩ: Anh cao thật, đây đúng là người đàn ông sở hữu một chiều cao lý tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.